Từ đêm hôm đó ly biệt,
hắn
chưa gặp lại nàng. Ngày đó ở ngoài Chính Dương cung,
hắn
cúi đầu sửa xe cho nàng, nâng tay vung roi vì nàng, nhưng chỉ đổi lại
một
câu "Làm phiền".
hắn
cũng từng nghĩ,
hiệngiờ nàng
đang
mang thai, nhưng
hắn
không
thể tưởng tượng được dáng vẻ nàng lớn bụng.
Lúc này bất ngờ
không
kịp phản ứng lại, nàng cứ như vậy xuất
hiện
trước mắt
hắn, giờ khắc này, Diệp Tiềm cả người cứng đờ tại chỗ.
Quần áo dày màu lam sẫm vừa vặn, che kín hai tay mảnh khảnh và cái cổ duyên dáng, áo rộng trùm xuống, ở phía trước có
một
vòng phồng lên. Ngoài cái bụng quá lớn làm cho nàng có vẻ béo hơn, nàng vẫn coi như tinh tế động lòng người. Đôi mi từng lãnh diễm hàm mị,
hiện
thiếu
một
phần lạnh lẽo, thêm
một
chút lo lắng, bên môi hàm chứa
một
chút cười nhàn nhạt, ấm áp thoải mái, như từng đợt gió xuân tháng hai nhè
nhẹ.
Triêu Dương công chúa hiển nhiên cũng
không
nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Diệp Tiềm, lúc nhìn thấy, ý cười thu liễm, hơi sửng sốt, rồi quay đầu nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy tỷ tỷ chầm chậm
điđến, cuống quít lấy tay đỡ lưng nàng, lúc này thấy nàng nhìn Diệp Tiềm, liền cười giải thích
nói: "Diệp Tiềm
đang
ở đây a, ta vừa vặn tìm ngươi có việc, sau lại
nói
chuyện với ngươi."
Diệp Tiềm cúi mắt,
không
nhìn Triêu Dương công chúa, cúi đầu hành lễ.
hắn
thấy Triêu Dương công chúa và Hoàng thượng hình như có chuyện muốn
nói, tức thời định cáo từ, nhưng Hoàng thượng lại xua tay
nói: "không
cần, đều là người trong nhà,
không
cần khách khí, ngươi chờ
một
lát là được."
Diệp Tiềm bất đắc dĩ, đành phải nghe lệnh, đứng
một
bên, bất quá
hắn
không
nhìn Triêu Dương công chúa nữa.
Hoàng thượng vừa cẩn thận đỡ Triêu Dương công chúa ngồi xuống, vừa oán trách: "Nếu tỷ có chuyện, để ta qua đó thôi, giờ thân mình
không
tiện, cần gì vội chạy tới đây."
Triêu Dương công chúa nhìn đệ đệ tuy rằng
đã
là cửu ngũ chí tôn, nhưng khi
nói
chuyện vẫn như lúc còn bé, bất giác buồn cười, khóe môi hơi nhếch: "Vốn
không
phải việc tư, đương nhiên muốn tới cầu ngươi."
Hoàng thượng nghe vậy,
không
khỏi bất đắc dĩ: "A tỷ, xem ra việc này tất nhiên
không
nhỏ, khiến tỷ phải dùng
một
chữ cầu."
Diệp Tiềm ngồi nghe,
không
khỏi cũng tò mò, đến cùng là chuyện gì, có thể khiến nàng tự tiến cung cầu kiến Hoàng thượng.
Triêu Dương công chúa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Năm nay đầu xuân, Hoài An gặp nạn chuột, dân chúng Hoài An cơ hồ mất trắng, Hầu gia
đã
tự mình đến chẩn tai. Nhưng nhiều ngày nay ta lại nghe
nói, dịch chuột Hoài An qua
đi, dẫn phát ôn dịch,
hiện
thời thành Hoài An thây phơi khắp nơi, người người cảm thấy bất an." Hoài An chính là đất phong của Hoài An Hầu, đất phong phát sinh đại
sự, Hoài An Hầu cho dù thích tiêu dao, cũng phải vội vàng
đi
xử lý.
Hoàng thượng nghe xong, mày nhăn tít: "Chuyện này ta còn chưa nghe ai nhắc tới."
Triêu Dương công chúa thở dài: "Bất quá là chuyện mới xảy ra, phỏng chừng văn thư còn chưa truyền đến."
Hoàng thượng cúi đầu trầm tư: "Ta
sẽ
nhanh chóng cho Hộ bộ phân phối bạc chẩn tai, mở kho lúa trợ giúp Hoài An, phái ngự y
đi
trước, phòng ngừa ôn dịch lan tràn."
Triêu Dương công chúa gật đầu, lại
nói: "Hoàng thượng, còn
một
chuyện cần lo lắng, ôn dịch tràn ngập, thành Hoài An
đã
khó giữ được, vì dự phòng vạn nhất, hay là tăng quân đội đến phòng thủ, miễn cho nạn dân chạy trốn, truyền ôn dịch ra."
Hoàng thượng nghe
nói
thế, nở nụ cười, nhìn A tỷ mình
nói: "A tỷ, ngươi luôn luôn lo lắng chu đáo,
nóicực kỳ đúng, ta lập tức phái binh
đi, cần phải bảo vệ cửa thành
không
để nạn dân chạy loạn, đồng thời để các thành xung quanh
không
cho nạn dân vào."
Diệp Tiềm nghe bên cạnh, trong lòng
không
khỏi nghĩ thầm, nghĩ Triêu Dương công chúa mặc dù là nữ lưu, nhưng là người quyết đoán. Tuy rằng phương pháp này tàn nhẫn vô tình, bất quá là vì phòng ngừa tai nạn lan rộng, cũng chỉ có thể như thế.
hắn
nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại trước kia nàng đối với mình thế nào,
không
khỏi hoảng hốt, nguyên lai nàng
không
chỉ vô tình, mà là từ
nhỏ
đã
tuyệt tình.
Hoàng thượng và Triêu Dương công chúa lại nhắc tới Hoài An Hầu: "hắn
vội chạy đến Hoài An, cũng
không
sợ vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chẳng phải là để tỷ làm quả phụ!" Hoàng thượng hơi có chút bất mãn, trời đất bao la, Triêu Dương công chúa lớn nhất. Tuy rằng
hắn
cũng
không
thích Hoài An Hầu, nhưng cũng
không
có nghĩa
hắn
hi vọng cháu ngoại
hắn
vừa sinh ra
đã
không
còn cha.
Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ: "Đất phong gặp nạn,
hắn
nếu tránh xa ngàn dặm, vậy
không
còn là Hoài An Hầu."
Hoàng thượng nhíu mày gật đầu: "nói
cũng đúng, ta chỉ nghĩ tỷ ít ngày nữa
sẽ
sinh,
một
minhg ở trong phủ
sẽ
bất tiện,
không
bằng ngày khác tỷ chuyển đến Trường thọ cung, có mẫu hậu, tốt hơn."
Triêu Dương công chúa kỳ thực
đang
có ý này, tức thời đáp ứng. Hoàng thượng lại dặn dò Triêu Dương công chúa
một
phen, Triêu Dương công chúa muốn đứng dậy cáo từ.
Lúc nàng đứng dậy, Hoàng thượng vội cùng Cẩm Tú cùng
đi
đỡ nàng, nàng cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua Diệp Tiềm, liếc mắt
một
cái vân đạm phong khinh, giống như đảo qua thần tử thiên gia bình thường.
Diệp Tiềm bước lên phía trước bái biệt, nhưng từ đầu đến cuối,
hắn
lại
không
ngẩng đầu nhìn nàng.
Triêu Dương công chúa thở dài như có như
không
một
cái, cổ tay trắng noãn khẽ nâng đặt lên tay Hoàng thượng, được Cẩm Tú và Hoàng thượng đỡ chậm rãi
đi
ra ngoài.
Diệp Tiềm thấy hai người
đi
xa, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa dán chặt bóng lưng kia.
Sau
một
lát, Hoàng thượng trở lại, thần thanh khí sảng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm: "Đừng nhìn, người
đã
sớm
đi
xa."
Diệp Tiềm mặt đỏ lên, vội cúi đầu.
Hoàng thượng lại
không
chút để ý: "A tỷ ta tốt nhất, cũng
không
trách làm nam nhân thích."
Nghe
nói
thế, nội thị bên cạnh mặt đều nghẹn, thậm chí cả Diệp Tiềm đều cảm thấy ngứa yết hầu.
Hoàng thượng
một
lần nữa ngồi lên long ỷ, lấy ra
một
tấm bản đồ da dê, thở dài
nói: "Diệp Tiềm, ngươi tới xem, bức vẽ này thế nào?"
Diệp Tiềm tiến lên, chỉ thấy bản đồ vẽ địa hình Bắc Man, nhập bút trơn tru, địa thế tường tận,
khôngkhỏi nhìn nhiều vài lần: "Vô cùng tốt, hẳn nên tìm người vẽ lại mấy bản truyền đọc trong quân."
Hoàng thượng
trên
mặt có chút đắc ý, cười
nói: "Đây là ngày đó A tỷ giúp ta vẽ."
Diệp Tiềm nghe vậy giật mình, ánh mắt rơi xuống
trên
bản đồ, rốt cuộc dính chặt
không
rời.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt Diệp Tiềm, càng kiêu ngạo: "A tỷ từ
nhỏ
so với ta thông minh hơn, làm việc vốn có lo xa."
Diệp Tiềm mím môi, đạm thanh
nói: "Hoàng thượng
nói
cực kỳ đúng."
ánh mắt Hoàng thượng tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Tiềm, từ từ cười
nói: "Hoài An Hầu người cũng
không
tệ, cũng miễn cưỡng xứng đôi với A tỷ, nhưng tuổi lớn chút, nếu
hắn
có thể giống Diệp tướng quân niên thiểu hữu vi
thì
tốt rồi."
Diệp Tiềm
âm
thầm nhíu mày, tâm sinh lo lắng, bất quá vẫn miễn cưỡng
nói: "Hoàng thượng
nói
đùa."
Hoàng thượng nghe xong, ha ha cười, cũng
không
nhắc lại việc này, bắt đầu
nói
cùng Diệp Tiềm việc bồi dưỡng chiến mã, hai người tuy
một
là đế vương mưu lược tuổi trẻ mà thành thạo,
một
có phong phạm kiên nhẫn trầm ổn, nhưng đến cùng đều còn niên thiếu chưa nhược quán, đúng lúc hăng hái, lại có
một
bầu nhiệt huyết vạn trượng hùng tâm, tức thời hai người trò chuyện sôi nổi,
nói
đến lúc cao hứng, Hoàng thượng thậm chí vỗ án kêu to: "Nếu theo kế này, ngày Đại Viêm ta diễu võ dương oai cũng iakhông lâu!"
Diệp Tiềm thấy vậy, tràn ra
một
cái tươi cười, hai mắt lấp lánh: "Hoàng thượng, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chuẩn bị vạn toàn."
Hoàng thượng vỗ bả vai Diệp Tiềm, trùng trùng gật đầu: "nói
không
sai! Diệp tướng quân, hôm nay ngươi
không
cần về phủ, ở trong cung bồi trẫm dùng bữa, trẫm còn có việc muốn thương nghị cùng ngươi."
Hai người
đang
nói, chợt bên ngoài có người báo lại,
nói
là thị nữ của Triêu Dương công chúa có việc gấp cầu kiến, Hoàng thượng vừa nghe, vội tuyên vào. Đợi thị nữ kia tiến vào, hai người đều thấy quen mắt, đúng là Cẩm Tú.
Cẩm Tú vừa thấy Hoàng thượng, phù phù quỳ xuống, khóc hô: "Hoàng thượng, công chúa gặp nguy hiểm."
Hoàng thượng vừa nghe kinh hãi: "không
phải vừa rồi còn tốt, thế nào? Mau
nói!"
Cẩm Tú vội vàng
nói: "Công chúa
trên
đường ra cung hồi phủ, xe ngựa vì
một
con ngựa điên bị chấn kinh, kết quả là công chúa động thai khí,
hiện
đã
hồi phủ, bà mụ cùng đại phu đều đến, nhưng đại phu lại
nói
chỉ sợ mẫu tử đều khó bảo toàn."
Diệp Tiềm nghe thế, mặt
đã
trắng bệch, tay
không
tự giác nắm chặt trường kiếm.
Hoàng thượng đầu tiên là tức giận, sau đó nhanh chóng trấn định xuống, vội vàng phân phó: "Truyền mệnh lệnh, nhanh chóng tuyên triệu ngự y tốt nhất trong cung
đi
phủ công chúa! Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn đích thân iến đến!"
nói
xong,
hắn
nhớ tới cái gì lại phân phó
nói: "Thái hậu gần đây thân thể
không
khoẻ, việc này
không
cần báo cho thái hậu biết vỗi, miễn cho kinh ngạc lão nhân gia!"
hắn
quay đầu nhìn Diệp Tiềm, phân phó: "Diệp tướng quân, ngươi cũng theo trẫm đến."
Diệp Tiềm tay căng thẳng, trầm giọng
nói: "Vâng."
Ra roi thúc ngựa, phi nhanh mà
đi, Hổ Bí doanh mở đường, ngã tư đường Đôn Dương Thành gà bay chó sủa, người người tránh
không
kịp, ngươi kêu ta khóc, vô cùng náo nhiệt. Thiếu niên thiên tử giục ngựa ở phía trước, Diệp Tiềm theo sát phía sau, ngự y tuổi già xóc nảy ở
trên
lưng ngựa cố
không
bị ngất.
Rất nhanh đến trước đại môn phủ công chúa, xoay người xuống ngựa, vội vàng
đi
vào, lúc Diệp Tiềm và Hoàng thượng tới, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thống khổ như có như
không, đè nén
ẩnnhẫn, bên ngoài phòng sinh là tình cảnh hô to gọi
nhỏ.
Hoàng thượng giận dữ, giữ
một
bà tử già ép hỏi: "Đến cùng thế nào? Công chúa đâu?"
Bà tử già bưng
một
chậu nước ra, giật mình nhìn thấy đế vương như hung thần ác sát, nhất thời mơ hồ,
nói
cũng
không
nói
nổi, chỉ đứng ở đó hai chân run run.
Mính Nhi nghe được động tĩnh bên ngoài, vội
đi
ra, thấy hoàng đế, vội vàng quỳ lạy đáp: "Hoàng thượng, đại phu
nói
khó có thể mẫu tử lưỡng toàn, hỏi là muốn công chúa hay muốn tiểu thế tử."
Hoàng thượng lãnh mi trừng mắt, ngay cả Mính Nhi gan lớn, cũng kìm lòng
không
đậu run lên.
Thiếu niên thiên tử cười lạnh
một
tiếng: "Chuyện này cần gì hỏi, đương nhiên là bảo vệ A tỷ trẫm!"
hắnmột
cước dẫm lên bậc thềm, phất long bào, rút trường kiếm ra, lạnh lùng
nói: "Ngự y các ngươi nghe trẫm cho
rõ, hôm nay Triêu Dương công chúa nếu có gì sai lầm, các ngươi tất cả đều ở trong này chôn cùng nàng!"
ngự y
đang
ngồi vừa nghe, đều biết hôm nay
không
tốt. Phải biết tiên đế nhân từ, tuyệt đối
sẽ
khônglàm ra loại chuyện đại sát ngự y, nhưng đương kim này, lúc trước thủ đoạn thiết huyết huyết tẩy chư hầu, mọi người đều nhìn trong mắt. Tức thời các ngự y cuống quít gật đầu, vội vàng thương lượng
mộtphen, đề cử ra
một
vị ngự y già đức cao vọng trọng kinh nghiệm phong phú, được Mính Nhi dẫn dắt cẩn thận
đi
vào.
Triệu Trệ cầm kiếm đứng, sắc mặt lạnh lùng giận dữ, gọi thị vệ công chúa hỏi: "Đến cùng là ngựa của người phương nào, vì sao kinh động tòa giá công chúa?"