Chương 50: Triêu Dương công chúa làm mối 〔1〕

Dù Hoài An Hầu đích thân tới Hoài An chủ trì đại cục, nhưng dịch chuột ở Hoài An vẫn tạo thành đại tai, người chết vô số, xác chết trôi nổi, xương trắng khắp nơi, trong thời gian ngắn địa phận Hoài An rên xiết

không

dứt, vô cùng thê thảm. Theo Hoài An truyền đến tin tức, bởi vì ôn dịch mà dân tử nạn xếp thành núi, đướng xá tắc nghẽn, vì thế nha môn các nơi tiến hành thiêu đốt, khói nghi ngút mấy ngày

khôngtiêu tan. Sau ôn dịch là nạn đói, những người may mắn tránh thoát ôn dịch, khốn cùng thất vọng, dục thê bán tử, khắp nơi đều có. Đương kim thiên tử xem này

một

đống văn thư cấp báo, đau lòng vỗ án, đều là con dân Đại Viêm triều, lại gặp đại tai như thế, tức thời tuyên triệu khâm sai chẩn tai hỏi kết quả, ai ngờ vừa hỏi mới biết, lương thực căn bản

không

chuyển được đến Hoài An

đã

bị lưu dân trong hỗn loạn chiếm núi xưng vương làm giặc cướp

đi, còn khâm sai phái

đi

đã

nhiễm dịch chuột bỏ mình.

Thiên tử tức giận, lại phái sứ giả mang binh

đi

trước, trước hết cần phải trấn trụ cục diện sau đó giải cứu nạn dân trong nước lửa, nhưng phái ai đây? Nhìn chung quanh văn võ chư thần, thế nhưng người người lùi bước,

không

một

ai dám

đi

ra, càng

không

ai dám tiến cử người. Chuyện chịu chết, ai dám

điđây.

Lúc này Diệp Tiềm lại tiến lên

một

bước, quỳ

một

gối xuống, chờ lệnh

nói: "Hoàng thượng, mạt tướng nguyện ý

đi

Hoài An."

Hoàng thượng thấy Diệp Tiềm bước ra khỏi hàng chủ động xin

đi

gϊếŧ giặc, nhất thời nhíu mày.

Diệp Tiềm chính là cánh tay giúp

hắn

bình định tứ di, thực

hiện

giấc mộng lớn duy ngã độc tôn, nếu như vì

một

thiên tai mà mất tính mạng,

thật

sự

là mất nhiều hơn được. Nhưng Diệp Tiềm chủ động chờ lệnh, trước mặt văn võ bá quan,

hắn

cũng

không

thể bác bỏ, đành phải nhíu mày đáp ứng.

Chư thần

trên

điện thấy vậy, ai

không

nhìn ra tâm tư thiếu niên thiên tử đâu, cũng

không

ngừng vì Diệp Tiềm

âm

thầm toát mồ hôi. Tiểu tử a, ngươi tuy rằng là cữu tử cuar Hoàng thượng, vẫn thịt xương người trân, vè sau vạn nhất đến Hoài An mà

đi

đời nhà ma, vinh hoa phú quý có thể

không

có duyên với ngươi.

Nhưng người khác đương nhiên

không

hiểu tâm tư Diệp Tiềm, phải biết rằng

hiện

thời Hoài An hầu sinh tử chưa biết, đó là hôn phu của Triêu Dương công chúa, nàng cửu tử nhất sinh mới sinh hạ được lân nhi, nếu hôn phu

đi

như vậy, nàng tất nhiên thập phần thương tâm.

Diệp Tiềm rất nhanh mang binh áp giải lương thảo

đi

Hoài An trước. Hoàng hậu Diệp Trường Vân đương nhiên lo lắng

không

thôi, lúc

nói

chuyện phiếm

không

khỏi oán giận vài câu, ai ngờ Hoàng thượng nằm

trên

long sạp chợp mắt lại híp mắt

nói: "Diệp Tiềm là đại tướng trẫm nhìn trúng, ta tin tưởng

hắn

có hồng phúc, tuyệt đối

sẽ

không

bị hủy bởi

một

cái ôn dịch nho

nhỏ."

Diệp Trường Vân

không

nói, nhưng trong lòng cũng

không

cho là đúng, càng lo lắng. Trước mắt Hoàng thượng coi đệ đệ Diệp Tiềm trở thành gang thép tốt, gang thép cho vào lò lửa cực nóng luyện hóa, nếu luyện tốt, đó là lợi khí thế gian

không

gì địch nổi, nếu luyện

không

tốt, đó là

một

khối sắt vụn.

Nghĩ đến đây, nàng

không

khỏi càng oán trách Triêu Dương công chúa. Nếu

không

phải nàng, A Tiềm sao có thể chủ động xin

đi

đây?

Lúc này Triêu Dương công chúa

đang

ngồi dựa vào sạp, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm con trai A Ly của mình. A Ly mới ra tháng, bệnh phù sinh ra khi

đã

lui, mặt nẩy nở, giờ nhìn phấn nộn trắng nõn,

mộtđôi tế mâu hồn nhiên đen nhánh, cái miệng

nhỏ

nhắn hồng nhuận hơi hơi mím,

thật

sự

là làm cho người ta hận

không

thể hôn

một

cái.

Nàng nhìn xuất thần, nhịn

không

được vươn tay vuốt gò má ấu hoạt của

hắn, miệng lại lẩm bẩm: "A Ly, ngươi

thật

sự

không

giống phụ thân ngươi."

Cẩm Tú và Mính Nhi theo hầu, Mính Nhi nghe

nói

như thế, nở nụ cười: "Công chúa, ta xem Tiểu Hầu Gia và công chúa ngài giống nhau nhất, tương lai tất nhiên là nam nhi tuấn tú, còn

không

biết Đôn Dương Thành bao nhiêu nữ tử nát tâm vì

hắn

đây!"

Triêu Dương công chúa nghe thế, bên môi toát lên

một

cái cười nhàn nhạt.

Cẩm Tú môi giật giật, nhân cơ hội

nói: "Công chúa, ta hôm nay nghe

nói, khinh xa tướng quân phụng mệnh đến Hoài An chẩn tai."

Triêu Dương công chúa nghe xong, khẽ cau mày: "Cứ vậy phái

hắn

đi?"

Cẩm Tú trả lời: "Nghe

nói

hắn

chủ động xin lệnh."

Mính Nhi nghe thế, quyệt quyệt miệng

nói: "hắn

là người

không

sợ chết a! Thành Hoài An là có

đi

khôngvề, đến lúc đó chết như thế nào còn

không

biết!"

Cẩm Tú nghe vậy, trừng mắt nhìn Mính Nhi

nói: "Mính Nhi, đừng

nói

bậy!"

Nhưng ý cười Triêu Dương công chúa

trên

mặt

đã

thu hồi, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ,

đã

nhập hạ, ve kêu râm ran, dương liễu

hiện

màu xanh biếc.

Lại quay đầu nhìn phía A Ly, nàng nhịn

không

được thở dài: "Hầu gia

đang

ở Hoài An, chỉ mong

hắn

hết thảy mạnh khỏe."

Cẩm Tú cùng Mính Nhi liếc nhìn nhau

một

cái, đều nhịn

không

được cúi đầu.

============================

một

ngày, thấy A Ly

đã

đầy hai tháng, thái hậu nhớ A Ly liền truyền chỉ để công chúa dẫn A Ly tiến cung. Thái hậu ôm A Ly phấn nộn, càng xem càng

yêu, nhịn

không

được hôn rồi lại hôn. Đúng lúc này, Úc thái phi dắt Thuận Nghĩa công chúa đến tìm thái hậu

nói

chuyện, tức thời thái hậu, thái phi đều vây quanh A Ly xem đến xem

đi, cũng coi như náo nhiệt.

Triêu Dương công chúa thấy Thuận Nghĩa công chúa chỉ cúi đầu

một

bên, cũng

không

nói

chuyện, sắc mặt nhạt nhẽo, liền mở miệng hỏi chuyện nàng và hôn phu. Ai ngờ Thuận Nghĩa công chúa mặt lạnh

nói: "đã

hưu

hắn."

Triêu Dương công chúa nghe xong, cũng kinh ngạc, nàng mơ hồ nghe

nói

về An Nhạc Hầu phu nhân, cho nên a Yên đành phải ủy khuất, thế nào giờ lại hưu phò mã? Tức thời

không

khỏi ngước mắt nhìn về phía mẫu thân Vương Thái Hậu.

Vương Thái Hậu thở dài

nói: "A Cẩn mấy ngày nay chân

không

rời nhà, đương nhiên

không

biết việc này.

hiện

giờ a Yên muội tử ngươi sống

một

mình, ta

đã

cân nhắc nhiều ngày tìm xem có người tốt nào thích hợp cho a Yên muội muội ngươi."

Thuận Nghĩa công chúa nhìn thái hậu, cung thanh tạ ân, mới

nói: "A Yên

hiện

không

muốn phò mã, thầm nghĩ sống

một

mình."

Triêu Dương công chúa nhíu mày, nhưng trước mặt Úc thái phi và a Yên, cũng

không

nên hỏi nhiều, đành phải lặng yên.

thật

vất vả đợi hai người

đi

rồi, mẹ con

một

chỗ, Triêu Dương công chúa mới hỏi mẫu hậu vì sao. Vương Thái Hậu lại

nói: "Việc này a, cũng vì con mà lên."

Triêu Dương công chúa nghe vậy kinh ngạc, vội truy vấn chi tiết, Vương Thái Hậu từ từ

nói

ra. Hóa ra ngày ấy va chạm xe ngựa Triêu Dương công chúa là tiểu công tử nhà An Nhạc Hầu, hoàng đế bởi vậy tức giận, lại nghe

nói

chuyện Thuận Nghĩa công chúa, tức thời

không

niệm tình cảm sai người tróc nã tiểu công tử, cho đại bản hầu hạ, đồng thời triệu An Nhạc Hầu đến, răn dạy việc

không

biết dạy con,

thật

không

còn mặt mũi. Mà tiểu công tử kia bị đánh, đưa về

đi

không

mấy ngày

đã

đi. An Nhạc Hầu phu nhân ngày thường cũng

yêu

nhất tiểu tôn tử đó, mắt thấy tôn tử

không

còn, tức giận đến cơ hồ phát hỏa, tức thời đem toàn bộ oán khí xuống

trên

người A Yên. A Yên và An Nhạc Hầu phu nhân vốn bất hòa, vì vậy

một

đường hưu phò mã.

Triêu Dương công chúa nhíu mày: "A Yên từ

nhỏ

tính tình cương liệt."

Vương Thái Hậu thở dài: "Cũng

không

phải sao, vốn dĩ, ta nghĩ nàng thua thiệt, nên tìm

một

hôn phu tốt cho nàng, ai ngờ nàng lại

không

muốn,

nói

là tìm nam nhân sinh ra rất nhiều phiền não cho mình. Ta nghe

nói,

hiện

thời trong phủ công chúa của nàng là làm

một

người

không

đứng đắn, nghe

nói

trước kia là kẻ xướng khúc, hai dường như cùng nhau."

Triêu Dương công chúa nghe thế

không

khỏi mở to hai mắt, phải biết rằng Thuận Nghĩa muội muội này ngày thường tính tình theo khuôn phép cũ, cũng

không

quen nhìn mình, giờ lại như vậy?

Vương Thái Hậu lắc đầu cười: "Công chúa Đại Viêm triều chúng ta, cũng

không

phải ngồi

không, tỷ muội các ngươi,

một

người

một

chuyện làm cho người ta phiền não."

Hai người

đang

nói, chợt nghe thấy tiếng cười trong sáng uy nghiêm truyền đến, nguyên lai là Hoàng thượng, hoàng hậu và Hú Nhi cùng nhau cấp thỉnh an thái hậu.

Hú Nhi lớn hơn A Ly mấy thấng,

hiện

thời được nhũ mẫu ôm trong lòng luôn nóng lòng muốn xuống đất

đi

thử, lúc này thấy Vương Thái Hậu, hai cái tay vung lên muốn ôm, trong miệng còn y nha nha. Vương Thái Hậu thấy tôn tử Hú Nhi thần thái như thế, vội lệnh cho thị nữ tiếp đến ôm vào trong ngực, vui vẻ đùa tôn tử.

Hoàng thượng cũng

đã

lâu

không

gặp Triêu Dương công chúa, lúc này

không

khỏi hỏi han ân cần

mộtphen, lại thân thiết hỏi A Ly. Hoàng hậu Diệp Trường Vân từ lúc vào cung liền dè dặt cẩn thận hầu hạ Vương Thái Hậu, vì nàng biết chuyện nhu thuận săn sóc, đối lập với Triêu Dương công chúa luôn ngỗ nghịch, Vương Thái Hậu đương nhiên thở dài thế nào bản thân

không



một

nữ nhi tri kỷ, vì thế đối với hoàng hậu Diệp Trường Vân càng

yêu

thích. Giờ phút này lại tiếp tục

nói

chuyện phiếm, Vương Thái Hậu nhớ tới nữ nhi, nhân tiện

nói: "Lại

nói

tiếp Trường Vân xuất thân từ phủ A Cẩn, các ngươi hẳn là hiểu biết nhau."

Lời vừa

nói

ra, Diệp Trường Vân cứng thân mình

một

chút, bất quá vẫn cười

nói: "Đó là đương nhiên, ngày đó ở trong phủ A tỷ, được quan tâm ít nhiều."

Triêu Dương công chúa nghe lời này,

trên

mặt cười

nhẹ, nhưng

không

tiếp lời.

Diệp Trường Vân thấy vậy, mím môi cười, tiếp tục đùa Hú Nhi chơi cui, lại bồi thái hậu

nói

chuyện.

Nhưng Vương Thái Hậu lại

không

yên, hỏi: "Trường Vân, ai gia nghe

nói

em trai ngươi khinh xa tướng quân Diệp Tiềm

đi

Hoài An?"

Diệp Trường Vân nghe thái hậu nhắc tới đây, mi khóa khinh sầu, gật đầu

nói: "Mẫu hậu, đúng vậy, còn

không

biết A Tiềm có thể bình an trở về hay

không."

Vương Thái Hậu nghe xong thở dài: "Làm bậy a, hôn phu Hoài An Hầu của A Cẩn

hiện

thời cũng ở Hoài An, nghe

nói

nhiễm phong hàn,

không

biết

hiện

tại như thế nào đâu. Giờ A Tiềm cũng

đi,

thật

đúng là làm bậy a!"

Diệp Trường Vân khẽ cười

một

tiếng: "Tiềm vì hoàng thân, vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn vốn là bổn phận."

Vương Thái Hậu nhớ tới Diệp Tiềm, nhớ được thiếu niên lang kia cũng tuấn tú cao ngất, liền hỏi: "Ai gia nhớ Tiềm so với hoàng nhi

nhỏ

hơn

một

tuổi, giờ hoàng nhi

đã

làm phụ thân,

không

biết A Tiềm có hôn phối chưa?"

Lời này vừa vặn

đã

hỏi tới nỗi lòng của Diệp Trường Vân, tức thời vội hỏi: "Thái hậu, ta còn

đang

muốn cầu lão nhân gia ngài làm chủ, Tiềm tính tình quật cường, mặc ta khuyên như thế nào,

hắn

lại thề chưa bình tứ di

không

cưới vợ, nhưng mà bình tứ di cũng

không

phải chuyện nửa khắc hơn khắc,

không

thể vì vậy mà chậm trễ bản thân a!"

Hoàng thượng nghe lời này, rất

không

vui nhìn Diệp Trường Vân: "ý kiến phụ nhân!"

Diệp Trường Vân cúi đầu

không

nói.

Vương Thái Hậu trừng hoàng đế, chỉ vào

hắn

nói: "Ngươi a, dù muốn công tích vĩ đại, cũng nên quan tâm xuống dưới. Dù

hắn

là đại công thần, hay là đệ đệ của nội tử ngươi, chẳng lẽ

không

nên vì

hắn

tìm

một

tiểu thư khuê các tốt nhất vào cửa sao?"

Vương Thái Hậu đếm đầu ngón tay nghĩ nghĩ: "Lại

nói

tiếp,

hiện

giờ A Tiềm dù cưới công chúa hoàng thất chúng ta cũng

không

tính là trèo cao, nhưng tính hết, công chúa vừa độ tuổi cũng chỉ có vài vị, lại đều sớm có sắp xếp."

Diệp Trường Vân nghe lời này,

trên

mặt luôn mang theo ý cười thích hợp, dấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng cũng hiểu

rõ,

nói

cái gì sớm có sắp xếp,

nói

cái gì cũng

không

tính là trèo cao, kỳ thực đều là lời quen dùng để

nói

thôi. Vài vị công chúa vừa độ tuổi có rất nhiều, Chiêu Nghi bên người tiên hoàng sinh ra, cũng có hai mỹ nhân sinh ra, đều

đã

mười bốn mười lăm tuổi, sao

không

có thể gả đâu, chẳng qua thái hậu

không

đồng ý mà thôi. Lại

nói

tiếp, thái hậu đối với nhà mình vẫn có khoảng cách trong lòng, đặc biệt Hoàng thượng lấy lí do chuyện Triêu Dương công chúa xử lí con trai An Nhạc Hầu, làm cho Thanh Hà Hầu

thật

mất mặt. Nhưng người ta

một

nhà mẫu tử, đương nhiên

không

giận qua đêm, liền đem toàn bộ oán giận chuyển qua nhà mình.

Lúc này Vương Thái Hậu bàn đến bàn

đi, cuối cùng giật mình

nói: "Ai gia rốt cục nhớ ra rồi, Hoài Nhu quận chúa của Thường Châu Vương,

hiện

còn khuê trung, lúc trước vừa mới cập kê, Hoài Nhu ta

đã

gặp vài lần, từ

nhỏ

trắng ngần xinh đẹp, ta rất

yêu

thích, xứng với Diệp Tiềm, đó là thích hợp nhất."

Diệp Trường Vân nghe xong, mới yên lòng, tuy rằng Thường Châu Vương chỉ là phong vương nơi khác, nhưng là đến cùng là hậu duệ hoàng thất, lấy thân phận Diệp Tiềm

hiện

thời, có thể xứng quận chúa cũng nên thấy đủ, nghĩ đến đây, Diệp Trường Vân liên tục gật đầu: "Mẫu hậu, chuyện này còn nhờ lão nhân gia ngài thành toàn!"

Vương Thái Hậu lại lắc đầu

nói: "Trường Vân a, ngươi phải tìm Triêu Dương a, nàng trước kia cực kì thân quen Hoài Nhu, để nàng đến làm mai là

không

thể tốt hơn."

Diệp Trường Vân

không

nghĩ tới cái này, mỉm cười nhìn Triêu Dương công chúa liếc mắt

một

cái: "Vậy làm phiền công chúa."