Chương 14: Em gái của anh trúng chú tương tư

Chương 14: Em gái của anh trúng chú tương tư

Đối với suy luận của Mai Quảng Tài Liễu Thanh Vân không tỏ ý kiến, đúng lúc này, anh nghe được trong sân truyền đến chút tiếng vang, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện là người phụ trung niên vừa mới mở cửa cho bọn họ đang ở trong sân múc nước giặt quần áo.

“Nhà các người trừ bỏ anh và em gái của anh ra, còn có những người nào?” Liễu Thanh Vân thấy thế tâm tư vừa động, hỏi.

“Khi bà nội ta còn trên đời, bị bệnh hồ đồ, không nhận ra người, sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác. Cha ta vì chăm sóc bà nội, sau khi mẹ ta qua đời, lại cưới một người khác, chính là dì Phương.” Nói xong anh ta cũng nhìn về phía người phụ nữ trung niên ở ngoài cửa đang giặt quần áo.

“Đầu năm nay cha ta cũng đã qua đời, trong nhà hiện giờ trừ bỏ chúng ta, còn có vợ và con trai của ta. Sau khi Ngọc Xu xảy ra chuyện, ta liền bảo vợ ta mang theo con trai về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.” Mai Quảng Tài dừng một chút, vẫn là không nhịn được hỏi: “Người nhà ta cùng chuyện của Ngọc Xu có quan hệ gì sao?”

“Chú thuật cũng được, cổ thuật cũng thế, từ trước đến nay thi pháp đều không dễ dàng như vậy. Năm đó vị di thái thái kia có thể dễ dàng xuống tay với em họ của anh, là bởi vì lúc ấy bà ta ở tại trong nhà, có thể trực tiếp tiếp xúc với em họ của anh. Mà em gái của anh, nếu thật là bị bà ta hạ chú, đầu tiên phải có được tóc, móng tay và sinh thần bát tự của em gái anh, tiếp theo còn phải lừa gạt em gái anh làm theo các bước của chú thuật, chuyện này không phải người ngoài có thể dễ dàng làm được.” Liễu Thanh Vân giải thích.

Mai Quảng Tài nghe vậy, ánh mắt ngưng trọng.

“Ý của đại sư là trong nhà có nội quỷ?”

“Cụ thể còn phải chờ ta nhìn thấy em gái của anh mới có thể xác định.” Liễu Thanh Vân cũng không có đưa ra đáp án khẳng định.

Nhưng cứ việc như thế, Mai Quảng Tài cũng có đối tượng hoài nghi, trong nhà này tổng cộng cũng không có mấy người, bài trừ đầu tiên là bà nội cùng anh ta, con của anh ta cũng không có khả năng, người còn lại có thể làm ra loại chuyện này, chỉ còn lại Chu Tiểu Phương mẹ kế của anh ta, còn có Lý Hà vợ của anh ta, đương nhiên từ tình cảm mà nói, anh ta càng hoài nghi người này chính là Chu Tiểu Phương.

Trong khi Mai Quảng Tài đang âm thầm suy nghĩ, Mai Ngọc Xu đã trở lại, bên người còn đi theo Hứa Căn Sơn người mà cô ta vẫn luôn nháo phải gả cho.

Mai Quảng Tài vừa thấy Hứa Căn Sơn liền trầm mặt, mấy ngày nay Mai Ngọc Xu vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, lúc trước khi Hứa Căn Sơn tới trong nhà, Mai Quảng Tài muốn đuổi anh ta đi. Nhưng chân trước vừa mới đem người đuổi đi, sau lưng Mai Ngọc Xu liền nháo muốn tìm người. Mai Quảng Tài không có biện pháp, hai ngày này đơn giản xem như người không tồn tại. Nhưng anh ta cũng không yên tâm, chỉ cần Mai Ngọc Xu đi ra ngoài, anh ta liền tìm người chuyên môn nhìn chằm chằm bọn họ, sợ ở chỗ chính mình nhìn không tới, Mai Ngọc Xu sẽ xảy ra chuyện gì.

Mai Ngọc Xu có diện mạo minh diễm, khí chất nhu hòa, sau khi cô nhìn thấy Mai Quảng Tài, cầm một khối vải đỏ cao hứng nói với anh: “Anh, anh xem em mua vải dệt đẹp sao? Em chuẩn bị dùng để làm áo cưới mặc khi kết hôn.”

Mai Quảng Tài miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Căn Sơn sắc bén như dao. Hứa Căn Sơn lại giống không cảm giác được, cười tủm tỉm mà nhìn Mai Ngọc Xu.

Hứa Căn Sơn này muốn nói lớn lên cũng coi như đoan chính, chính là thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ. Anh ta trước hết thấy được Liễu Thanh Vân đứng phía sau Mai Quảng Tài, nghi hoặc nói: “Anh cả, vị này chính là?”

Mai Quảng Tài căn bản là không để ý đến anh ta, cho đến khi nhìn thấy Mai Ngọc Xu cũng tò mò mà nhìn lại đây, mới tìm cớ giới thiệu một chút: “Đây là người thân ở quê của mẹ.”

Liễu Thanh Vân cũng không muốn làm cho bọn họ cảnh giác, liền tiếp lời: “Đúng vậy, trước đây ra cửa không có phương tiện, hiện tại ngồi xe tiện lợi, liền nghĩ đến nhìn xem dì cùng dượng, ai biết hai người bọn họ đều không còn nữa.”

Khi Mai Ngọc Xu còn nhỏ mẹ cô liền không còn nữa, cô đối với thân thích ở quê quán của mẹ đều không thế nào quen thuộc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Liễu Thanh Vân liền giống như dân quê trung thực, còn ôm đứa nhỏ nữa, cô chỉ cho là thân thích ở quê quán của mẹ lại đây nhờ cậy, cũng không hoài nghi.

Hứa Căn Sơn thật ra có chút ý tưởng, chỉ là không đợi anh ta nói cái gì, Tam Bảo liền tỉnh, Tam Bảo tỉnh lại liền bắt đầu kêu đói, Mai Quảng Tài thấy thế liền nói ăn cơm trước.

Thức ăn ở nhà họ Mai là thức ăn tốt nhất mà Liễu Thanh Vân đã gặp qua kể từ khi đi vào thế giới này, ít nhất chay mặn phối hợp. Thức ăn vừa lên bàn thì Hứa Căn Sơn kia liền giống như quỷ chết đói đầu thai, không có hình tượng gì cả, cũng khó trách Mai Quảng Tài chướng mắt anh ta, ước chừng là ở trên bàn cơm nhịn rồi lại nhịn, mới không đem Hứa Căn Sơn đuổi khỏi bàn.

Mà Mai Ngọc Xu lại giống như nhìn không thấy tướng ăn thô lỗ của anh ta, còn ở một bên ôn nhu dịu dàng mà gắp đồ ăn cho anh ta. Chu Tiểu Phương mẹ kế của Mai Quảng Tài, bởi vì phải đút cơm cho bà nội trong nhà nên không có ngồi vào bàn. Tuy nhiên, thông qua bữa cơm này, cũng đủ để Liễu Thanh Vân gần gũi quan sát đến tin tức muốn biết.

Sau khi cơm nước xong, Mai Quảng Tài muốn Hứa Căn Sơn rời đi, lại bị Liễu Thanh Vân ngăn cản.

“Em rể đừng đi vội, lúc này mới giữa trưa, chúng ta đã sớm là người một nhà, không bằng đi trước nghỉ ngơi một lát, buổi chiều nói chuyện nhiều hơn.”

Hứa Căn Sơn thấy Liễu Thanh Vân nói chuyện dễ nghe, Mai Ngọc Xu cũng vẫn luôn lưu anh ta lại, liền thuận thế ở lại, tìm gian nhà ở nghỉ trưa.

Mai Quảng Tài thấy thế cũng bảo Mai Ngọc Xu đi nghỉ ngơi một lát, sau đó liền gấp không chờ nổi mà đóng cửa lại, hỏi Liễu Thanh Vân: “Đại sư, thế nào, nhìn ra cái gì sao?”

“Đã nhìn ra, em gái của anh là trúng chú tương tư.”

“Chú tương tư?”

“Đúng vậy, loại chú thuật này khi thi chú yêu cầu tóc của hai người chỉ định, kết hợp với phù chú cùng nhau cho một người trong đó ăn vào, người này từ đây sẽ yêu say đắm nồng nhiệt một người khác, tương tư không thể trừ bỏ.”

Mai Quảng Tài nghe vậy gân xanh liền nổi lên, tuy rằng trước đó liền suy đoán có vấn đề, hiện giờ lại được khẳng định, liền hận không thể lập tức vọt tới trong phòng của Hứa Căn Sơn đánh anh ta một trận, chỉ là nghĩ nghĩ, sau đó liền bình tĩnh lại hỏi: “Đại sư, biết giải chú như thế nào sao? Đại sư lưu lại Hứa Căn Sơn, có phải là cần dùng đến anh ta hay không?”

“Không sai, muốn giải chú tương tư cũng không phức tạp, chỉ là khi giải chú cũng yêu cầu tóc của hai người bọn họ.”

Mai Quảng Tài suy xét một chút, anh ta cũng không tin tưởng Chu Tiểu Phương, cho nên quyết định từ chính mình đi lấy tóc của Mai Ngọc Xu, làm Liễu Thanh Vân đi lấy tóc của Hứa Căn Sơn.

Liễu Thanh Vân không có từ chối, tạm thời Tam Bảo đặt ở trong phòng Mai Quảng Tài, đi thẳng đến nhà ở mà Hứa Căn Sơn nghỉ ngơi. Lúc này Hứa Căn Sơn đã ngủ rồi, tiếng ngáy rung trời, Liễu Thanh Vân cũng không khách sáo với anh ta, giơ tay nhổ hai cọng tóc, Hứa Căn Sơn liền tỉnh cũng chưa tỉnh, trở mình liền tiếp tục ngủ.

Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa phòng, cùng với tiếng la: “Cậu muốn làm gì?”

Liễu Thanh Vân quay đầu nhìn, phát hiện là Chu Tiểu Phương mẹ kế của Mai Quảng Tài, nhìn dáng vẻ của bà ta, giống như chính mình muốn mưu hại Hứa Căn Sơn vậy.

Hứa Căn Sơn bị bà ta làm ầm ĩ cũng tỉnh lại, không rõ nguyên do hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đại Sơn a, vừa rồi cậu ta nhổ tóc của con.” Chu Tiểu Phương vội vàng nói.

Hứa Căn Sơn nheo đôi mắt lại nhìn về phía Liễu Thanh Vân, đột nhiên nhào tới chỗ anh ta, muốn dùng vũ lực áp chế anh ta.

Liễu Thanh Vân đã chuẩn bị từ trước, hai ba cái liền chế phục Hứa Căn Sơn, thuận tay dùng khăn trải giường trói người lại. Dù sao tóc cũng đã lấy được, anh ta cũng không sợ xé rách mặt với bọn họ, anh ta một tay xách Hứa Căn Sơn, nhìn về phía sắc mặt trắng bệch Chu Tiểu Phương, ý vị sâu xa mà nói: “Thím a, thím và Hứa Căn Sơn này còn rất quen thuộc. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi tìm Mai đồng chí nói chuyện.”

Sắc mặt của Chu Tiểu Phương thay đổi thất thường, rốt cuộc vẫn là đi theo phía sau Liễu Thanh Vân.

Bên này Mai Quảng Tài cũng lấy được tóc của Mai Ngọc Xu, nhìn thấy Liễu Thanh Vân xách theo Hứa Căn Sơn đi đến, phía sau còn đi theo Chu Tiểu Phương, đại khái là đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh ta cũng không vội vã truy cứu trách nhiệm, mà nói với Liễu Thanh Vân: “Đại sư, giải chú trước đi.”

Liễu Thanh Vân gật đầu, anh một bên thi pháp một bên vẽ phù, sau khi phù thành đem phù và tóc cùng nhau đốt cháy, trong miệng thì thầm: “Phá!” Một bó kim quang từ chỗ thi pháp bay về phía phòng của Mai Ngọc Xu, rất nhanh liền truyền đến âm thanh rêи ɾỉ của Mai Ngọc Xu. Mai Quảng Tài không yên tâm, đi qua nhìn một chút, phát hiện Mai Ngọc Xu đã tỉnh lại.

Sau khi Mai Ngọc Xu tỉnh lại giống như là làm một giấc mộng vậy, tuy rằng có ký ức, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Căn Sơn rất là xa lạ, hoàn toàn không thể lý giải trước đây chính mình vì cái gì muốn chết muốn sống một hai phải gả cho người này, vì thế mà ngay cả sách cũng không đọc.

Mai Quảng Tài đại khái cùng cô giải thích một chút đã xảy ra chuyện gì, Mai Ngọc Xu nghĩ mà sợ không thôi, chính mình suýt chút nữa liền đáp cả đời đi vào.

Mai Quảng Tài thấy cô tạm thời không có việc gì, lúc này mới chuyển hướng sang Chu Tiểu Phương, lạnh lùng nói: “Dì Phương, dì và Hứa Căn Sơn có quan hệ gì, vì cái gì muốn làm như vậy? Dì gả đến nhà họ Mai chúng ta ngần ấy năm, nhà của chúng ta đối đãi với dì cũng không tệ đi?”

Tuy nói năm đó Mai tam gia sở dĩ cưới Chu Tiểu Phương, chủ yếu chính là vì hầu hạ bà nội Mai, nhưng cũng không lừa gạt người khác, trước khi cưới liền nói rõ ràng với cha mẹ của Chu Tiểu Phương, lại cho đối phương một số tiền lớn, cũng hỏi qua ý kiến của chính Chu Tiểu Phương, lúc ấy Chu Tiểu Phương cũng đáp ứng rồi.

Nguyên bản chính là chuyện cô tình tôi nguyện, khi Chu Tiểu Phương gả vào, mười mấy năm nay nhà họ Mai đối xử với bà ta cũng không tồi, Mai tam gia trước khi chết còn sắp xếp đường lui cho bà ta. Mắt thấy bà nội Mai cũng còn sống không được bao lâu, ước chừng chính là một hai năm nữa. Mai tam gia đã hứa hẹn với Chu Tiểu Phương, chờ sau khi bà nội Mai mất, Chu Tiểu Phương nếu là muốn rời đi tái giá, nhà họ Mai sẽ cho bà ta một số tiền làm của hồi môn. Nếu bà ta không muốn tái giá, Mai Quảng Tài cũng sẽ cho bà ta dưỡng già. Cho nên Mai Quảng Tài cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là vì cái gì bà ta muốn liên hợp với người ngoài cùng nhau hại Mai Ngọc Xu.

Chu Tiểu Phương thấy sự việc đã bại lộ, đơn giản là bất chấp tất cả mà la to: “Đối xử với ta không tệ? Nhà họ Mai các người trên danh nghĩa là cưới vợ, trên thực tế chính là tìm người ở. Ta gả vào nhà này mười mấy năm, rửa phân lau nướ© ŧıểυ hầu hạ bà già kia, không có công lao cũng có khổ lao đi, Mai lão tam muốn dùng chút tiền như vậy liền đuổi ta đi. Nhà họ Mai các người nếu là thật không có tiền còn chưa tính, nhưng ông ta chuẩn bị của hồi môn cho con nhỏ kia, lại là một rương châu báu và thỏi vàng.” Chu Tiểu Phương ghen ghét không thôi mà chỉ về phía Mai Ngọc Xu.

Hóa ra trước khi Mai tam gia chết đã cho Mai Ngọc Xu một tráp châu báu trang sức và thỏi vàng, bị Chu Tiểu Phương nhìn lén thấy được. Bởi vậy trong lòng Chu Tiểu Phương cực độ không cân bằng, bà ta cũng không phải không muốn đi cử báo, chính là chuyện này hại người mà chẳng ích ta, nhà họ Mai xui xẻo, bà ta cũng không tốt được, cho nên bà ta nghĩ ra một kế, muốn cho cháu ngoại trai của bà ta cưới Mai Ngọc Xu, đến lúc đó của hồi môn của Mai Ngọc Xu chính là của bọn họ.

Không sai, Hứa Căn Sơn chính là cháu ngoại trai của Chu Tiểu Phương, chị họ của Chu Tiểu Phương sau khi chồng chết liền tái giá, lưu lại Hứa Căn Sơn không thân không thích, vừa lúc Chu Tiểu Phương không có con cái, liền thường xuyên tiếp tế cho cháu ngoại trai, tưởng trông cậy vào cháu ngoại trai cho chính mình dưỡng già. Nhà họ Mai cưới Chu Tiểu Phương trở về chính là hầu hạ người lớn trong nhà, căn bản là không quan tâm đến thân thích của bà ta, từ trước cũng không biết có Hứa Căn Sơn người này, lúc này mới làm hai người bọn họ liên thủ với nhau.