Chương 44: Bị ép hôn

Triêu Dương công chúa

một

thân thâm y, dung mạo vẫn tú lệ như cũ, bớt vài phần

yêu

mị, thêm vài phần đoan trang và mộc mạc. Xuống xe ngựa, người hầu và thị nữ vây chung quanh, chậm rãi

đi

vào Chính Dương cung.

Thiên tử vốn

đang

sửa áo muốn

đi

Thừa Quang điện của Diệp phu nhân, nghe Triêu Dương công chúa đến, vội tiến đến nghênh đón. Tỷ đệ lần trước gặp nhau

đã

hơn năm năm,

hiện

thời gặp lại, đều hết sức vui mừng.

Triêu Dương công chúa thấy đệ đệ hăng hái, giơ tay nhấc chân là uy nghi thiên thành của đế vương,

không

khỏi gật đầu tán thưởng: "A Trệ, giờ ngươi rất tốt."

Triệu Trệ nghe tỷ tỷ

nói

như vậy,

trên

mặt

hiện

lên ý cười: "Tỷ, Trường Vân sắp lâm bồn, người

đi

theo ta cùng qua xem thế nào?"

Triêu Dương công chúa nghe được tin tức này, cũng kinh hỉ ngoài ý muốn, gật đầu

nói: "Được, chúng ta cùng nhau

đi

qua."

Triệu Trệ cúi đầu, chỉ thấy thâm y quấn lấy thân hình vẫn mạn diệu như cũ, nhưng bụng

đã

hơi lộ ra, người sáng suốt vừa thấy liền biết nàng tất nhiên mang thai mấy tháng.

hắn

trong mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn sang: "Tỷ, hóa ra lời đồn

trên

phố là

thật?"

Triệu Trệ

không

tin, tỷ tỷ

hắn

ánh mắt luôn rất cao, sao có thể coi trọng Hoài An Hầu

một

lão gia nhàn vân dã hạc đâu? Người này đều đủ tuổi làm cha bọn hộ rồi?

Triêu Dương công chúa

trên

mặt nhất thời

hiện

lên

không

vui, nhíu mày

nói: "A Trệ, từ khi nào ngươi

đãbắt đầu đợi tin đồn đãi đầu đường?"

Triệu Trệ thấy tỷ tỷ giận tái mặt, vội nghiêm mặt, tiến lên kéo tay Triêu Dương công chúa

nói: "Ta chỉ là quan tâm ngươi a,

thật

vất vả Bình Tây Hầu mất, ngươi có thể càng tiêu diêu tự tại, thế nào lại gả để cho bản thân thêm trói buộc đây?"

Triêu Dương công chúa lại bỏ qua việc này

không

đề cập tới: "Việc này về sau ta tự nhiên

sẽ

nói

tỉ mỉ,

hiện

thời chúng ta vẫn nên

đi

xem Trường Vân

đi."

Triệu Trệ nghe vậy, vội vàng

nói

phải, vì thế cẩn thận tự mình đỡ Triêu Dương công chúa lên liễn xa, sau đó cùng nàng ngồi chung liễn xa

đi

Thừa Quang điện. Dọc đường bởi vì lo lắng tỷ tỷ có mang

khôngquen ngồi xe, sợ động thai khí, riêng sai người

đi

chậm.

Triêu Dương công chúa thấy đệ đệ ngày xưa lỗ mãng ngạo khí, hôm nay cẩn thận chu đáo như thế, trong lòng nghĩ có lẽ là vì Trường Vân có thai. Quả nhiên nam nhân làm cha liền hiểu chuyện rất nhiều.

Ở đây tỷ đệ hai người chậm rãi

đi

Thừa quang điện, Diệp Trường Vân

đang

nằm ở

trên

giường sinh, gian nan thống khổ chịu đau đớn. Trong miệng nàng ngậm nhân sâm, dùng ánh mắt khát vọng nhìn ra cửa sổ, chờ thiên tử đến. Nàng hi vọng nàng sinh hạ long tử, ngời thứ nhất nhìn thấy long tử đó phụ thân đế vương cửu ngũ chí tôn của

hắn.

Nhưng mãi cho đến lúc dưới thân càng đau đớn, nàng nhịn đến khó có thể chịu được, lôi kéo tay thị nữ đau đớn hỏi: "Hoàng thượng... Hoàng thượng tới chưa?"

Thị nữ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Phu nhân, Hoàng thượng

đang

tới, lập tức

sẽ

đến..."

Diệp Trường Vân thất vọng khóc rống, tê tái kêu lên: "Hoàng thượng đâu, Hoàng thượng sao còn chưa đến..." Nàng cảm thấy có gì ngoài ý muốn phát sinh, bằng

không

vì sao Hoàng thượng chưa đến.

Thị nữ và bà mụ đều hoảng hốt, vội trấn an nàng, bảo nàng tiết kiệm khí lực: "Hoàng thượng

đang

ở liễn xa

đi

tới bên này..."

Vì trấn an, Diệp Trường Vân tiếng khóc dần dần biến thành tê thanh liệt phế, bà mụ cũng cuống quít chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.

đang

rối ren,

một

tiếng trẻ con vang vọng khóc nỉ non ở phòng sinh vang lên, bà mụ kiểm tra thân thể đứa bé rồi, mừng như điên

nói: "Chúc mừng phu nhân, là tiểu Hoàng tử!" Tiếp chúc mừng vang lên chung quanh.

Nhưng Diệp Trường Vân suy yếu vô lực nằm ở đó, sợi tóc ẩm mồ hôi dính ở

trên

mặt tái nhợt,

một

chút ý cười đều

không

có.

hai mắt nàng cơ hồ mất

đi

tiêu cự, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ vì sao Hoàng thượng

không

tới kịp thời rồivì sao đến bây giờ

hắn

còn chưa tới.

Mà lúc Hoàng thượng đỡ tỷ tỷ Triêu Dương công chúa chậm rãi

đi

vào Thừa Quang điện, Tiểu Hoàng tử

đã

thanh lý sạch

sẽ, quấn bọc cẩn thận

đang

ngủ say.

Hoàng thượng từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận tiểu Hoàng tử, thất

trên

mặt

hắn

nhiều nếp nhăn hồng,

không

khỏi nhíu mi,

nói

với Triêu Dương công chúa: "A tỷ ngươi xem, tiểu oa nhi này thế nhưng sinh ra xấu như thế, đâu có giống ta nửa phần?"

Diệp Trường Vân bên trong cơ hồ

đã

mê man nghe được lời ấy, ngực ngậm

một

búng máu suýt phun ra.

Triêu Dương công chúa trách cứ liếc

hắn

một

cái, từ trong lòng

hắn

tiếp nhận Tiểu Hoàng tử, cười

nói: "Ngươi

không

cần

nói

loạn, nghe

nói

tiểu oa nhi vừa sinh hạ đều như vậy, lớn lên

thì

tốt rồi."

Hoàng thượng nghe xong lời này, mới

nói: "Như thế hoàn hảo, chỉ ngóng trông quá mấy ngày

hắn

có chút giống ta."

nói

đến đây, tỷ đệ hai người bắt đầu ngắm yiểu Hoàng tử

đang

ngủ.

Nhìn

một

lát, Triêu Dương công chúa mới nhớ ra: "Trệ, ngươi vào nhà, xem Trường Vân tỉnh chưa "

thị nữ của Diệp Trường Vân bước lên phía trước

nói: "Phu nhân luôn luôn tỉnh,

nói

là phải đợi Hoàng thượng."

Hoàng thượng nghe vậy, giận tái mặt

nói

với thị nữ: "Sao

không

nói

sớm?"

Thị nữ nghe xong, sợ tới mức vội quỳ xuống thỉnh tội.

Triêu Dương công chúa thấy vậy, đạm thanh

nói: "Hoàng thượng, ngài ở trong này xem Tiểu Hoàng tử, nàng ấy là

một

thị nữ nào dám

nói

lung tung,

hiện

cũng

không

phải lúc ngươi phát giận, nhanh vào xem Trường Vân

đi."

Hoàng thượng nghe xong, mới chuyển giận thành vui, phất áo choàng vào nhà,

đi

được

một

nửa, lại trở về dặn Triêu Dương công chúa: "A tỷ, ngươi

hiện

có mang thai, vạn vạn nhớ phải cẩn thận, nếu mệt mỏi,

đi

về trước nghỉ ngơi."

Triêu Dương công chúa trong lòng ấm áp, gật đầu cười

nói: "Ta đương nhiên biết."

Bên này Hoàng thượng vào trong phòng, chỉ cảm thấy

một

mùi máu tươi nồng đậm khó ngửi,

hắn

cúi đầu nhìn, thấy Diệp Trường Vân tái nhợt bất lực nằm trong chăn gấm, chăn gấm màu đỏ ánh vàng làm khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng bệch càng tinh xảo khéo léo.

hắn

tiến lên thương tiếc vuốt ve khuôn mặt kia, ôn thanh

nói: "Nàng hôm nay phải chịu khổ."



một

tiếng an ủi này, Diệp Trường Vân nhất thời rơi lệ đầy mặt, khóc lê hoa mang vũ: "Hoàng thượng, nô tì sinh long tử cho ngài..."

Hoàng thượng vội giúp nàng lau lệ: "Trường Vân,

không

khóc, trẫm thấy rồi."

Bên này hai người ôn thanh nhuyễn ngọc, Triêu Dương công chúa nghĩ bọn họ tất nhiên có rất nhiều lời muốn

nói, lại thấy Tiểu Hoàng tử ngủ say, liền cáo lui trước.

================================

Phu nhân Diệp Trường Vân sinh hạ long tử, thiên tử mừng rỡ, ban thưởng tên Hú, lập tức viết chiếu thư lập làm Thái tử, cùng phong Diệp Trường Vân làm hậu. Vì nâng đỡ thế lực Thái tử,

hắn

đem các huynh trưởng của Diệp Trường Vân triệu nhập Đôn Dương Thành, đều phong thị trung và thiếu úy chờ chức quan, lại đề bạt Diệp Tiềm làm khinh xa tướng quân, trong thời gian ngắn, Diệp gia cả nhà đều làm quan, thậm chí cả phu gia của nữ nhi Diệp gia

đã

gả ra ngoài cũng đều được đề bạt. Nữ nhi Diệp gia chưa gả ra ngoài ào ào được quan lại ở Đôn Dương Thành cầu gả, đại tỷ nhị tỷ đều

đã

lập gia đình,

không

thể thay đổi, tam tỷ Diệp Mật Yên hứa gả cho thái bộc Trần Hiếu Vận tằng tôn của khai quốc công thần Trần Bình.

Nhưng nhìn hết thảy, Diệp Trường Vân dù vui mừng rất nhiều cũng có tâm

sự

không

thôi.

một

ngày, nàng triệu đệ đệ Diệp Tiềm đến, thương lượng cùng

hắn: "Tiềm, ngươi

đã

mười tám tuổi, phải thành gia. Giờ ngươi vừa ý



nương nhà ai,

nói

cho tỷ tỷ."

Nhưng Diệp Tiềm vừa nghe lời này, sắc mặt liền khó coi: "Tỷ, ngươi

không

cần quan tâm ta, ta

đã

có chủ ý."

Diệp Trường Vân sớm

đã

dự đoán

hắn

sẽ

nói

như vậy, tức thời cười lạnh

một

tiếng

nói: "Ngươi có thể có chủ ý gì, vẫn

một

lòng nhớ kỹ chủ tử công chúa kia!"

Diệp Tiềm nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống, đanh giọng

nói: "thì

thế nào?"

Diệp Trường Vân nghe

hắn

dám già mồm với mình, nâng tay định cho

một

cái tát, nhưng vẫn còn chưa xuống tay lại thu về, sau đó bi thương ngồi rơi lệ.

Diệp Tiềm luôn luôn tốt với tỷ tỷ, lúc này thấy tỷ tỷ bỗng nhiên khóc lóc,

không



chân tướng, vội trấn an: "Tỷ, ngươi làm sao?"

Diệp Trường Vân nừa quệt nước mắt vừa

nói: "Diệp Tiềm, ngươi chỉ nghĩ tỷ tỷ ngươi làm hoàng hậu, nhà chúng ta nhất thời hiển hách, nhưng nào biết đâu rằng trong lòng tỷ tỷ khổ sở!"

Diệp Tiềm nhíu mày, ôn thanh

nói: "Tỷ tỷ, ngươi có tâm

sự,

nói

với ta

đi."

Diệp Trường Vân thấy Diệp Tiềm

nói

như thế, thu nước mắt, thở dài

nói: "Tuy rằng

hiện

thời ta

đã

là hoàng hậu, Hú Nhi cũng

đã

là Thái tử, nhưng ngươi phải biết rằng, hậu cung mỹ nữ như mây, Hoàng thượng còn niên thiếu, cho tới bây giờ

không

phải là người

không

thay đổi đâu."

Diệp Tiềm nghe xong, cúi đầu trầm mặc. Việc hậu cung, tuy rằng

hắn

không

hiểu



lắm, nhưng cũng biết từ xưa đế vương phong lưu, tam cung lục viện phi tần đông đảo, hoàng đế

không

có khả năng đem cả trái tim đặt ở

trên

người tỷ tỷ.

Diệp Trường Vân thấy đệ đệ có thể nghe vào lời của mình, rất là vừa lòng, nhưng

trên

mặt vẫn lạnh lẽo ai uyển như cũ: "Ta nghe

nói, gần đây trong cung lại mới vào

một

vị mỹ nhân họ Trần, Hoàng thượng rất thích."

Diệp Tiềm nghe vậy, đạm thanh an ủi: "Tỷ tỷ

không

cần sầu lo, ngay cả đông mỹ nhân, nhưng tỷ tỷ

hiện

thời là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên cùng người khác bất đồng."

Diệp Trường Vân lại cười lạnh

một

tiếng: "Lời tuy như thế, nhưng hậu vị của ta do Hoàng thượng ban, nếu có ngày nghịch long lân, dù muốn lấy lại hậu vị, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

Diệp Tiềm nhìn chằm chằm tỷ tỷ, hỏi: "Tỷ tỷ, vậy ngươi phải như thế nào?"

Diệp Trường Vân đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt sâu xa, nàng nở nụ cười, hạ giọng

nói: "Gần vua như gần cọp, muốn lâu dài, tất phải thăm dò bản tính con cọp này."

Diệp Tiềm mím môi

không

nói.

Diệp Trường Vân quay đầu, nhíu mày,

âm

thanh lạnh lùng

nói: "Ngươi cũng biết, lúc đó bình loạn Trấn Bắc hầu, đại tướng quân Hàn Dạ kia vì sao lệnh cho ngươi chỉ dẫn tám trăm quân sĩ xâm nhập vào lòng quân địch?"

Diệp Tiềm với việc này sớm có nghi ngờ, lúc đó cửu tử nhất sinh, cơ hồ mệnh chỉ

một

đường tơ, cuối cùng có thể thoát hiểm rồi còn sống lập kỳ công,

thật

sự

là may mắn.

hắn

cùng Hàn Dạ thường ngày

không

cừu oán, vì sao người này đối đãi mình như thế?

Diệp Trường Vân mắt thâm trầm: "Kỳ thực đây đều là Hoàng thượng ra lệnh."

Diệp Tiềm nghe vậy chấn động, nhíu mày

nói: "Vì sao?"