Chương 23: Tâm tư của Diệp Tiềm

Diệp Tiềm cũng ra

đi

cùng lúc đoàn xe của công chúa xuất hành, nhưng

hắn

không

liếc mắt nhìn những người đó

một

cái, yên lặng thu thập đồ đạc

đi

ra ngoài thành.

Bởi vì lúc này người tu sửa đê đập

không

đủ, quan lại địa phương ra lệnh đưa phạm nhân giam giữ trong lao ngục ra. Vì thế Diệp Tiềm cùng với các phạm nhân mang theo gông xiềng lao động vất vả khổ sở. Người chung quanh quần áo rách nát, Diệp Tiềm cúi đầu nhìn bản thân, tuy rằng vẫn vải thô áo trắng nhưng so với người chung quanh

thì

sạch

sẽ

chỉnh tề hơn rất nhiều.

Kỳ hạn công trình tu sửa đê đập sắp đến, quan

trên

quản nghiêm, rất nhiều người đều khổ

không

chịu nổi nhưng lại

không

biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể yên lặng chịu đựng lao khổ quá mức.

Diệp Tiềm

không

sợ mệt, thứ nhất

hắn

tập võ thân cường thể tráng, thứ hai từ

nhỏ

có gì mà

hắn

chưa từng trải qua, tự nhiên

sẽ

không

để những thứ đó vào mắt.

hắn

cúi đầu yên lặng làm việc, cho dù phía sau có quản công chỉ huy cầm roi kêu gào bắt lao động,

hắn

cũng

không

nói

năng gì, chỉ thấp giọng đáp ứng, làm việc tốc độ nhanh hơn.

Đến giữa trưa, quản công tới bảo

đi

lĩnh cơm. Diệp Tiềm thấy người khác đều nhanh chóng chạy

đi

lĩnh lương khô,

hắn

cũng nhanh chóng buông việc trong tay

đi

lĩnh cơm trưa.

Cơm trưa đương nhiên rất đơn giản,

một

bát cháo loãng có thể soi bóng người cùng

một

cái bánh thô, những người khác nhận lấy đều ăn ngấu nghiên. Diệp Tiềm nhìn bọn họ ăn, tay cầm bánh khô ngừng lại,

hắn

biết đây là bộ dáng

hắn

ăn cơm trước kia.

hiện

hắn

ở Hầu phủ thời gian dài, xem cách ăn này còn cảm thấy có chút thô tục. Phát

hiện

ý nghĩ của mình rồi,

hắn

không

khỏi cười nhạo trong lòng: "Tiềm, vĩnh viễn

không

cần quên thân phận của mình."

không

cần quên, ngươi

đã

từng giống bọn họ, quần áo tả tơi, no đói cơ hàn.

hắn

đang

ăn cái bánh đó,

một

người mang gông xiềng

đi

tới bên cạnh. Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người này bẩn thỉu

không

chịu nổi, vừa cắn bánh vừa dùng đôi mắt

nhỏ

dơ bẩn đánh giá mình.

Diệp Tiềm nở nụ cười, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đại ca có gì chỉ giáo?"

Người kia thấy Diệp Tiềm hỏi, cũng

không

quan tâm Diệp Tiềm, tiếp tục cúi đầu ăn bánh, lại uống hết bát cháo.

Diệp Tiềm thấy

hắn

uống xong rồi vẫn còn chưa đủ, nhìn nhìn bát cháo của mình bên cạnh, liền đưa sang

nói: "Tại hạ nơi này còn nửa bát, nếu đại ca

không

ghét bỏ, mời dùng hết."

Diệp Tiềm sức ăn cũng

không

nhỏ, thế này căn bản

không

đủ cho

hắn

ăn. Bất quá

hắn

cảm thấy mình ở Hầu phủ hai năm cũng

không

từng bị đói, ngẫu nhiên đói

một

hai bữa cũng

không

có gì quan trọng.

Người kia nghe Diệp Tiềm

nói

như vậy, đầu tiên là kinh ngạc nhìn

một

cái, lại chuyển đôi mắt

nhỏ

xuống bát cháo, cuối cùng

không

kìm được, cổ họng trầm thấp

nói

một

tiếng "Đa tạ" sau đó

không

chút khách khí bưng bát cháo uống

một

hơi cạn sạch.

Người nọ uống cháo xong, vừa lòng lau miệng, chép miệng nhìn Diệp Tiềm: "Này vị lão đệ, ta nhìn ngươi con người cũng

không

sai."

Diệp Tiềm tùy ý nở nụ cười,

hắn

đối với người khác vẫn khiêm cung, cho dù đối mặt

một

hình phạm kỳ quái

hắn

cũng

không

thất lễ, nghe

hắn

ta

nói

không

đầu

không

đuôi cũng chỉ cười

không

đáp.

Hình phạm kia thấy Diệp Tiềm chỉ cười, biết mình bị xem

nhẹ, vì thế



ràng nghiêm trang

nói: "Ngươi chỉ nhìn thấy ta

một

thân chật vật, ngày xưa ta cũng từng là thượng khách của Tương vương công phủ, giỏi nhất xem tướng."

Diệp Tiềm nghe, cũng tin, gật đầu

nói: "Vị đại ca này

thật

là thâm tàng bất lộ."

Hình phạm này nghe xong, hắc hắc nở nụ cười,

nói: "Coi như ngươi có nhãn lực."

nói

xong,

hắn

cẩn thận nhìn Diệp Tiềm, kinh ngạc

nói: "Ta xem ngươi, tướng mạo đường đường, tương lai tất nhiên có thể phong hầu bái tướng, sao lại giống như ta lưu lạc đến bước tình thế này."

Diệp Tiềm nghe xong,

không

khỏi cười bất đắc dĩ: "Đại ca mời xem, ta

một

thân áo thô vải đay, hẳn biết ta là nô tài hèn hạ dựa vào người khác,

nói

gì chuyện phong hầu bái tướng a!"

Hình phạm lại lắc đầu, nghiêm túc

nói: "Tiểu lão đệ chớ

nói

như vậy,

anh

hùng

không

hỏi xuất xứ, tiểu lão đệ tuy rằng nhất thời khốn cùng, nhưng tiểu lão đệ tất có lúc giương cánh hùng ưng."

trong con ngươi Diệp Tiềm nhiễm

một

tia thê lương,

hắn

gật đầu

nói: "Dù thế nào, tạ đại ca cát ngôn."

Hình phạm mang theo gông xiềng kia biết Diệp Tiềm căn bản

không

tin tưởng lời mình

nói, bất quá lúc này

hắn

cũng

không

thèm để ý, chỉ đứng lên

nói: "Tiểu lão đệ nếu muốn có ngày bay thẳng lên trời cao, nhất định phải nhớ được

một

chữ."

Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, thấy hình phạm kia sắc mặt trịnh trọng, đành phải đứng dậy chắp tay hỏi: "Xin hỏi là chữ gì?"

Hình phạm cuối cùng nhìn Diệp Tiềm

một

cái, trong miệng thốt ra

một

chữ: "Nhẫn."

nói

xong

hắn

mang theo gông xiềng lắc lắc rung rung

một

lần nữa

đi

làm việc.

Diệp Tiềm đứng sững sờ tại chỗ.

Nhẫn?

Bản tính Diệp Tiềm có chút

ẩn

nhẫn, nhưng vì sao từ lúc có quan hệ mây mưa với công chúa,

hắn

lại bắt đầu nôn nóng lên?

========================================

Kế tiếp vài ngày Diệp Tiềm luôn ở nơi này hỗ trợ làm việc, cùng ăn cùng ở với nhóm khổ sai. Buổi tối nhìn chóp lều cũ kỹ,

hắn

nhịn

không

được nghĩ, người kia

hiện

tại

đang

làm gì? Có nghĩ đến mình hay

không?

Lúc phát

hiện

mình có loại ý nghĩ này,

hắn

cơ hồ oán hận siết chặt nắm tay.

Hóa ra vô luận nàng đối đãi mình thế nào, mình đều vô pháp dứt bỏ cảm tình với nàng.

hắn

chua sót thừa nhận,

không

sai, Diệp Tiềm

thật

sâu luyến mộ chủ nhân,

đã

đến mức

không

thể tự kềm chế.

hắnthậm chí bắt đầu hoài nghi chủ nhân có phải

đã

triệt để quên

hắn

hay

không, có phải

hắn

vĩnh viễn

không

có cách nào trở lại Bình Tây Hầu phủ.

hắn

không

sao ngủ được, nghĩ đến về sau khả năng mình

không

thể nhìn thấy nữ nhân quyến rũ mà lạnh bạc kia liền đau lòng đến khó có thể thở nổi. Nhưng ngày thứ hai, trời chưa sáng

hắn

vẫn dậy, để công việc nặng nhọc tra tấn thân thể mình, để bản thân tạm thời

không

cần nghĩ đến nữ nhân kia.

Cứ như vậy đảo mắt qua nhiều ngày, ngay lúc Diệp Tiềm cho rằng

hắn

sẽ

ở lại chỗ này, Hầu phủ truyền đến tin tức: cho tiểu nô Diệp Tiềm hồi phủ.

Diệp Tiềm theo gia nhân Hầu phủ

đi

bộ về thành, nhưng công chúa cũng

không

có ý tứ triệu kiến

hắn, vì thế

hắn

đi

về gặp mẫu thân. Diệp bà tử nhìn thấy tiểu nhi tử

đi

ra ngoài nhiều ngày mới trở về, gầy rộc

đi, quần áo cũng cũ nát

không

chịu nổi, cả người cơ hồ

không

còn hình người, đau lòng nâng mặt

hắn

khóc lên.

đã

khóc xong Diệp bà tử lại kéo Diệp Tiềm vào trong phòng, ép hỏi

hắn

và công chúa đến cùng là như thế nào, Diệp Tiềm đương nhiên

không

nói, vì thế Diệp bà tử bắt đầu khổ tâm kêu khóc. Bà bất đắc dĩ thở dài

nói, tỷ tỷ ngươi

hiện

thời ở trong cung cũng

không

biết thế nào, ngoại nhân đều hâm mộ lão bà ta tuổi già có thể hưởng phúc, nhưng ai biết trong lòng ta đau đớn! Ngươi

nói

các ngươi thế nào, nếu ngày nào đó ta nằm xuống làm sao an tâm được?

nói

xong Diệp bà tử lại khóc.

Diệp Tiềm nghe mẫu thân

nói

như vậy, trong lòng càng trầm trọng, nhịn

không

được hỏi

một

câu: "Mẫu thân cảm thấy ta hẳn là nên cẩn thận hầu hạ công chúa sao?"

Diệp bà tử trừng mắt hỏi lại: "Vậy ngươi còn muốn thế nào đây?"

Diệp Tiềm trong lòng khó chịu, cúi đầu trầm mặc.

Diệp bà tử lôi kéo tay con trai mình, thở dài

nói: "Diệp Tiềm a, ngươi từ

nhỏ

ăn khổ nhiều như vậy, mẫu thân biết, đây đều là mẫu thân

không

tốt. Nhưng

hiện

thời

không

cho ngươi

đi

chịu khổ, mà là cho ngươi

đi

cẩn thận hầu hạ công chúa mà thôi! Diệp gia chúng ta như vậy đều dựa vào chủ nhân ban ân mới sống sót được. Ngươi xem ngươi

đi

ra ngoài mấy ngày nay, ngoại nhân

đã

cho là chúng ta thất sủng, các loại tin đồn

đã

tới rồi, mẫu thân nhiều ngày nay bị người ta mượn cớ mắng mỏ vài lần. Mẫu thân biết ngươi là nam tử hán,

không

bỏ xuống được thể diện, nhưng ngươi phải biết rằng, tiểu nhân phủ Hầu gia, ai

không

xem sắc mặt chủ tử mà sống a? Đối với chúng ta mà

nói, sống sót mới là quan trọng nhất a!" Diệp bà tử

nói

xong lời cuối cùng cơ hồ khóc

không

thành tiếng, chỉ dùng tay áo vải thô ra sức lau nước mắt.

Diệp Tiềm mắt thấy tay mẫu thân thô ráp sưng đỏ, tay áo kia



ràng

đã

bẩn đến

không

chịu nổi, bà lại còn tại dùng để lau nước mắt, lau đến hai mắt đỏ bừng.

Con ngươi

hắn

tràn ra đau đớn, nhưng nhớ tới lời mẫu thân

nói,

hắn

vẫn đứng dậy đè nén

nói: "Nương, ta

sẽ

cẩn thận suy nghĩ."

nói

xong

hắn

quay về phòng mình.

Lúc

hắn

đi

rồi, Diệp Yên nhi vào phòng,

nhẹ

giọng hỏi mẫu thân: "Nương, Tiềm

nói

cái gì?"

Diệp bà tử lau nước mắt

nói: "không

có gì, bất quá là luẩn quẩn trong lòng thôi."

Diệp Yên nhi nghe vậy thở dài: "Nương, ngươi

không

biết, lần trước công chúa lên núi gặp cường đạo, đương kim Hoàng thượng mặt rồng giận dữ,

nói

là Túc Ninh Thành thống trị bất lực khiến cường đạo đe dọa an nguy của dân chúng, vì thế phái ba ngàn tinh vệ

đi

đến Túc Ninh Thành. Kỳ thực này đó đều là vì công chúa chúng ta. Ba ngàn tinh vệ này, người người

anh

tuấn cường tráng, ta xem chính hợp với khẩu vị của công chúa. Nếu Tiềm còn như vậy, sợ là khó giữ được địa vị."

Diệp bà tử đỏ đôi mắt

nói: "Ngươi đừng lo lắng, Tiềm là

một

đứa

nhỏ

hiểu biết,

hắn

biết đúng mực, lần này hẳn

sẽ

nghĩ thông suốt."

==================

Diệp Tiềm

một

người trở lại trong phòng, đầu giường lạnh như băng gần lò sưởi, đệm chăn đầy mảnh vá,

hắn

suy sụp nằm xuống, nhìn trần nhà treo đầy mạng nhện, trong đầu chỉ cảm thấy

một

mảnh hỗn loạn.

Mấy ngày nay tới giờ,

hắn

tu sửa đê đập khổ mệt đan xen, đói khổ lạnh lẽo, nhưng hết thảy tra tấn thân thể đều

không

khiến

hắn

quên được nữ nhân lạnh bạc

không

chịu để tâm kia. Vừa mới nhìn mẫu thân đau khổ, tâm

hắn

phảng phất bị đao lăng trì từng chút.

hắn

vốn là

một

nô tài hạ lưu,

đã

được lọt mắt xanh chủ nhân, có thể khiến mẫu thân sống tốt hơn, sao chỉ vì chút ngạo khí còn lại mà giạn dỗi với công chúa đâu?

Ngươi làm sao có thể vì thể diện đê tiện của nô tài mà khiến mẫu thân bị rơi vào tình cảnh quẫn bách?

Lúc này

hắn

nhớ tới tỷ tỷ.

Tỷ tỷ,



ràng thích Tiêu thị vệ, nhưng lại đón ý

nói

hùa, ủy thân cho thiên tử thiếu niên kia, vì cái gì?

Giờ khắc này,

hắn

bỗng nhiên nhớ tới lời

nói

của kẻ tù tội kia, nhịn

không

được trào phúng nở nụ cười, Diệp Tiềm, ngươi từ

nhỏ

ti tiện, vì sao muốn tham luyến ngọt ngào

không

thuộc về ngươi?

Cái gì phong hầu bái tướng quan đến vị trí cao nhất, bất quá là cuồng ngôn của kẻ tù tội thôi, càn khôn này nơi nào có chỗ cho hạ nô đê tiện ngươi dung thân!

trong đầu Diệp Tiềm, các loại ý niệm hỗn độn tạp trần, nhưng cuối cùng lắng đọng xuống trong đầu, cũng là

không

có chí tiến thủ và bi ai nồng đậm.

hắn



một

nô tài hèn hạ

không

có cốt khí, ảo tưởng tham luyến chủ nhân, bản thân như vậy, vì sao thế nhưng

không

tự biết mà tranh cãi với chủ nhân?

Buông hết ngông nghênh, hầu hạ chủ nhân thích đáng, vì mẫu thân và người nhà tranh thủ tình cảnh, chẳng lẽ

không

phải việc đúng đắn

hắn

nên làm sao?