Chương 8: Giang sơn có đại anh hùng

Xa xa, Diệp Trường Vân đưa cơm cho đệ đệ, vừa vặn thấy

một

màn này, nàng hoảng sợ lui về phía sau

một

bước, hai tay mảnh khảnh run run che miệng mình.

Nhớ ngày xưa nghe

nói

đủ loại tin đồn về Hầu gia và Lộng Ngọc, nếu như đệ đệ mình rơi vào tay Hầu gia, còn

không

biết kết cục thế nào đâu! lòng nàng nóng như lửa đốt, nên làm thế nào mới cứu đệ đệ may mắn thoát nạn? Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn đệ đệ bị chủ nhân đạp hư sao?

đang

lúc sốt ruột, linh quang chợt lóe lên, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng, nàng từng đặt cả giấc mộng và kỳ vọng của thiếu nữ lên

hắn, nhưng sau này lại bị thất vọng, thất vọng qua

đi, ngược lại từ đáy lòng dâng lên oán hận cùng khinh thường.

hiện

thời, là lúc nguy nan, người thứ nhất nàng nghĩ đến lại là

hắn.

Ngay cả

hắn

đối với mình

không

yêu, nhưng những ngày nay

hắn

quan tâm toàn gia mình là

không

thể hoài nghi, lúc này nàng chỉ hơi do dự, vội chạy đến tiền viện chỗ Tiêu Đồng ở.

Tiêu Đồng vừa mới rửa mặt,

đang

muốn nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, vội ra mở cửa, vừa thấy, dĩ nhiên là Diệp Trường Vân vẻ mặt kích động ửng hồng, thở hổn hển.

hắn

có chút kinh ngạc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Trường Vân căn bản bất chấp, tiến lên giữ chặt tay áo

hắn, dồn dập thở hổn hển, run giọng

nói: "Ta cầu ngươi, nhanh

đi

cứu Ttiềm, cứu

hắn!"

"Diệp Tiềm?

hắn

thế nào?" Tiêu Đồng vừa nghe, mày nhất thời nhíu lên.

Diệp Trường Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất giọng

nói: "Hầu gia, ở hậu viện, chuồng ngựa, nhanh chút, cầu ngươi,

đi

cứu

hắn

đi!"

Tiêu Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi tay tái nhợt vẫn

đang

run run giữ chặt tay áo mình.

Diệp Trường Vân thấy

hắn

không

nói

gì, gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống, cầu xin

nói: "Tiêu thị vệ, Trường Vân thân bồ liễu,

không

dám trèo cao Tiêu thị vệ. Nhưng khẩn cầu người vì Trường Vân

mộtđêm hầu hạ, cứu đệ đệ ta

một

lần! Từ nay về sau, Trường Vân thề, tuyệt

không

dám dây dưa ngài nửa phần!"

Tiêu Đồng khẽ thở dài

nói: "Diệp



nương,

không

phải Tiêu Đồng

không

giúp, mà là Tiêu Đồng bất lực."

Diệp Trường Vân nghe thấy, nhớ tới tình cảnh ban ngày, sắc mặt đột nhiên trắng bạch, nước mắt rào rào rơi xuống, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ

không

có cách cứu Tiềm sao?"

Đệ đệ này, từ

nhỏ

rời khỏi mẫu thân, ở chỗ thân phụ chịu tra tấn,

không

biết ăn bao nhiêu đau khổ. Đến bên người mẫu thân rồi, ít

nói

ít cười, mọi việc

ẩn

nhẫn, chỉ sợ chọc phiền toái cho mọi người trong nhà.

Diệp Tiềm có hiểu biết như vậy, thế nhưng cũng bị đạp hư sao?

Tiêu Đồng thấy nữ tử trước mặt lê hoa mang vũ, lại nghĩ đến ngày thường Diệp Tiềm cẩn thận

ẩn

nhẫn lại chăm học khổ luyện, tâm

không

đành lòng, chợt nhớ tới cái gì, vội

nói: "Diệp



nương, mau

đi

cầu kiến công chúa!"

Diệp Trường Vân nghe

nói

như thế, trong lòng nhất thời tỉnh ngộ,

hiện

thời có thể cứu Tiềm từ trong Hầu gia, chỉ có chủ nhân! Nhưng mà chủ nhân nguyện ý ra tay cứu giúp hay

không?

Nàng nghĩ nhanh, quay ngược trở lại,

hiện

thời cũng bất chấp tất cả, chỉ có thể

đi

van cầu trước, nghĩ đến đây nàng nhấc váy chạy tới chỗ công chúa.

Tiêu Đồng hơi suy tư, về phòng lấy kiếm, bước nhanh đến chỗ chủ nhân bên kia.

Diệp Trường Vân liên tục vấp ngã chạy đến trước cửa phòng Triêu Dương, đẩy cửa ra nhìn vào trong, Cẩm Tú và Mính Nhi thấy nàng như vậy, đều có chút kinh ngạc. Ngày thường Diệp Trường Vân tĩnh nhã đoan thục, khi nào có bộ dáng như vậy đâu!

Triêu Dương công chúa

đang

tẩy trang trước gương,

một

đầu tóc đen bóng như thác nước trút xuống sau người, nghe động tĩnh ngoài cửa, đầu cũng

không

quay lại, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Làm sao?"

Diệp Trường Vân bất chấp thở dốc, vào cửa, oành

một

tiếng phục quỳ

trên

mặt đất, khóc cầu: "Chủ nhân, thỉnh cứu Diệp Tiềm!"

Triêu Dương hơi nghiêng thân, đạm liếc Diệp Trường Vân

trên

đất, lạnh nhạt hỏi: "Diệp Tiềm làm sao?"

Diệp Trường Vân ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt, khóc

nói: "Hầu gia ở trong chuồng ngựa phía sau viện, Diệp Tiềm...

hắn,

hắn

muốn..." Kế tiếp, nàng

không

nói

nữa, chỉ dập mạnh đầu vài cái.

Triêu Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của Diệp Trường Vân, mị mắt cụp xuống, hơi trầm ngâm,

đang

định

nói

cái gì, lại nghe cửa phòng bên ngoài mở, ngẩng đầu vừa thấy, là Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng tiến lên quỳ

một

gối xuống, trầm giọng

nói: "Chủ nhân, cứu Diệp Tiềm

đi!" Ngẩng đầu, trong ánh mắt

hắn

kiên nghị toát ra khẩn cầu.

Diệp gia nguyên bản là gia nô của Bình Tây Hầu,

hiện

Bình Tây Hầu xử trí Diệp Tiềm thế nào, Triêu Dương công chúa đích xác

không

ngăn trở được. Nhưng mà... nàng sao nhẫn tâm nhìn

một

đứa

nhỏmười lăm tuổi gặp vận rủi như vậy!

Triêu Dương công chúa bóng lưng kia trầm mặc thu liễm, đạm quét mắt nhìn

một

nam

một

nữ quỳ

trênđất, đứng lên, chậm rãi

nói: "đi

thôi."

=====================================

Vì thế Diệp Trường Vân vội vàng dẫn đường ở phía trước, các thị nữ

đi

theo, Tiêu Đồng bảo hộ

một

bên, chúng tinh phủng nguyệt cùng theo sau Triêu Dương công chúa bước vào chuồng ngựa sau viện.

Ai biết vừa đến, mọi người thấy tình cảnh trước mắt này, đều hít

một

hơi khí lạnh.

Lúc này, trong tay Diệp Tiềm cầm

một

bàn chải lông ngừa, trong tay Phùng Kiệt là bội kiếm của

hắn.

Phùng Kiệt năm nay bất quá hơn ba mươi tuổi,

đang

lúc tráng niên, năm đó cũng từng lên chiến trường gϊếŧ địch.

hiện

thời bội kiếm bên hông vừa ra, khí thế

không

giảm so với năm đó.

Thiếu niên Diệp Tiềm mười lăm tuổi, vội nắm chặt bàn chải trong tay, lạnh lùng theo dõi chủ nhân Phùng Kiệt, cả người tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương bức người.

Triêu Dương công chúa thấy thế,

không

khỏi nở nụ cười, mị nhãn tà nghễ nhìn phu quân nhà mình, phong tình vạn chủng hỏi: "Hầu gia, ngài lại là ở đây diễn trò gì a?"

Phùng Kiệt quay đầu nhìn Triêu Dương công chúa, cười hắc hắc

nói: "Triêu Dương, nàng mới đến, xem ta đêm nay thu phục con ngựa hoang này như thế nào!"

Triêu Dương công chúa bên môi nhêch lên nụ cười như có như

không, ung dung vuốt tóc dài rối tung, cười

nói: "Có trò hay như vậy, Triêu Dương bỏ lỡ

thì

rất đáng tiếc!"

Diệp Trường Vân thấy đệ đệ tuy rằng

trên

người có chút hỗn độn, nhưng quần áo còn hoàn hảo, biết

hắn

vẫn chưa bị lăng nhục, cảm thấy

nhẹ

nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ đến

hắn

lúc này mạo phạm chủ nhân như vậy, phạm vào đại sai, trong lòng

không

khỏi lo lắng, vội la lên: "Tiềm, ngươi

đang

làm cái gì, sao có thể vô lễ như thế, nhanh quỳ xuống thỉnh tội với chủ nhân!"

Dưới ánh trăng, thiếu niên thân hình cao ngất, nghe tỷ tỷ mình

nói, vẫn chưa động, cắn răng lấy ngữ khí lạnh lẽo

nói: "Tiềm tình nguyện chết."

Diệp Trường Vân càng nghe càng gấp, còn khuyên nữa, Phùng Kiệt lại

không

chút để ý xuy cười

mộttiếng, cầm kiếm trong tay, con ngươi lòe ra hứng thú nồng đậm: "Yên tâm

đi, ta

sẽ

không

cho ngươi chết,

sẽ

chỉ làm ngươi dưới thân ta cầu sống

không

thể, muốn chết

không

xong."

Diệp Tiềm nghe vậy, trong mắt đột nhiên bắn ra sắc bén, lạnh lùng nhắc nhở: "Nếu ta có thể thắng, thỉnh ngươi

không

vi phạm lời hứa!"

Phùng Kiệt thấy Diệp Tiềm quật cường lãnh ngạo như vậy, ha ha cười, quay đầu

nói

với Triêu Dương: "Công chúa a, nàng

đã

đến,

không

ngại làm chứng, hôm nay Diệp Tiềm này nếu có thể thắng ta, bản hầu tuyệt

không

truy cứu tội

hắn

xúc phạm chủ nhân!"

Triêu Dương

nhẹ

nhàng vỗ tay, mị mục lại cười

nói: "Tốt lắm, hôm nay ta làm chứng, xem xem Phùng Kiệt ngươi làm thế nào thu phục con ngựa hoang này! Chẳng qua -- "

Nàng tế mâu lưu chuyển, đảo qua thiếu niên hàn khí đầy người kia, giọng có chút mỉa mai

nói: "Ngựa hoang tuy tốt, nhưng đá hậu

thật

sự

rất mạnh, cẩn thận bị ngã!"

Phùng Kiệt nghe vậy sang sảng cười to: "Đa tạ công chúa quan tâm, bản hầu chỉ cần có thể cưỡi được con ngựa này, dù bị ngã tan xương nát thịt cũng đáng giá!"

ẩn

ý trong những lời này hiển nhiên chọc giận thiếu niên vận sức chờ phát động kia, trong mắt phẫn ý càng đậm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Kiệt, phảng phất muốn gϊếŧ cho thống khoái.

Triêu Dương tế mâu khẽ đảo qua Diệp Tiềm, nhìn thấy trong tay

hắn

cái bàn chải gỗ, cười

nói: "Diệp Tiềm hình như cần

một

thanh kiếm đâu!"

Nghe

nói

thế, Tiêu Đồng lấy xuống bảo kiếm

trên

lưng, muốn đưa cho Diệp Tiềm.

Triêu Dương khẽ lắc đầu, tiếp nhận thanh kiếm, dưới ánh trăng

nhẹ

nhàng rút ra, chỉ thấy phượng vĩ dày đặc, hàn khí nghiêm trang.

Nàng

một

lần nữa cho kiếm vào vỏ, chậm rãi

đi

đến trước mặt Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm quay đầu, nhìn về phía chủ nhân

đang

đi

đến bên mình.

Khuôn mặt mộc mạc

không

son phấn

không

trang điểm, nàng chỉ mặc

một

bộ áo trắng ngà, dưới ánh trăng có vài phần tĩnh nhã, so với ban ngày

thật

sự

khác biệt. Tế mâu như thường qua lại hàm chứa vài phần quyến rũ,

đang

cười mỉm nhìn mình.

hắn

chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trào ra dũng khí, ngực cháy lên lửa nóng.

"Chủ nhân." Diệp Tiềm kêu

nhỏ

ra tiếng. Bởi vì quá mức oán giận kích động, thanh

âm

thế nhưng có chút khàn khàn.

Triêu Dương nâng thanh kiếm trong tay, cười

nói: "Diệp Tiềm, ngươi biết

không, thanh kiếm này gọi là Long Tuyền, là năm đó tiên hoàng ban cho nam nhi

anh

dung nhất Đại Viêm. Bây giờ, ngươi dùng thanh kiếm này, đả bại chủ nhân của ngươi, bảo vệ tôn nghiêm của ngươi

đi!"

Diệp Tiềm nhìn chằm chằm

thật

sâu vào chủ nhân xinh đẹp như tiên tử, lửa trong ngực phảng phất cháy càng vượng, trong mắt bắt đầu chậm rãi nóng lên.

hắn

thở sâu, hai tay vươn ra, trịnh trọng tiếp nhận thanh kiếm kia: "Diệp Tiềm tạ chủ nhân!"

Triêu Dương lại khe khẽ thở dài, trong đôi mắt mị hoặc có tia đau thương: "Ngươi tuy là con của nữ nô, nhưng cũng là nam nhi Đại Viêm! Sinh ra là nam nhi Đại Viêm ta, phải hiểu được, dùng kiếm trong tay bảo vệ bản thân hẳn là quý trọng."

Lúc này Diệp Tiềm muốn bảo vệ, đương nhiên chính là tôn nghiêm của

hắn, làm nam nhi có tôn nghiêm!

Diệp Tiềm cúi đầu

thật

sâu, cung kính

nói: "Vâng, chủ nhân."

Tiêu Đồng bên cạnh, nghe thế, giương mắt nhìn Triêu Dương công chúa, ánh mắt làm cho người ta khó có thể hiểu.

Diệp Tiềm trịnh trọng rút kiếm, sóng mắt chậm rãi nhìn về phía chủ nhân Phùng Kiệt đối diện.

Giờ phút này Diệp Tiềm đứng ổn định như tường đá.

hắn

đã

thu liễm kích cuồng oán giận vừa rồi vào trong ngực, thủ nhi đại chi, trấn định tự nhiên, bình tĩnh tự tin, thản nhiên

không

sợ!

Phùng Kiệt mặt

đang

vui cười cũng chậm chậm trầm định lại.

hắn

nhìn thiếu niên cầm kiếm dưới ánh trăng, bên môi nổi lên

một

chút cười lạnh, nhàn nhạt

nói: "Tốt lắm, ngươi có thể trở thành đối thủ của bản hầu."

Tiếng

nói

vừa dứt,

hắn

đã

xuất kiếm.

Diệp Tiềm mắt lộ ra ý lạnh, bình tĩnh ứng chiến.

Phùng Kiệt học võ từ

nhỏ, cũng từng lên sa trường, xuất kiếm lão luyện trầm định,

một

chiêu

một

thức qua lại lộ ra công lực.

Còn Diệp Tiềm,

hắn

mới học kiếm nửa năm, nhưng thiên phú cực cao,

đã

có chút thành tựu. Bởi vì tuổi trẻ,

trên

người

hắn

có nhuệ khí của thiếu niên, nhưng cũng bởi vì đê tiện từ

nhỏ, người như

hắn

đến trung niên mới có

một

loại

ẩn

nhẫn và cẩn thận.

Dưới ánh trăng, hai thân ảnh,

một

cường tráng,

một

cao ngất. Hai thanh kiếm, khi

thì

giao thoa khi

thìtriền đấu, phát ra từng tiếng vang, phát ra từng trận bạch mang.

Hai người đảo mắt

đã

qua mấy chiêu, nhưng chẳng phân biệt được thắng bại.

Diệp Trường Vân nhìn bên cạnh chỉ cắn chặt răng, nắm chặt khăn trong tay.

Tiêu Đồng lại hơi hơi cúi đầu, cũng

không

xem. Trận tỷ thí này,

hắn

đã

đoán được kết quả.

Triêu Dương công chúa như thấy mùi ngon. Sớm có thị nữ bên cạnh lấy đến cho nàng áo choàng da điêu và ghế thêu, nàng liền phủ thêm áo choàng, ngồi ở chỗ đó nhàn nhã xem trận đấu kiếm này.

Đúng lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên thoăn thoắt nhảy lên, lợi kiếm trong tay như

một

linh xà bay thẳng về cổ họng Phùng Kiệt. Phùng Kiệt vội tránh,

đang

cho rằng bản thân may mắn thoát được, lại phát

hiệnlợi kiếm kia

đã

hướng vào ngực.

thân hình

hắn

đột nhiên ngưng trụ, lại

không

dám động, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào thiếu niên cầm kiếm.

Diệp Tiềm trấn định tự nhiên nhìn

hắn, trầm tĩnh, nhưng lạnh như băng

nói: "Ngươi

đã

bại."

Kiếm trong tay Phùng Kiệt keng

một

tiếng rơi xuống đất, ngửa mặt tang thương cười to: "Giang sơn có đại

anh

hùng! Tốt!"

nói

xong, cũng

không

quản kiếm

trên

đất, quay đầu bước

thật

nhanh rời

đi.

Diệp Trường Vân bỗng xông lên trước, cho Diệp Tiềm

một

cái tát. Diệp Tiềm vừa mới đắc thắng bất ngờ

không

kịp phòng bị,

đã

bị tỷ tỷ đánh

một

cái bạt tai vang dội,

trên

khuôn mặt tuấn tú nhất thời xuất

hiện

một

hồng ấn, nhìn tỷ tỷ rưng rưng căm tức,

không

khỏi ngớ ra: "Tỷ tỷ?"

Diệp Trường Vân cắn răng tức giận hỏi: "Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ ngươi sao? Vậy ngươi còn biết chủ nhân ngươi là ai chăng? Ngươi có biết thân phận của mình sao!"

Cỗ nhuệ khí

trên

mặt Diệp Tiềm kia đột nhiên tiêu tán, nhìn tỷ tỷ rơi lệ đầy mặt thất kinh, gặp rắc rối rồi, bất an dần dần

hiện

ra

trên

khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi.

Diệp Trường Vân túm tay áo

hắn, kéo đến trước mặt công chúa, phù phù

một

tiếng quỳ xuống, chảy lệ cầu xin: "Công chúa, Tiềm trẻ người non dạ, va chạm Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt!"

Nàng rơi lệ khóc cầu, thấy Diệp Tiềm vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ, vội dùng lực túm ống tay áo của

hắn, túm

không

được,

không

khỏi khó thở, khàn cả giọng khóc mắng: "Ngươi phạm sai lớn như thế, còn muốn thế nào? Còn

không

nhanh quỳ xuống!"

nói

đến đây, thanh

âm

đã

khàn khàn,

không

khỏi nghẹn ngào: "Chẳng lẽ còn chờ mẫu thân rơi lệ bồi tội cho ngươi sao?"

Diệp Tiềm từ trong bất an vừa rồi chậm rãi tỉnh lại,

trên

mặt sớm

không

còn trấn định tự nhiên lúc vừa nghênh chiến với Phùng Kiệt, nhanh chóng quỳ xuống theo tỷ tỷ, cúi đầu

không

nói.