Chương 14: Diệp Tiềm cứu chủ

Cảm giác được mọi ánh mắt tập trung ở

trên

người mình, Diệp Tiềm hơi nhếch môi, ngưng mi

khôngnói.

hắn

không

muốn

nói

trái lương tâm, bản thân chưa từng nhân liếc mắt

một

cái nhìn nữ chủ

yêu

mị kia, đương nhiên càng

không

dám

nói, mình hàng đêm nhớ đến bóng lưng nàng khó có thể

đi

vào giấc ngủ.

Cho nên

hắn

chỉ có thể khép chặt môi mỏng,

không

nói

một

lời.

Phùng Kiệt lắc đầu ha ha nở nụ cười, liếc mắt nhìn Triêu Dương: "Triêu Dương a, ngươi cũng lúc có tổn thương lông tóc?"

Triêu Dương lãnh đạm nhìn mắt Diệp Tiềm, phân phó: "Diệp Tiềm, ngươi

đi

ra ngoài trước."

Con ngươi Diệp Tiềm trầm định nhìn chằm chằm công chúa,

không

nói

một

lời, cũng vẫn

không

nhúc nhích.

Phùng Kiệt càng thêm cười ha ha: "Công chúa, tiểu nô này đến mệnh lệnh của ngươi cũng

không

nghe! Ta xem ngươi a -- "

hắn

đang

muốn

nói

tiếp, bên ngoài bỗng nhiên lại có

một

người xông vào, chỉ là

một

đứa trẻ, Phùng Đào con trai của Phùng Kiệt.

Phùng Đào năm nay mới chín tuổi,

hiện

thời gởi nuôi dưới danh nghĩa Triêu Dương công chúa. Bởi vì công chúa tính tình thường ngày lãnh đạm, cách ba năm ngày mới gọi đến Phùng Đào

một

lần, chỉ hỏi chuyện công khóa các loại

một

phen.

Nhưng Phùng Đào đứa

nhỏ

này, cực kỳ thành

thật

hiếu thuận,

hiện

thời

không

biết nghe ai truyền tin tức đến, phụ thân

hắn

kia lâu

không

thấy thế nhưng về nhà, về nhà rồi cái gì cũng chưa

nói, trực tiếp vọt tới phòng mẫu thân tranh cãi ầm ĩ

một

phen. Nghe

nói

còn muốn đối xử với mẫu thân như thế nào.

hắn

không

hiểu hết, bỗng chốc nóng nảy,

không

để ý nhũ mẫu ngăn trở, vội vàng chạy tới tẩm cung mẫu thân.

hắn

xông vào tẩm cung này

thì

thấy, quả nhiên mẫu thân và phụ thân đều

đang

ở đó, Cẩm Tú bên cạnh bộ dáng thất kinh, ở cửa còn có

một

gã thị vệ thế nhưng mang theo kiếm.

ánh mắt

hắn

chuyển tới mẫu thân, nhìn kỹ chỗ dưới cằm thế mẫu thân nhưng có

một

khối sung xanh tím, da thịt vốn mềm mại lại có sưng ứ bên ngoài, giống như con ngựa hoang giẫm lên hoa tươi, làm cho người ta

không

đành lòng nhìn, trong tâm linh nho

nhỏ

của

hắn

không

hiểu sao nổi lên lửa giận.

Phùng Đào quay đầu giận dữ trừng phụ thân, cất cao giọng

nói: "Phụ thân, ngươi lâu

không

về nhà, cho tới bây giờ mặc kệ chuyện trong nhà, cho tới bây giờ cũng

không

quan tâm Đào nhi

một

chút. Thế cũng thôi, Đào nhi cho tới bây giờ cũng

không

dám oán giận phụ thân! Nhưng mà phụ thân vì sao vừa về

đãtựa như

đang

khi dễ mẫu thân?"

Phùng Kiệt cũng

đã

lâu

không

thấy con trai mình,

hiện

thấy

một

đứa trẻ lỗ mãng chạy vào,

đang

định tức giận, ai biết nghe cái miệng

nhỏ

nhắn này ầm ĩ

nói

một

phen, lại nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn kia giống mình bảy tám phần,



ràng chính là độc đinh Phùng Đào, nối dòng duy nhất của mình.

đã

biết đây là con trai mình, lại hiểu ra lời

nói

vừa rồi,

không

khỏi đánh giá đứa

nhỏ

này

một

phen, ha ha cười hỏi: "Ngươi thấy ta khi dễ mẫu thân ngươi khi nào?"

Phùng Đào lại nhìn nhìn mẫu thân, lớn tiếng

nói: "Dùng tận mắt nhìn thấy, ngươi khẳng định khi dễ mẫu thân!"

Phùng Kiệt bị Diệp Tiềm phiều nhiễu

một

lúc, kỳ thực lửa giận trong lòng đối với Triêu Dương công chúa

đã

bớt vài phần,

hiện

thời lại bị con trai mình

nói

như vậy

một

lúc, tức giận thế nhưng lui hẳn.

hắn

cười hề hề

nói: "hiện

tại đến Phùng Đào cũng biết Bình Tây Hầu ta nhiều ngày

không

về nhà,

mộtkhi

đã

như vậy, ta trở về làm chi? Thôi thôi, ta nên về chỗ yên vui của ta thôi!"

nói

xong, cũng

không

cố kị ánh mắt kinh dị của mọi người, phất áo choàng vòng qua Diệp Tiềm và Phùng Đào

đi

ra ngoài.

Cái gọi là tới đột nhiên

đi

cũng đột nhiên, Phùng Kiệt như phù dung sớm nở tối tàn, lại biến mất.

..................

Long sơn là

một

vùng núi rừng phụ cận Túc Ninh Thành, trong này Triêu Dương công chúa có

một

biệt uyển tòa khá đồ sộ. Lúc là vàng phiêu linh mùa thu, nàng ngẫu nhiên có hưng trí,

sẽ

mang theo người hầu đến Long sơn săn bắn

một

phen, sau đó lại đến biệt uyển nghỉ ngơi, thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ vùng núi.

Lúc này y, đoàn xe của Triêu Dương công chúa chậm rãi xuất phát. Tiền hô hậu ủng, Triêu Dương công chúa ở trong xe ngựa trải thảm lông dê ấm áp, dễ chịu thoải mái, nàng tà tà dựa vào xe, hơi hơi nheo con ngươi chợp mắt.

Trong xe ngựa, Phủ Đào và Phẩm Liên trong lòng khó nén vui sướиɠ, hưng phấn tựa cửa sổ

nhỏ

ngắm phong cảnh bên ngoài. Bọn họ từ khi còn bé

đã

bị đưa đến Ngọc Hương Đường, ngày thường làm sao có cơ hội

đi

ra, nay may mắn theo

một

chủ nhân như vậy, được vô tận sủng ái, cẩm y ngọc thực

khôngnói, còn có thể

đi

theo ra ngoài ngắm non sông tươi đẹp,

không

thể

không

nói

là phúc phận

đã

tu luyện ba đời.

Trong xe ngựa còn có Cẩm Tú, ở

một

bên yên tĩnh cúi đầu bóc hồ đào, nghĩ chờ chủ nhân tỉnh lại, có lẽ

sẽ

muốn nếm thử.

Xe chậm rãi

đi

trên

sơn đạo, Diệp Tiềm mặc

một

thân y sam thô màu xanh, cưỡi ngựa

đi

theo bên cạnh xe chủ nhân nhà mình. cái mũi cao thẳng, ánh mắt trầm định,

hắn

ổn trọng mà nội liễm, hoàn toàn

không

có khí tức nôn nóng của người thiếu niên.

hắn

đương nhiên sớm nhìn thấy Phủ Đào và Phẩm Liên dáo dác nhìn ra bên ngoài, khẽ nhếch môi mỏng,

hắn

sớm học được, cho dù thống khổ như đao cắt, cũng phải cứng rắn nuốt vào, trôn giấu trong lòng.

Chẳng qua, con ngươi nhìn về phương xa càng thêm thâm trầm khó dò,

hắn

áp chế trân nhiệt liệt

thậtsâu trong l*иg ngực, dấu diếm

không

có nửa điểm manh mối.

Sơn đạo có chút gập ghềnh, xe ngựa

đi

tới

một

chỗ cửa núi, chỉ thấy phía trước rừng cây sum xuê, tuy là mùa thu lá vàng rơi xuống, nhưng phiến rừng cây này vẫn che kín trời làm cho người ta

không

thấy

rõđường phía trước, cố tình cửa núi phía trước lại

nhỏ

hẹp, chỉ có thể để cho

một

chiếc xe ngựa

đi

qua.

Diệp Tiềm nhìn kỹ phía trước, hình như

trên

đường có người phục kích, còn đúng chỗ đắc địa.

hắn

từng nghe

nói

nơi này ngẫu nhiên có đạo phỉ lẻn đến cường đoạt ngân lượng và đồ đạc, nếu có man nhân bố trí mai phục

thì

khó lòng phòng bị.

hắn

ngước mắt nhìn Tiêu Đồng phía trước, thấy sắc mặt Tiêu Đồng cũng có chút ngưng trọng, cầm chắc dây cương, trầm giọng hạ lệnh mọi người cẩn thận, thong thả

đi

lên trước.

Ngồi trong xe ngựa Triêu Dương công chúa phảng phất cảm giác được cái gì, bỗng nhiên mở mắt.

Cẩm Tú hỏi nàng muốn uống trà hay

không, công chúa quét mắt ra ngoài cửa sổ, hơi hơi lắc đầu.

Đúng lúc này, chợt nghe đến bên ngoài có tiếng ngựa hí, ngay sau đó có tiếng vó ngựa và tiếng kêu chung quanh vang lên.

Phủ Đào và Phẩm Liên

đang

ngóng cửa sổ nhìn, bọn họ thấy trước mắt mặt có người bịt mặt mặc hắc y hung thần ác sát cầm đao

đi

tới, chưa từng trải qua trường hợp thế này, sớm bị dọa đến

không

nói

ra lời, sắc mặt tái nhợt.

Cẩm Tú vội hỏi công chúa: "Công chúa, làm sao bây giờ?"

Công chúa xuyên qua kia cửa sổ bị gió thổi nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt

nói: "Tiêu Đồng tự

sẽ

xử lý."

...................

Tiêu Đồng thấy đột nhiên bị người hắc y bịt mặt vây lấy, nhíu mày bình tĩnh

nói: "Diệp Tiềm, ngươi nhanh chóng hộ tống xe ngựa công chúa lui về đường cũ, ta ở đây cản phía sau!"

thế nhưng có đến mấy trăm người bịt mặt,

không

biết bọn họ từ chỗ nào lẻn tới. Lần này Tiêu Đồng mang theo đội hộ vệ cũng chỉ trăm người, chỉ sợ hôm nay

không

thể dễ dàng bảo hộ công chúa chu toàn, nên

hắn

ra lệnh cho Diệp Tiềm tức tốc mang công chúa rời

đi.

Diệp Tiềm nghe thế, nhìn hắc i bịt mặt đông nghìn nghịt vây lại, cắn răng ra lệnh cho mã phu: "Quay đầu ngựa lại, theo ta cùng nhau trở về!"

Mã phu nhìn thấy tình thế này, cũng nóng vội sợ hãi, tức thời nhanh kéo chặt dây cương, quay đầu ngựa trở về.

Diệp Tiềm thấy hắc y bịt mặt thế tới rào rạt, nhân mã Tiêu Đồng muốn ngăn lại cũng gian nan, hơi trầm xuống tư, rồi thả người nhảy lên tòa giá.

Xa phu quá sợ hãi,

không

biết là chuyện gì xảy ra.

Diệp Tiềm ra lệnh: "Xuống xe, ngươi cưỡi ngựa."

Xa phu nơm nớp lo sợ đáp vâng, sau đó xuống xe ngựa, cưới con ngựa của Diệp Tiềm kia.

Diệp Tiềm cầm lấy dây cương, vung roi ngựa, con ngựa chấn kinh, cuồng chạy về phía trước. Phía sau Tiêu Đồng vẫn cùng này bịt mặt chém gϊếŧ

một

phen, trong đó đương nhiên cũng có

một

vài người bịt mặt thấy chiếc xe ngựa tôn quý xa hoa nhất thế nhưng quay đầu ào tẩu, chạy về bên này đuổi theo.

Sơn đạo gập ghềnh, xe ngựa chạy như điên

không

khỏi xóc nảy,

trên

xe Triêu Dương công chúa và Cẩm Tú vội túm chặt ghế ngồi, nhưng vì lay động kịch liệt, trong nháy mắt sắc mặt hai người đều có chút tái

đi, còn Phủ Đào và Phẩm Liên sớm tái nhợt cả người run run, chỉ e mạng

nhỏ

khó giữ được.

Người bịt mặt tựa hồ

đã

xác định được xe ngựa công chúa, trong miệng hô to dừng lại dừng lại,

mộtđường điên cuồng đuổi theo, Diệp Tiềm quay đầu nhìn lại, trong mắt

không

khỏi có chút hoài nghi, lấy cước trình những người này mà xem xét, võ công bọn họ thế nhưng người người đều

không

tầm thường.

Trái lại vè phía mình, trừ bỏ bản thân có thể ngăn đỡ

một

phen, người khác cơ bản chỉ biết

một

chiêu nửa thức.

Nếu thực chiến, lúc hỗn loạn, thực có thể bảo trụ công chúa sao?

hắn

phóng ngựa như bay nhanh

đã

nháy mắt hạ quyết định, nếu xuống xe ngựa tất nhiên

sẽ

bị người bịt mặt đuổi theo, đến lúc đó công chúa tất nhiên

không

thể bảo toàn.

Lcú này

hắn

hét lớn

một

tiếng, lệnh cho xa phu vừa rồi bị

hắn

đuổi xuống: "Ngươi nhanh tới chỗ xe ngựa!"

Xa phu nghi hoặc vì sao muốn mình lên xe ngựa, nhưng Diệp Tiềm trừng mắt lạnh tới, hàn lệ vô cùng,

hắn

run run, vội xoay người xuống ngựa lên tòa giá.

Diệp Tiềm lại xoay người vào trong xe.

Triêu Dương công chúa tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng coi như trấn định, nàng ngước mắt nhìn kỹ Diệp Tiềm tự tiện xông vào xe.

Diệp Tiềm vào xe, cũng

không

dám giương mắt loạn xem, trực tiếp quỳ

một

gối xuống, trầm giọng

nói: "Thỉnh công chúa thứ tội cho Diệp Tiềm tự tiện xông vào!"

Triêu Dương công chúa

đang

bị xóc nảy, trông thấy thiếu niên trầm tĩnh này quỳ gối dưới chân, mở miệng

nói: "Việc cấp phải tòng quyền, tạm thời bỏ qua, có chuyện gì ngươi

nói

thẳng

đi." Lại

một

lần xóc nảy, nàng có chút khó chịu, ngữ khí

đã

hơi vô lực.

Trong lúc xóc nảy thiếu niên vẫn ũ trầm định quỳ

một

gối xuống, nâng con ngươi, từ lúc

hắn

tiến vào toa xe, đầu tiên là đưa ánh mắt hướng về phía chủ nhân, nhìn

thật

sâu.

Lập tức,

hắn

cúi đầu

nói: "Công chúa,

hiện

thời phía sau kẻ xấu theo sát

một

đường, tình thế rất nguy cấp, bởi vậy Diệp Tiềm muốn thỉnh công chúa theo Diệp Tiềm rời xe."

Vừa nghe lời này, Phẩm Liên bên cạnh kinh hoàng hỏi: "Chúng ta

thì

sao?"

Diệp Tiềm con ngươi đảo qua hai người kia, đạm thanh

nói: "Các vị thỉnh tiếp tục ở lại xe ngựa chạy về phía trước, dắt lực chú ý của kẻ xấu, lừa gạt chúng."

Công chúa còn chưa

nói

cái gì, Cẩm Tú cắn răng

nói: "Công chúa, thỉnh mau chóng theo Diệp Tiềm rời

đi, bằng

không

hậu quả thiết tưởng

không

chịu nổi!"

Phủ Đào ở bên cạnh cắn môi, sắc mặt tái nhợt

không

nói

một

lời.

Công chúa thấy vậy cười lạnh: "Có gì e ngại, bất quá là --" mắt nàng lộ ra hàn mang, còn chưa kịp

nóigì, Cẩm Tú

đã

phù phù quỳ gối trước mặt Diệp Tiềm, khóc

nói: "Diệp công tử, thỉnh mang công chúa tức tốc rời

đi!"

Công chúa

trên

môi

đã

tái nhợt, nhưng nàng liếc Cẩm Tú lạnh lùng

nói: "nói

hưu

nói

vượn, Triêu Dương ta sao để cho người khác -- "

Nàng cũng chưa

nói

xong, thân ảnh

đang

quỳ gối trước mặt nàng

đã

giống như bay đến bên người, vừa chìa tay

đã

ôm nàng vàp trong ngực.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên Triêu Dương công chúa bị

một

hạ nhân

nhỏ



không

đáng kể cắt đứt lời.

Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tiềm

không

để ý lời

nói

của nữ nhân cao cao tại thượng kia, cường ngạnh, mãnh liệt,

không

giải thích ôm lấy nàng.