Chương 37: Sữa ngọt ngào

Sáng sớm, trong tay Triêu Dương công chúa cầm tín hàm Trệ gửi tới, còn ném vào đống giấy lộn xộn. Phía sau Diệp Tiềm bắt gặp, mắt vừa động, mím môi nở nụ cười.

Triêu Dương công chúa thấy

hắn

cười, má phấn hơi hơi nhiễm hồng, ra vẻ mát đạm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi cười cái gì?"

Diệp Tiềm thu liễm nụ cười,

đi

đến phía sau Triêu Dương công chúa, nghiêm cẩn

nói: "không

có gì, ta chính là thấy thư nhà đương kim Hoàng thượng gửi tới, nhưng chủ nhân lại tùy ý ném ở đó như vậy."

Triêu Dương công chúa nhíu mày, hư mắt nhìn

hắn: "Trệ viết thư rất dong dài, đem chuyện trong cung, chuyện nhà đều

nói

một

lần, chẳng lẽ mỗi phong thư của

hắn

ta đều phải coi la trân quý sao? Vậy mới tổn hại thể diện đế vương của

hắn

đâu."

Diệp Tiềm nghe vậy, gật đầu trịnh trọng

nói: "Nàng

nói

có lý."

Triêu Dương công chúa thấy

hắn

không

truy vấn, mới nở nụ cười, cười xong sai người nghiền nát,

nói

là muốn viết

một

phong thư cho Bích La phu nhân.

Diệp Tiềm thấy công chúa cúi đầu viết nhanh, dưới ngòi bút chữ

nhỏ

đoan chính khí, có cảm giác tang thương dũng cảm, lại hoàn toàn

không

có xinh đẹp diễm lệ khí nên có, liền nhớ tới tình cảnh ngày ấy nàng vẽ tranh. Tức thời

không

khỏi thần bay hải ngoại,

không

biết công chúa trước kia bộ dáng ra sao.

Triêu Dương công chúa viết xong thư, dùng sơn đỏ phong kín, mới lệnh cho Cẩm Tú: "Đem phong thư này giao cho Bích La phu nhân, thuận tiện lấy

một

ít bánh sữa của Trệ đưa tới cho nàng."

Cẩm Tú tự nhiên đáp ứng, ai ngờ Triêu Dương công chúa phân phó xong, lại phảng phất nhớ tới cái gì, ra lệnh: "cũng mang Phẩm Liên, Phủ Đào

đi

theo."

Cẩm Tú vừa nghe, trong lòng giật mình, Diệp Tiềm cũng sửng sốt,

không

hiểu nhìn công chúa.

Triêu Dương công chúa mày đẹp hơi nhíu, hàm chứa ý cười nhàn nhạt trào phúng nhìn Diệp Tiềm: "Thế nào, ngươi

không

muốn để ta thả bọn họ

đi?"

Diệp Tiềm nghe, đột nhiên minh bạch,

không

biết vì sao trái tim nhảy lên, mặt cũng đỏ, xoay mặt

điđanh giọng

nói: "Nàng

không

thích, thả

đi

là được."

Triêu Dương công chúa thở dài: "Nếu

không

phải ngươi ở trong nhà người khác lỗ mãng làm việc đâm bị thương nam sủng người ta, ta cần gì phải hấp tấp đưa ra thứ âu yếm của mình đâu."

Diệp Tiềm trong lòng vốn ngọt ngào dị thường, nhưng lại nghe nàng

nói

"Thứ âu yếm" gì đó, mặc dù biết



nàng cố ý

nói

như vậy, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy chói mắt, liền nổi giận

nói: "Nếu nàng luyến tiếc, vậy

không

tiễn, ta tự

đi

thỉnh tội với Bích La phu nhân."

Triêu Dương công chúa nghe xong, lại nhớ tới lời Bích La phu nhân

nói, nàng ấy rất mơ ước Diệp Tiềm, nếu Diệp Tiềm

đi

thật, kia mới là có

đi

không

về đâu. Vì thế lại nghĩ tới Bích La phu nhân nếu

thật

muốn dụ Diệp Tiềm,

thì

nên như thế nào?

một

đôi thu ba nhìn kỹ nam nhân bên cạnh, trong lòng cũng suy nghĩ, đêm qua nam nhân ở bên tai mình thề non hẹn biển, thực

sẽ

bởi vì Bích La phu nhân dẫn dụ mà theo nàng ấy sao?

Nếu thực như vậynày thề non hẹn biển,,

không

tin cũng được, nàng cũng



ràng dứt bỏ nhường cho Bích La phu nhân là được; nếu

hắn

vẫn như cũ kiên quyết

không

theo, vậy nàng tự nhiên

sẽ

cự tuyệt Bích La phu nhân, lại

không

đẻe nàng ấy nhúng chàm

hắn

một

phần

một

hào.

Triêu Dương công chúa trong lòng so đo

một

phen, n ánh mắt hìn Diệp Tiềm

không

khỏi thất thần, Diệp Tiềm nhìn trong lòng, cũng sinh nghi, liền hỏi: "Nàng, nàng suy nghĩ cái gì?"

Triêu Dương công chúa tỉnh thần, quyến rũ cười, lắc đầu

nói: "không

có gì, ta chỉ tiếc thôi."

Diệp Tiềm nghe xong, tâm nhất thời nhắc đến, nhíu mày

nói: "Tiếc cái gì?"

Triêu Dương công chúa tiếp tục cười, cười đến lung lay sinh động: "Phẩm Liên và Phủ Đào, đều có ưu việt,

không

nó cái khác,

một

tay công phu xoa bóp,

thật

sự

là tốt nhất, cũng

không

phải người thường có thể luyện ra." Nàng tiếc nuối thở dài

một

tiếng: "Nếu

không

có bọn họ,

thì

không

còn ai hầu hạ ta như vậy đâu."

Cẩm Tú ở

một

bên nghe, biết chủ nhân bất quá là trêu chọc Diệp Tiềm vui vẻ thôi, nàng che miệng nở nụ cười,

không

lên tiếng.

Diệp Tiềm lại nhíu mày kiếm, tin là

thật. Đối với Phẩm Liên và Phủ Đào hai người này,

hắn

cảm thấy rất chán ghét, nhưng nếu

không

có hai người này, công chúa thực cảm thấy tiếc, điều này làm cho

hắncàng thêm khó có thể chịu được.

Suy tư nửa ngày,

hắn

bỗng nhiên bật ra

một

câu: "Bất quá là

một

ít tiểu kĩ xoa bóp thôi, ta, ta cũng muốn học."

Cẩm Tú nghe lời này, rốt cục nhịn

không

được phù

một

tiếng cười ra, nàng nghĩ phía

trên

công chúa tuy rằng bị đánh tơi bời rơi xuống tiểu thừa, nhưng phía dưới, lăng tiểu tử Diệp Tiềm kia đâu phải đối thủ của chủ nhân nhà mình.

Cẩm Tú cười, Triêu Dương công chúa mát mẻ lườm nàng

một

cái: "Ngươi còn ở trong này làm gì, còn

không

nhanh

đi

đưa Phẩm Liên và Phủ Đào."

Cẩm Tú vội vàng thu liễm ý cười, hơi hơi cúi đầu, cung thanh

nói: "Vâng."

nói

xong

đi

ra ngoài, nhưng lúc xuất môn, nhịn

không

được ở trong lòng

âm

thầm nghĩ: Diệp Tiềm, ngươi tự cầu nhiều phúc

đi.

sau khi Cẩm Tú rời khỏi đây, Triêu Dương công chúa xoay người lại, đem hai cánh tay tuyết trắng đặt lên cổ Diệp Tiềm, ôn nhu nỉ non, thổ khí như lan: "Vậy ngươi khi nào bắt đầu học xoa bóp?"

Máu Diệp Tiềm bắt đầu dũng mãnh trào lên: "Lúc nào cũng có thể."

Triêu Dương công chúa ánh mắt hàm xuân, ngón tay vuốt ve lôgf ngực

hắn

kiên cố, gật đầu

nói: "Tốt, bây giờ ngươi luyện tập xoa bóp chân cho ta, thế nào?"

Diệp Tiềm cứng ngắc gật đầu: "Được."

=============================

Lúc Cẩm Tú chuẩn bị tốt lễ vật đưa cho Bích La phu nhân, đồng thòi tiễn Phẩm Liên và Phủ Đào cùng nhau

đi

qua,

một

lần nữa vào khuê phòng, liền nhìn thấy gia chủ nhân của nàng tà tựa vào sạp, hai đùi ngọc thon dài cứ như vậy ở hò ra bên ngoài quần áo mỏng manh. Còn thiếu niên Diệp Tiềm quỳ ngồi ở đó, cúi đầu, hai cái tay ngốc vỗ về cặp chân ngọc.

Diệp Tiềm xoa bóp

thật

sự

nghiêm cẩn,

hắn

nghe công chúa phân phó, lại hồi tưởng ngày xưa học võ nhận biết kỳ kinh bát mạch, biết các nơi huyệt vị, dùng ngón cái và lòng bàn tay mềm

nhẹ

ấn ấn.

Nhưng mà

hắn

ngốc, thường thường đυ.ng vào nơi

không

nên chạm vào, vì thế chọc công chúa nũng nịu rầm rì, hoặc là kìm lòng

không

đậu cười khanh khách lên, cười đến giống như phồn hoa lay động.

Cuối cùng, Diệp Tiềm rốt cục dừng tay,

không

xoa bóp.

hắn

chỉ nâng chân công chúa tinh tế ngắm nghía,

không

khỏi ngây ngốc.

ngón chân công chúa sinh trắng mềm cân xứng, mười cái móng giống như mười mảnh vỏ sò hồng nhạt, sáng bóng, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta hận

không

thể cầm trong tay tinh tế thưởng thức.

Triêu Dương công chúa cúi mâu, thấy Diệp Tiềm chỉ nâng chân mình sững sờ, nhịn

không

được nhấc lên, lấy mũi chân

nhẹ

nhàng chọc chọc trán

hắn: "Ngươi ngốc cái gì?"

Diệp Tiềm lại thứ bắt cái chân kia, cúi đầu

nhẹ

nhàng hôn

một

ngụm vỏ sò hồng nhạt, công chúa cảm thấy ngứa, muốn rút về, nhưng lại rút

không

được, tay Diệp Tiềm như kìm sắt chặt chẽ túm chân ngọc

không

tha, giống như thưởng thức trân tu mỹ thực,

nhẹ

nhàng hôn liếʍ.

hắn

hôn nửa ngày, lại lướt qua mắt cá chân tinh xảo khéo léo, theo đùi phấn nộn thon dài hướng lên

trên, si mê vuốt ve, thường thường cúi đầu hôn.

Diệp Tiềm cúi đầu, nhớ lại lúc đầu khi mình hân cúi đầu làm ghế, chính là hai chân ngọc này, líc mình quỳ xuống vẽ ra

một

đường cong xinh đẹp, sau đó lạnh nhạt đạp lên lưng mình; lại nhớ tới từng tiểu biệt trong viện, nữ tử kia bách mị cầm kiếm múa

một

bào, mãn viên mãn thất.

Nữ tử này, mỗi lần tay vung kiếm

một

đóa hoa kiếm mỹ lễ, là

một

chút sắc thái trong mộng hư vô mờ mịt của Diệp Tiềm lúc đêm tối.

Nhưng

hiện

thời, nàng cứ như vậy bị mình nắm trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Tiềm tràn đầy mãn nguyện.

Dù có

một

tia đau đớm mơ hồ xẹt qua trong lòng, nhưng đau tới quá nhanh, lại

đi

vô ảnh vô tung,

hắncũng

không

nmuốn tinh tế thể hội.

hắn

chỉ biết là,

hiện

thời chủ nhân xinh đẹp ngay trong bàn tay

hắn.

Vì giờ khắc thỏa mãn này,

hắn

thậm chí

không

muốn nghĩ đến tương lai hư vô mờ mịt.

Triêu Dương công chúa ngước mắt, nhìn nam nhân này cúi đầu bóp chân cho mình, lại lơ đãng giữ khuôn mặt

hắn

cương nghị chợt lóe qua hoảng hốt.

Nàng duyên dáng buông mí mắt, nhàn nhạt thở dài: "Diệp Tiềm..."

Diệp Tiềm lên tiếng trả lời, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.

Triêu Dương công chúa nở nụ cười, lắc đầu: "Diệp Tiềm, bên kia có bánh sữa, ta nếm thử,

thật

ngọt. Ngươi giúp ta lấy mấy khối, ta muốn ăn."

Diệp Tiềm gật đầu: "Được."

hắn

đứng dậy, chỉ thấy bánh sữa màu trắng đựng trong bình sứ màu xanh biếc, rất là khả nhân.

hắncầm bình

đi

tới, ngồi ở bên cạnh nàng, lấy ra

một

khối bánh, đưa tới bên môi nàng.

Triêu Dương công chúa bên môi mang theo

một

chút ý cười nghịch ngợm, mở ra đôi môi mềm mại, vươn cái lưỡi đinh hương, chờ

hắn

đặt bánh sữa vào trong miệng.

Diệp Tiềm bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh

một

đêm kia ở

trên

núi, nàng lấy

một

trái cây đưa cho

hắn

ăn.

Triêu Dương công chúa đưa đầu lưỡi đợi nửa ngày, cũng

không

thấy

hắn

cho mình ăn, nhíu mi,

nhỏgiọng oán giận

nói: "Ta muốn ăn."

Diệp Tiềm trái tim vừa động, liền đem bánh sữa đặt vào miệng mình.

Triêu Dương công chúa kinh ngạc trợn to mị mâu: "Diệp Tiềm, ngươi..." Cướp đò ăn của ta...

Nhưng

không

đợi nàng

nói

ra, Diệp Tiềm bỗng nhiên cúi đầu, bắt được miệng nàng, nàng

không

kịp phản ứng, chỉ cảm thấy môi với răng tràn đầy mùi sữa thơm tho,

một

khối bánh sữa cứ như vậy được đưa vào miệng nàng.

không, căn bản là nửa khối,

đã

bị Diệp Tiềm cắn tiếp

đi

một

nửa.

hắn

đứng dậy, ôm nàng, để nàng ngồi

trên

gối mình, giống như ôm

một

đứa trẻ, dùng ánh mắt đại nam hài ôn nhu nhìn nàng: "Nàng còn muốn ăn sao, ta đút cho nàng?"

Triêu Dương công chúa ôm lấy cổ

hắn, ở trong l*иg ngực

hắn

tinh tế thưởng thức nửa khối sữa.

Nếu có thể như thế cả đời, cũng rất tốt.

Chỉ sợ, kết quả đều là công dã tràng.

Tác giả có chuyện muốn

nói: Hôm nay

một

Chương ngọt ngào, ta

không

thật

vừa lòng, bất quá

hiện

tại

không

như trước. Đại khái còn có hai ba chương nữa Diệp Tiềm

sẽ

rời

đi. Ta vì bọn họ rời

đi

chuẩn bị

một

bữa thịt cũng

không

biết là thiên lôi hay trọng khẩu, kính thỉnh chờ mong.