Chương 1: Không sợ quỷ thần đến, chỉ sợ sư thúc tổ mở miệng

Chương 1: Không sợ quỷ thần đến, chỉ sợ sư thúc tổ mở miệng

Một tòa đạo quan trên núi Ngọc Hư, một người đệ tử tuổi trẻ vội vã chạy tới chỗ ở của chưởng môn Vô Tướng Tông, mới vừa tiến vào, anh ta liền thở hồng hộc hô to: “Chưởng môn sư huynh, không xong rồi, sư thúc tổ cùng người của Chân Nhất Quan đánh nhau rồi!”

“Sao lại đánh nhau rồi, sư thúc tổ lại làm cái gì?” Một người nam nhân tuổi trẻ mặc đạo bào nghe tiếng liền từ trong phòng đi ra, bất đắc dĩ hỏi. Anh ta chính là Thành Nghiêu chưởng môn thứ 78 của Vô Tướng Tông, vừa mới tiếp nhận chức vụ chưởng môn ba năm.

Mà sư thúc tổ Liễu Thanh Vân trong miệng bọn họ là đệ tử trước mắt có bối phận cao nhất ở Vô Tướng Tông, tuy rằng bối phận của anh ta cao nhất, nhưng trên thực tế tuổi cũng không lớn, chỉ vì lúc anh ta còn là trẻ nhỏ, nhờ vào tư chất nghịch thiên, bị chưởng môn lúc đó nhìn trúng, phá lệ thu làm đệ tử quan môn nhỏ nhất.

Nhưng mà năm Liễu Thanh Vân 7 tuổi, sư phụ của anh ta cũng chính là chưởng môn thứ 75 của Vô Tướng Tông liền đi về cõi tiên, từ nay về sau đều là từ sư tổ của Thành Nghiêu đem tiểu sư đệ Liễu Thanh Vân một tay nuôi lớn, cũng truyền thụ cho anh ta tu luyện thuật pháp Huyền Môn.

Liễu Thanh Vân cũng không phụ sự kỳ vọng, dựa vào thiên phú xuất chúng, rất nhanh liền học xong sở hữu huyền học bí thuật của Vô Tướng Tông, người khác mười ngày có thể học được phù chú, anh ta chỉ dùng hai canh giờ liền có thể hạ bút như chú, người khác học không được thuật pháp phức tạp, anh ta nhẹ nhàng là có thể nắm giữ.

Khi vào năm 20 tuổi, ở đại bỉ Huyền Môn, đánh bại rất nhiều trưởng bối Huyền Môn tu luyện mấy chục năm, hoàn toàn xứng đáng trở thành người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi. Hiện giờ mười mấy năm qua đi, không nói đến Liễu Thanh Vân lại tinh tiến nhiều ít, mấy lão gia hỏa lợi hại của Huyền Môn đều ở ba năm trước đây trong một lần đại chiến cùng tà tu ngã xuống hết rồi, lấy bối phận cùng thực lực của Liễu Thanh Vân, cũng coi như là người dẫn đầu Huyền Môn hiện nay.

Lẽ ra với thân phận cùng thiên phú của Liễu Thanh Vân, cũng có thể lên làm chưởng môn Vô Tướng Tông, vậy tại sao chưởng môn lại là Thành Nghiêu có bối phận thấp hơn? Sư tổ của Thành Nghiêu liền không cần phải nói, tiếp nhận chức vụ chưởng môn khi Liễu Thanh Vân chỉ có 7 tuổi, tư chất lại nghịch thiên cũng không có khả năng đến lượt anh ta, mà sư tổ của Thành Nghiêu lại là đại sư huynh, lúc lên làm chưởng môn tuổi đã không nhỏ, khi Liễu Thanh Vân 20 hơn tuổi, cũng giá hạc về tây, trước khi lâm chung đem chức vị chưởng môn truyền cho sư phụ của Thành Nghiêu.

Nếu như nói, trước kia sư tổ của Thành Nghiêu là sợ Liễu Thanh Vân quá tuổi trẻ không ổn trọng, không đem chức vị chưởng môn truyền cho anh ta, vậy ba năm trước đây sư phụ của Thành Nghiêu bị thương nặng trong trận chiến cùng tà tu, trở về không lâu liền chịu đựng không nổi, đem chức vị chưởng môn truyền cho Thành Nghiêu càng tuổi trẻ, điều này liền không thể nào nói nổi.

Nhưng mà làm như vậy cũng không phải bởi vì bọn họ đối với Liễu Thanh Vân có cái gì không mừng, mà bởi vì Liễu Thanh Vân thật sự quá làm người một lời khó nói hết. Tuổi tác của anh ta so với sư phụ của Thành Nghiêu còn nhỏ hơn, trên thực tế xem như chịu tam đại chưởng môn dạy dỗ, nhân phẩm tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng chính là có cái tật xấu, thích diễn tinh.

Liễu Thanh Vân khi còn nhỏ vẫn luôn ở trên núi tu hành, mười mấy tuổi khi cùng sư điệt của anh ta cùng nhau xuống núi, ở trà lâu dưới chân núi nghe một đoạn thuyết thư, từ đây mở ra cánh cửa của thế giới mới, ham thích biểu diễn các loại tính cách nhân vật trong chuyện xưa.

Mà bản thân anh ta lớn lên cực kỳ anh tuấn, khi không nói lời nào quả nhiên là “Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song”, rất có khí chất tiên khí phiêu phiêu, vừa nói chuyện…… Liền hình tượng gì đều không có, có thể tưởng tượng một đạo trưởng phong độ nhẹ nhàng tuổi trẻ, ở trước mặt mọi người sắm vai đại hán moi chân hình ảnh sao?

Cho nên sư tổ cùng sư phụ của Thành Nghiêu không đem chức vị chưởng môn truyền cho Liễu Thanh Vân là thật sự sợ anh ta ngày nào đó đầu óc động kinh, ở trước mặt các môn phái khác, véo tay hoa lan, nhéo giọng nói chuyện, đem thể diện của Vô Tướng Tông ném đến toàn bộ Huyền Môn.

Cố tình chính Liễu Thanh Vân không cảm thấy mất mặt, đối với việc sắm vai các loại hình tượng nhân vật vô cùng vui vẻ, đệ tử Vô Tướng Tông đều đã hiểu biết anh ta, anh ta diễn lên không có cảm giác thành tựu gì, hiện giờ càng thích ở trước mặt môn phái khác, người không quen biết anh ta bắt đầu diễn kịch.

Các đệ tử Vô Tướng Tông vì duy trì hình tượng của sư thúc tổ, cũng là rầu thúi ruột, bọn họ ngầm truyền lưu một câu: “Không sợ quỷ thần đến, chỉ sợ sư thúc tổ mở miệng.”

Thành Nghiêu nghĩ đến sư phụ trước khi lâm chung lôi kéo tay mình nói “Xem trọng sư thúc tổ của con, vất vả con”, liền thở dài.

Lần đại chiến ba năm trước đây, toàn bộ Huyền Môn đều nguyên khí đại thương, tử thương thảm trọng, vốn dĩ nghĩ có thể nhất cử diệt trừ tất cả tà tu, mọi người chết cũng coi như có ý nghĩa, lại không nghĩ tới trước đó không lâu thu được tin tức, Huyền Môn đệ nhất đại tà tu Ân Danh lại không có chết, không biết dùng bí thuật gì có thể kéo dài mạng sống, hiện nay còn đang làm ác.

Người trong Huyền Môn liền tính toán ở đại hội Huyền Môn lần này cộng đồng thảo luận diệt trừ Ân Danh, mà vừa lúc đại hội Huyền Môn lần này đến lượt Vô Tướng Tông chủ trì, người của các môn phái hai ngày này đều đi đến Vô Tướng Tông, sư thúc tổ nhất định là diễn nghiện lại tái phát.

Quả nhiên, sư đệ của Thành Nghiêu ấp a ấp úng nói: “Sư thúc tổ ngăn đón một người nữ đệ tử của Chân Nhất Quan, sư thúc tổ... sư thúc tổ đùa giỡn người ta, người của Chân Nhất Quan tự nhiên không bỏ qua, cho nên liền đánh nhau rồi.”

“Gần đây sư thúc tổ lại xuống dưới chân núi nghe thuyết thư mới?”

“Còn không phải sao, hình như là ác bá cướp tân nương.”

Thành Nghiêu đã là thấy nhiều không trách, cũng không có phản ứng quá lớn, anh ta biết Liễu Thanh Vân tuy rằng thích sắm vai các loại nhân vật, nhưng vẫn là có chừng mực, cái gọi là “Đùa giỡn”, nhiều lắm chính là ngoài miệng niệm vài câu kịch nam, sẽ không thật sự làm chuyện xấu, nhưng anh ta vẫn là tận chức tận trách mà đi thu dọn cục diện rối rắm cho Liễu Thanh Vân.

Sự việc “Đùa giỡn” sau khi Vô Tướng Tông xin lỗi, tự nhiên là không giải quyết được gì, đại hội Huyền Môn cũng thảo luận ra kết quả, Liễu Thanh Vân ở việc nhỏ không đáng tin cậy, nhưng đại sự vẫn là có thể đáng tin. Huyền Môn lão đồng lứa chết chết, thương thương, anh ta liền nổi lên gánh vác người dẫn đầu hành động tiêu diệt Ân Danh lần này, dẫn dắt mọi người vây công Ân Danh.

Lần hành động này ngay từ đầu còn tính thuận lợi, thủ hạ của Ân Danh đều đã bị giải quyết, hắn ta không thể đấu lại mọi người, bị mọi người bức tới đường cùng, nhưng hắn ta như thế nào cũng là người sống hơn một trăm năm, thông hiểu không ít tà môn ma đạo chi thuật, ở thời khắc cuối cùng, hắn ta dùng tà thuật hiến tế chính mình, muốn lôi kéo mọi người đồng quy vu tận.

Liễu Thanh Vân trước tiên phát hiện không đúng nhưng vì thời gian khẩn cấp, anh ta cũng chỉ có thể đem hết toàn lực ngăn cản. Tà thuật kia tuy rằng cuối cùng không có thể hoàn thành, nhưng cũng phát huy ra một bộ phận uy lực, kết quả là vì bảo vệ những người khác, thiên tài của Huyền Môn Liễu Thanh Vân cùng đệ nhất đại tà tu Ân Danh đều chết đi trong trận chiến này.

-----------

Trong một căn phòng cũ nát ở thôn Liễu Gia, công xã Trạch Sơn huyện Phong, Liễu Thanh Vân chậm rãi mở mắt, cảnh tượng hiện ra trước mắt chính là nhà ngói tối tăm vách tường đất cùng gia cụ cũ nát trong góc tường.

Liễu Thanh Vân cảm nhận được thân thể này gầy trơ xương, rõ ràng không phải là của chính mình, đầu còn choáng váng, giống như đang phát sốt, anh ta lại cúi đầu nhìn, quần áo mặc trên người toàn là mụn vá, giặt đến nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Xem ra sau khi chính mình cùng tà tu Ân Danh đồng quy vu tận, không biết tại sao hồn phách lại tiến vào trong thân thể này, lúc này ký ức của thân thể này và ký ức của Liễu Thanh Vân trộn lẫn vào nhau, khá lộn xộn, Liễu Thanh Vân còn không kịp chải vuốt rõ ràng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Anh ta do dự một chút, vẫn là chịu đựng đau đầu xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tưởng trước tiên hiểu biết tình huống hiện tại.

Chỉ thấy trong sân có một người nữ nhân tuổi trẻ đồng dạng gầy yếu, đang cầm một con dao, nói với vài người trước mặt: “Cha Đại Võ đều bệnh thành như vậy, chú Ngưu nói lại không đi bệnh viện liền không sống nổi, anh ấy nếu là không có, mấy người chúng ta cũng không có đường sống, nếu là như vậy, thế thì mọi người cũng đều đừng sống, cả nhà chúng ta cùng nhau lên đường đi.”

Nói xong liền giơ tay chém về phía mấy người trước mặt, đối diện nữ nhân kia là một đôi vợ chồng già, cùng một đôi vợ chồng trẻ tuổi, bốn người kia bị dáng vẻ tàn nhẫn đập nồi dìm thuyền của nữ nhân này dọa tới mức kinh hoảng thất thố, vội vàng ôm đầu tránh né, nam nhân tuổi trẻ kia còn la lớn: “Chị dâu, chị bình tĩnh một chút, cha mẹ chưa nói không cho anh cả xem bệnh, chị dâu bỏ dao xuống trước đi.”

Nữ nhân cầm dao cười lạnh một tiếng nói: “Cha Đại Võ đã phát sốt mấy ngày rồi, cha mẹ không những không muốn ra tiền cho anh ấy xem bệnh, mấy ngày nay liền cơm cũng chưa cho anh ấy ăn, là muốn cho anh ấy chết mà, muốn chết chúng ta liền cùng nhau chết đi!”

Nữ nhân trong đôi vợ chồng già hiểm hiểm tránh thoát không bị dao chém trúng, sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh, té ngã lộn nhào trốn đến chỗ xa, còn không quên khóc mắng: “Ông trời a, thế nhưng còn có loại con dâu dám chém mẹ chồng, cũng không sợ bị trời đánh a!”

“Chết ta đều không sợ, còn sợ trời đánh……”

Trong phòng, Liễu Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng bên ngoài, anh ta từ nhỏ sống ở trên núi, cùng nhau chơi đùa đều là sư điệt cùng chất tôn của anh ta, sau lại tuy rằng vì giúp người trừ tà trảo quỷ gì đó, tiếp xúc qua không ít người muôn hình muôn vẻ, nhưng thời đại chỗ anh ta đại khái là tương đương với thế giới này trăm năm trước, đυ.ng tới nữ nhân đều là bị lễ giáo ước thúc, theo khuôn phép cũ, nữ quỷ sau khi chết lấy mạng người khác anh ta trải qua không ít, nữ nhân khi tồn tại dám cầm dao đuổi theo chém người anh ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy.

Động tĩnh bên này tự nhiên cũng khiến cho người trong thôn chú ý, ở cửa vây xem không ít người, nhưng bọn họ sợ liên lụy tới bản thân, cũng không dám đi vào, chỉ ở bên ngoài cách sân khuyên vài câu, lại làm người đi kêu đại đội trưởng lại đây, những người còn lại đều vây quanh ở cửa nhỏ giọng thảo luận.

“Vợ của Vi Dân cũng quá lợi hại đi, dám cầm dao đuổi theo chém người của nhà chồng.”

“Còn không phải là bị buộc đến không có biện pháp, Vi Dân giống như đều phát sốt mấy ngày, chú Ngưu nói lại kéo nữa liền không cứu, đưa đến bệnh viện còn có chút hy vọng.”

“Hai vợ chồng Tiểu Binh cũng thật là, liền tính Vi Dân không phải con ruột của bọn họ, tốt xấu cũng ở cùng nhau ngần ấy năm, người cứu sống trở lại, không phải cũng là cái tráng lao động sao, Vi Dân chính là có thể kiếm mười công điểm.”

“Xem bệnh không tốn tiền sao, nhà mẹ đẻ của chị dâu ta là hàng xóm nhà mẹ đẻ Triệu Thải Hoa, nói là Bảo Tài có đối tượng trong huyện, hai vợ chồng Tiểu Binh cùng Triệu Thải Hoa chính là vì tồn tiền tích cóp lễ hỏi cho đứa nhỏ kia đâu.”

“……”

Người xung quanh đang nghị luận việc này, không biết người nào la to một câu: “Đại đội trưởng tới!” Mọi người nghe vậy liền cuống quít nhường đường cho đại đội trưởng Liễu Hòa Bình.

Sau khi Liễu Hòa Bình đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng trong sân, nhíu mày lớn giọng nói: “Vợ Vi Dân, bỏ dao xuống.”