Chương 18: Sinh hồn của ba người đều ly thể
Liễu Thanh Vân ở trước mặt người trong thôn diễn nghiện một phen, thành công duy trì nhân thiết chính mình là tiểu đáng thương bị cha mẹ nuôi khắt khe, nghĩ đến trong thời gian ngắn người nhà họ Liễu đều sẽ không lại đến tìm anh phiền toái.
Anh bắt đầu đối ngoại thả ra tin tức, nói chính mình ở đội vận chuyển trong huyện tìm được công việc tạm thời.
Tin tức này vừa truyền ra tới, dẫn tới người trong thôn một trận kinh hô, sôi nổi tới cửa tới dò hỏi anh là như thế nào tìm được công việc, phải biết rằng hiện tại dân quê, nếu muốn ở huyện thành tìm công việc, hoặc là nhận thức người có bối cảnh, hoặc là đi học ra tới, thông qua nhà xưởng chiêu công khảo thí linh tinh, nhưng Liễu Thanh Vân gì đều không có, cho nên mọi người đều rất là tò mò.
“Đây là chú Giang giúp ta tìm người sắp xếp công việc, chú ấy rốt cuộc ở huyện thành vài thập niên, luôn là nhận thức những người này. Ta cũng chỉ là người làm công tạm thời mà thôi, chủ yếu chính là khuân vác hàng hóa, công việc quá phức tạp ta cũng làm không được, công việc cần dùng sức lực ta nghĩ hẳn là vẫn là có thể.” Liễu Thanh Vân hàm hậu gãi gãi đầu, cười nói với mọi người.
Anh đem nguyên chủ lúc trước như thế nào trợ giúp chú Giang, do đó cùng chú Giang kết bạn nhiều năm sự tình nói cho mọi người.
Mọi người nghe anh nói xong, trong lòng đều rất là phức tạp, con trai nhà bọn họ cần mẫn lại cơ linh, đều còn trên mặt đất trồng trọt đâu, Liễu Thanh Vân lại ở huyện thành có công việc làm người hâm mộ. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể cảm thán ngốc người có phúc ngốc, người tuy rằng choáng váng chút, nhưng đối xử với người khác cũng là thật lòng, đây không phải là có phúc báo sao.
Lúc này cũng không ai lại nói Liễu Thanh Vân không có bản lĩnh, cả ngày ở trong nhà không ra khỏi cửa, ngược lại đều bắt đầu khen anh ta, còn có không ít người muốn cho anh ta hỗ trợ, nhìn xem có thể có cơ hội giúp bọn họ ở huyện thành cũng tìm được công việc hay không.
Thật vất vả tiễn đi người trong thôn tới cửa hiến ân cần, Liễu Thanh Vân vừa mới nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài sân lại có người tới. Anh đi ra ngoài nhìn, phát hiện lúc này người tới chính là Lý Mặt Rỗ thôn cách vách, anh ngó tới ngó lui giống như làm ăn trộm vậy.
“Lý Mặt Rỗ, anh chạy tới đây làm gì vậy?”
Lý Mặt Rỗ nhìn thấy Liễu Thanh Vân, thái độ mười phần nhiệt tình, chạy tới giải thích vì cái gì anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Hóa ra là Liễu Tiểu Binh tới tìm anh ta, lần trước Liễu Thanh Vân làm cái búp bê hình người, vẽ một tấm phù khống thân, mặt sau viết chính là sinh thần bát tự của Liễu Bảo Căn, dùng thuật pháp khống chế Liễu Bảo Căn ở trước mặt người trong thôn biểu hiện quyết tâm muốn đi làm công trình trị thuỷ. Người nhà họ Liễu đều cho rằng Liễu Bảo Căn trúng tà, bọn họ không yên tâm, tự nhiên tưởng lén tìm người đuổi trừ tà.
Mà Lý Khôn cha Lý Mặt Rỗ trước kia thanh danh liền không tồi, mấy năm nay Lý Mặt Rỗ cũng tiếp nhận một ít công việc giúp người trừ tà, ở mấy cái thôn gần đây vẫn là có chút danh khí, Liễu Tiểu Binh liền tìm tới anh ta.
“Đại sư, sau khi ta nghe ngóng mới biết được, hóa ra anh cũng là người nhà họ Liễu, chút bản lĩnh kia của ta nào dám ở trước mặt đại sư khoe khoang, cho nên ta liền nghĩ trước tiên hỏi đại sư một chút, xem ta còn cần đi trừ tà cho Liễu Bảo Căn không.”
Lý Mặt Rỗ này tuy nói thiên phú tu luyện không tốt, nhưng đạo lý đối nhân xử thế vẫn là rất tinh thông, anh ta biết được quan hệ của Liễu Thanh Vân cùng nhà họ Liễu không quá hòa thuận, liền không dám tùy tiện tới nhà họ Liễu, mà là trước tiên tới trưng cầu ý kiến của Liễu Thanh Vân.
“Không sao, anh cứ theo lẽ thường mà trừ tà cho Liễu Bảo Căn đi, nhà họ Liễu cho anh thù lao, anh cũng có thể nhận lấy.” Tuy nói phù khống thân của Liễu Thanh Vân là có tác dụng trong thời gian nhất định, sau khi qua thời gian nhất định liền không có tác dụng, căn bản là không cần đuổi tà, nhưng nhà họ Liễu nguyện ý tiêu tiền mua cái yên tâm, anh cũng sẽ không ngăn cản.
Sau khi được Liễu Thanh Vân đồng ý, Lý Mặt Rỗ mới tính nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh ta lại không vội vã rời đi, dáng vẻ dong dong dài dài như có chuyện muốn nói lại không dám nói.
“Anh còn có chuyện gì sao?” Liễu Thanh Vân nhướng mày hỏi.
“Đại sư, ta là còn có chuyện, chỉ là không biết có nên nói hay không.”
“Nếu anh cho rằng không thích hợp thì đừng nói.” Liễu Thanh Vân cười như không cười mà nhìn anh ta.
Lý Mặt Rỗ nghẹn họng, lại vẫn da mặt dày nói: “Là thế này, đại sư, từ trước cha ta có người bạn rất thân, cũng là làm công việc giống với chúng ta. Chỉ là không giống cha ta ở tại hương dã thôn trang, trước đây chú ấy nhận việc đều là ở thành phố lớn. Mấy năm trước không biết có phải là bên chú ấy không có phương tiện hay không, chỉ đơn phương gửi đồ vật lại đây, chưa cho chúng ta để lại địa chỉ, cho nên chú ấy còn không biết chuyện cha ta đã không còn nữa.”
“Hôm nay chú ấy lại gửi tới một phong thư, lúc này lại để lại địa chỉ và số điện thoại, trong thư nói, chú ấy ở tỉnh chúng ta nhận một công việc, công việc này tương đối phiền toái, một mình chú ấy xử lý không được, muốn nhờ cha ta đi qua giúp chú ấy một chút. Chú ấy không biết số điện thoại văn phòng đại đội chúng ta, chỉ nói cha ta nếu có thể đi, hãy gọi lại cho chú ấy.”
“Nhưng đại sư cũng biết cha ta đã không có mấy năm rồi, ta lại không cái năng lực kia, ta liền nghĩ đến hỏi đại sư một chút, xem đại sư có hứng thú hay không. Nếu là nguyện ý, ta liền đi gọi điện thoại hồi phục một chút, chú ấy ở trong thư nói, lần này chủ nhà điều kiện không tồi, thù lao sẽ không ít.” Nói xong Lý Mặt Rỗ từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, đưa cho Liễu Thanh Vân.
Nói đến việc Lý Mặt Rỗ muốn Liễu Thanh Vân nhận cái công việc này, thứ nhất là bởi vì lúc này thù lao sẽ không thấp, có thể mượn việc này lấy lòng Liễu Thanh Vân. Thứ hai là bởi vì người chú kia từ trước đối với nhà bọn họ không tồi, mấy năm nay tuy nói không để lại địa chỉ, nhưng vẫn luôn cho bọn họ gửi phiếu gạo gửi đồ vật, sau khi cha anh ta chết cũng coi như là giúp anh ta không ít. Nếu chú ấy yêu cầu người hỗ trợ, anh ta liền nghĩ đến Liễu Thanh Vân, đây chính là người có thể đem cha anh ta từ dưới nền đất kêu lên tới mắng anh ta, bản lĩnh nhất định sẽ không nhỏ. Nếu là Liễu Thanh Vân có thể đi hỗ trợ, phiền toái kia nhất định có thể dễ dàng giải quyết.
Liễu Thanh Vân nghe vậy liền cân nhắc, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, qua mấy ngày nếu là hạ tuyết lớn, nhà bọn họ đang ở cũng không biết có thể khiêng được hay không, nhưng với số tiền nhà bọn họ tồn được, nếu muốn xây cái nhà không tồi sợ là còn chưa đủ. Nếu anh đồng ý chuyện này, đoán chừng chờ bắt được thù lao, hẳn là đủ tiền xây nhà rồi.
Nghĩ đến đây, anh nhận lấy phong thư Lý Mặt Rỗ đưa tới, sau khi nhìn kỹ, chứng minh lời nói của Lý Mặt Rỗ không phải giả, cũng liền thuận thế đồng ý việc này.
Lý Mặt Rỗ thấy Liễu Thanh Vân đồng ý liền rất là vui vẻ, sau khi trở về liền gọi điện thoại cho người chú kia của anh ta, trước tiên thông báo cho chú ấy chuyện cha anh ta đã không còn nữa, lại đem bản lĩnh của Liễu Thanh Vân thổi phồng một phen. Người chú kia đại khái xác thật yêu cầu người hỗ trợ, sau khi nghe Lý Mặt Rỗ nói như vậy, nói Liễu Thanh Vân cps thể trực tiếp đến tỉnh thành.
Nếu đã đồng ý muốn đi hỗ trợ, phải chuẩn bị cho việc ra cửa, Liễu Thanh Vân chỉ nói cho Diêu Tú Anh chính mình muốn đi làm cái gì, đối ngoại liền nói là muốn đi theo đội vận chuyển trong huyện đi tỉnh thành một chuyến, giúp đỡ khuân vác một ít hàng hóa.
Theo lời nói của Lý Mặt Rỗ, giọng điệu của người chú kia của anh ta ở trong điện thoại còn rất sốt ruột, Liễu Thanh Vân liền cũng không có kéo dài thời gian, chờ sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, anh mang theo hành lý đơn giản, mua vé xe lửa đi tỉnh thành, liền ngồi xe đi rồi.
Lại nói tiếp sau khi anh đi vào thế giới này, chỉ đi qua huyện thành, đây vẫn là lần đầu tiên anh ra xa nhà, cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, cảm giác còn rất mới lạ.
Người chú kia của Lý Mặt Rỗ tên là Tần Xuyên, địa chỉ được nhắc đến trong thư là của một khách sạn, Liễu Thanh Vân dựa theo địa chỉ tìm tới, ở trước quầy đăng ký thông tin. Cũng may trước khi anh ra cửa liền tìm Liễu Hòa Bình khai phong thư giới thiệu, nếu không ra cửa dừng chân gì đó đều không có phương tiện.
Tần Xuyên là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, để một phen râu xồm, ánh mắt rất sáng.
“Lúc tuổi trẻ ta liền quen biết Lý Khôn, lúc ấy còn chiến tranh đâu, sau lại ông ta cưới vợ sinh con, yên ổn xuống dưới, ta thì vào nam ra bắc nơi nơi chạy loạn, trung gian chỉ gửi cho ông ta một ít đồ vật, bởi vì không có chỗ ở cố định, liền không để lại địa chỉ, không nghĩ tới từ biệt nhiều năm, ông ta thế nhưng đã không còn nữa.” Tần Xuyên rất là thổn thức mà cảm thán vài câu, sau đó nhìn về phía Liễu Thanh Vân nói: “Cậu chính là Tiểu Mặt Rỗ nói đại sư chỉ trên trời mới có sao? Ta nhìn cậu rất tuổi trẻ nha, cậu có sư thừa sao?”
Cũng không trách Tần Xuyên hoài nghi, việc này rất là trọng đại, mà Liễu Thanh Vân nhìn chỉ có hơn 20 tuổi, nhìn như thế nào cũng không giống như là một đại sư có kinh nghiệm phong phú.
“Có, sư thừa đạo trưởng Vân Hư, Vô Tướng Tông.”
A? Tần Xuyên tự nhận cũng là gặp qua không ít việc đời, kết bạn với không ít đồng đạo trong nghề, lại không nghe nói qua Vô Tướng Tông bao giờ. Nhưng ông ta thấy vẻ mặt tự hào của Liễu Thanh Vân, giống như không biết sư thừa môn phái này thì kiến thức rất là hạn hẹp vậy.
Ông ta nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định vẫn là tạm thời tin tưởng Lý Mặt Rỗ tiến cử, hiện giờ ông ta thời gian cấp bách, cũng không có khả năng lại đi tìm kiếm người khác, cho nên ông ta không lại hỏi Vô Tướng Tông là môn phái nào.
“Vậy nên xưng hô đạo hữu như thế nào?”
“Tên của ta là Liễu Vi Dân, đạo hào Thanh Vân.”
“Được, Liễu đạo hữu, tên của ta cậu hẳn là đã biết, người quen thuộc cho ta đặt cái biệt danh, kêu Tần bán tiên. Nhưng cậu cũng không cần hiểu lầm, bọn họ kêu ta bán tiên, đều không phải là bởi vì đạo hạnh của ta có bao nhiêu cao, mà là bởi vì ta am hiểu bói toán đo lường tính toán, ở phương diện này ít có làm lỗi.” Nói xong Tần Xuyên còn móc ra cái mai rùa cùng ba cái đồng tiền, thoạt nhìn là rất chuyên nghiệp.
“Tuy rằng ta khéo đo lường tính toán, nhưng với phương diện nghiên cứu thuật pháp lại không thâm, chuyện lần này tương đối phiền toái, ta muốn tìm Lý Khôn hỗ trợ, cũng là vì ông ta ở phương diện thuật pháp tương đối tinh thông, nhà lại cách nơi này cũng không tính xa, chính là không nghĩ tới người lại không còn nữa.”
Liễu Thanh Vân thầm nghĩ chuyện này nhưng thật ra trùng hợp, bói toán đo lường tính toán một đạo anh chỉ có thể nói là biết một chút, Vô Tướng Tông bọn họ tinh chuyên, vốn dĩ chính là các loại phù triện thuật pháp.
“Tần đạo hữu, chuyện lần này rốt cuộc là tình huống như thế nào?” Liễu Thanh Vân thấy Tần Xuyên nói nửa ngày còn chưa nói đến trọng điểm, liền ra tiếng dò hỏi.
“Là thế này, cậu hẳn là biết tỉnh Thanh Bắc và tỉnh Thanh Nam, ở giữa cách tòa núi Đại Thanh, bình thường thông xe thông đường sắt đều đến vòng qua núi Đại Thanh, rất là không tiện, cho nên mặt trên quyết định ở núi Đại Thanh đào đường hầm, trực tiếp xuyên qua nam bắc. Nếu muốn thi công, phải trước tiên tiến hành thăm dò địa chất, mấy ngày trước có một tổ nhân viên thăm dò địa chất, đến núi Đại Thanh tiến hành giai đoạn trước công việc thăm dò.”
“Lúc ấy đi thăm dò tổng cộng có 17 người, bọn họ phân chia vài cái địa điểm tiến hành kiểm tra đo lường, cách nhau cũng không tính quá xa. Sau khi kiểm tra đo lường hoàn thành, bọn họ mới phát hiện có ba người làm kiểm tra đo lường ở một chỗ, không biết tại sao lại hôn mê ở đó. Mới đầu bọn họ cho rằng ba người kia có thể là ở trong núi bị xà trùng chuột kiến cắn, vội vàng mang ba người kia ra tới. Nhưng sau khi ba người kia bị đưa đến bệnh viện, lại không có kiểm tra ra bất luận vấn đề gì, trên người cũng không có miệng vết thương. Điểm mấu chốt chính là, ba người đã hôn mê vài ngày, đến nay đều không có tỉnh lại.”
Nói tới đây, Tần Xuyên dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Ta có một ông bạn già, con trai út của ông ta chính là một thành viên trong đội thăm dò địa chất lần này, cũng là một trong ba người hôn mê bất tỉnh kia. Ông bạn già của là người có kiến thức, hoài nghi con ông ta có thể là ở trên núi đυ.ng phải đồ vật không sạch sẽ, vừa lúc ta cũng ở tỉnh thành, ông ta liền liên hệ ta, làm ta tới giúp nhìn xem con trai ông ta thế nào.”
“Vậy chú nhìn ra cái gì sao?” Liễu Thanh Vân tò mò hỏi.
“Đã nhìn ra, sinh hồn của ba người bọn họ đều ly thể.”
Nếu nói người sau khi chết là hồn phách ly thể, vậy khi còn sống hồn phách xuất khiếu được gọi là sinh hồn, sinh hồn là không thể rời đi thân thể lâu lắm, nếu là trong vòng bảy ngày còn không có quy vị, thì người đó liền không sống được. Cũng khó trách Tần Xuyên sốt ruột như vậy, từ lúc ông ta gửi thư cho Lý Khôn cho đến Liễu Thanh Vân lại đây cũng đã vài ngày.
“Ta dùng thuật chiêu hồn bình thường phân biệt vì ba người bọn họ chiêu hồn, lại không có bất kì tác dụng gì.” Tần Xuyên tuy nói không tinh thông thuật pháp, nhưng là thuật chiêu hồn bình thường nhất ông ta vẫn là biết, chỉ là sau khi chiêu hồn lại không có đáp lại.
“Ta thông qua đo lường tính toán, đẩy ra sinh hồn của ba người bọn họ vẫn cứ bị vây ở núi Đại Thanh, ta nguyên bản muốn trực tiếp đến núi Đại Thanh tìm kiếm sinh hồn của bọn họ, nhưng ta ở chân núi cho chính mình bặc một quẻ, thế nhưng bặc ra quẻ tượng đại hung, sợ là núi Đại Thanh kia có đồ vật lợi hại, đoán chừng không phải là thứ mà ta có thể địch lại, lúc này ta mới gửi thư cho Lý Khôn, muốn tìm ông ta cùng nhau vào núi.”
Liễu Thanh Vân hiểu rõ tiền căn hậu quả, chuẩn bị trước tiên đi theo Tần Xuyên nhìn xem con trai của bạn ông ta, rốt cuộc mắt thấy vì thật, anh vẫn là chính mình nhìn một cái, mới có thể xác định tình huống cụ thể.
Chờ tới nhà ông bạn già của Tần Xuyên, Liễu Thanh Vân mới phát hiện nhà này vẫn là ở tại đại viện, chả trách ở trong thư Tần Xuyên nói chủ nhà điều kiện không tồi, thù lao phong phú.
Ông bạn già của Tần Xuyên họ Cố, lúc này xảy ra chuyện là Cố Gia Sinh con trai út của ông ta, bởi vì ở bệnh viện cũng tra không ra vấn đề gì, cho nên bọn họ đã tiếp Cố Gia Sinh về nhà.
Sau khi Liễu Thanh Vân tới, liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Gia Sinh là sinh hồn ly thể, Tần Xuyên phán đoán không có sai.
“Cậu cần phải thử lại một lần thuật chiêu hồn sao?” Tần Xuyên hỏi Liễu Thanh Vân.
“Cũng được, tông môn của ta có thuật chiêu hồn độc hữu, có thể thử một lần.”
Liễu Thanh Vân cầm một chén nước trong, lấy một giọt máu ở đầu ngón tay của Cố Gia Sinh hòa tan trong đó, bắt đầu họa phù chiêu hồn.
“Lắc lư du hồn, nơi nào sinh tồn, kính thỉnh lộ thần, mau mau tìm giúp, cấp tốc nghe lệnh sắc!”
Sau khi tấm phù bốc cháy, Liễu Thanh Vân ném tấm phù vào trong chén, thi triển thuật pháp, truy tìm sinh hồn của Cố Gia Sinh. Sau một lúc lâu, Liễu Thanh Vân giống như có điều cảm ứng, tăng lớn linh lực phát ra, muốn đem sinh hồn mạnh mẽ gọi trở về.
Lúc này, một chỗ huyệt động sâu trong rừng rậm núi Đại Thanh, một sợi hồn phách chịu thuật pháp cảm ứng, muốn bay ra ngoài động, lại bị trận pháp trong động ngăn cản, trong lúc nhất thời hai bên hình thành tình thế giằng co.
Bên Liễu Thanh Vân, cái chén chứa máu loãng cùng tấm phù, sau một trận kịch liệt lắc lư, đột nhiên nổ mạnh. Liễu Thanh Vân mở to mắt, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Thế nào?” Tần Xuyên hỏi.
“Hồn phách của anh ta bị trận pháp vây ở một chỗ sâu trong núi Đại Thanh, cách xa như vậy, muốn mạnh mẽ triệu hồi là không có khả năng, chỉ có thể lên núi tìm kiếm, nhưng thật ra ta đã xác định được vị trí đại khái.”
“Vậy được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta trực tiếp lên núi đi.”
Núi Đại Thanh cách nội thành vẫn là có chút khoảng cách, thời gian bọn họ ngồi xe liền mất vài tiếng đồng hồ, lúc đến chân núi đã tối.
Bình thường buổi tối mới là thời gian yêu ma quỷ quái ra tới, ban ngày tới còn không nhất định dùng được đâu, cho nên bọn họ cũng không tính toán trì hoãn, chuẩn bị sấn đêm trực tiếp lên núi.
Chỉ là Tần Xuyên đột nhiên nghĩ tới cái gì, dò hỏi Liễu Thanh Vân: “Chờ lát nữa nói không chừng sẽ có một trận ác đấu, cậu mang theo pháp khí sao?”
“Đồng tiền tính sao?” Liễu Thanh Vân từ trong túi móc ra mấy cái đồng tiền.
“Cậu không có cái khác?”
“Còn có phù triện.”
Tần Xuyên trợn mắt há hốc mồm nhìn Liễu Thanh Vân: “Lý Mặt Rỗ nói cậu là đại sư còn lợi hại hơn cha anh ta, cậu đấu pháp đều không cần công cụ sao, liền cái pháp khí đều không có?”
Liễu Thanh Vân trầm mặc không nói, anh đi vào thế giới này mới bao lâu, anh cũng muốn có pháp khí, nhưng anh biết đi chỗ nào tìm a. Nhưng liền tính anh một cái pháp khí đều không có, chỉ cần không phải đυ.ng tới một kẻ khó làm như Ân Danh, anh chuẩn bị phù triện để đấu pháp hẳn là cũng đủ dùng.
Nhưng Tần Xuyên không biết, ông ta đột nhiên thấy đau đầu, bắt đầu hoài nghi người Lý Mặt Rỗ đề cử rốt cuộc có đáng tin cậy hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta vẫn là lấy ra mai rùa cùng đồng tiền của mình, lại bặc một quẻ.
Kết quả bặc tính lại làm ông ta rất là ngạc nhiên, mấy ngày nay khi Liễu Thanh Vân chưa tới, ông ta đã cho chính mình bặc tính rất nhiều lần, mỗi lần đều là quẻ tượng đại hung, nhưng lúc này lại biến thành quẻ bình an.
Nếu nói lúc này có cái gì không giống với vài lần trước đây, vậy chỉ có bên cạnh nhiều một người!