Chương 12: Cầu nhuyễn ngọc ôn hương

Triệu Trệ sau

một

trận thế công thống khoái đầm đìa, cỗ sôi nổi đè nén trong bụng đột nhiên trào ra,

hắn

thô thanh thở hào hển, khép con ngươi cảm nhận tư vị.

thật

lâu sau, hơi thở dần dần bình ổn,

mộtlần nữa

hắn

mở mắt nhìn xuống thiên hạ dưới thân.

Nữ tử này, tóc đen tràn đầy, ngọc thể đầy đặn,

trên

người

đã



một

mảnh bừa bãi. Nàng mở

một

đôi mị mâu

ẩn

ẩn

nhìn mình, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, phảng phất còn chưa bình phục lại từ trong ý vị hoan ái vừa rồi kia.

Triệu Trệ

không

khỏi gợi lên

một

chút cười, nhàn nhạt

nói: "Diệp Trường Vân, ngươi

thật

sự

là càng lúc càng khiến trẫm kinh hỉ."

nói

xong

hắn

kéo tiết khố bị rơi, thoáng sửa sang lại y quan,

đi

thẳng ra ngoài.

Đầy đất

một

mảnh lạnh lẽo, Diệp Trường Vân cả người xụi lơ nằm

trên

mặt đất, kinh ngạc nhìn nóc nhà khắc rồng vẽ phượng, vài phần nghi hoặc vài phần chờ mong, đều ở trong tim.

..................

tế mâu Triêu Dương công chúa nhàn nhạt đảo qua đệ đệ

một

lần nữa trở lại đại sảnh,

hắn

giồng như thú ăn no i, hàm chứa ý cười thỏa mãn.

Nàng cúi mắt bưng rượu lên tự uống, cũng

không

nói

gì thêm.

Triệu Trệ ngược lại có chút

không

được tự nhiên, cúi đầu ho khẽ, cũng bưng chén rượu lên che giấu

nói: "Hoàng tỷ tỷ, rượu chỗ ngươi nơi này, so với rượu ở hoàng cung có tư vị khác!"

Triêu Dương công chúa nhàn nhạt kêu "a", cười

nói: "Ngươi

nói

là rượu sao? Ta cho rằng hẳn là người đâu!"

Triệu Trệ thấy Triêu Dương công chúa

nói

toạc ra, đầu tiên là mặt ửng hồng lên, lập tức hắc hắc nở nụ cười: "Hoàng tỷ, người nơi này, tự nhiên cũng được dạy dỗ như nước trong veo, làm cho người ta vừa gặp liền luyến tiếc buông ra!"

Triêu Dương công chúa nhíu mày đạm cười, lại

không

nói

gì.

Triệu Trệ

đi

qua

nhỏ

giọng năn nỉ: "Tỷ tỷ, đem nàng cho trẫm

đi!"

Triêu Dương công chúa cúi đầu thưởng thức chén rượu trong tay, cười

không

nói.

Triệu Trệ ghé tai thấp giọng

nói: "Tỷ tỷ, ngươi cho ta thôi! Chỉ cần ngươi cho ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng." Lần này

hắn

tự xưng ta mà

không

phải trẫm,

hắn

gọi nàng là tỷ tỷ mà

không

phải Hoàng tỷ.

đám người Cẩm Tú bên cạnh nghe

nói

như thế, người người cúi đầu, đỏ mặt theo.

Triệu Trệ

nói

xong, tự giác cũng cảm thấy trong lời này rất có nghĩa khác, khiến mơ màng, hơi mím môi

không

nói

nữa, chỉ mở to con ngươi tinh lượng nhìn tỷ tỷ.

Triêu Dương công chúa cảm giác được hơi thở nóng hầm hập bên tai, bỗng nhiên cảm thấy giống như về hồi

nhỏ, hồi

nhỏ

hắn

luôn dính bên người nàng, năn nỉ xin cái này cái kia.

Triêu Dương công chúa nhíu mày tà tà liếc qua: "Từ

nhỏ

đến lớn, phàm là ngươi nhìn trúng cái gì, tỷ tỷ có từng

không

đưa cho ngươi sao?"

Triệu Trệ nghe

nói

như thế, dường như nhớ tới cái gì, trong mắt hơi hơi buồn bã, ngừng cúi xuống hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ muốn cái gì, Trệ có từng

không

muốn đưa cho ngươi sao?"

Triêu Dương công chúa nhíu mày, trầm mặc

một

lát, bỗng nhiên cười lạnh

một

tiếng,

nhẹ

giọng hỏi: "Ngươi cũng biết ta muốn cái gì?"

cằm Triệu Trệ nháy mắt cứng lại, con ngươi

một

mảnh ngưng trọng,

trên

mặt cũng dần dần đứng đắn lên.

trên

mặt

hắn

lúc này đột nhiên

hiện

ra thiên tử thiếu niên uy nghi.

hắn

chậm rãi,

nói

như hứa hẹn: "Ngươi yên tâm, ngươi

không

thể làm, ta đương nhiên

sẽ

thay ngươi làm được!"

..................

Thiên Tử Triệu trệ

đi

rồi, cùng nhau rời

đi

theo xe tứ mã loan thừa của

hắn

là thị nữ bên người Triêu Dương công chúa, Diệp Trường Vân.

Lúc thân mình Diệp Trường Vân

nhẹ

nhàng được đỡ lên xe ngựa, Triêu Dương công chúa mỉm cười nhìn nàng, thấp giọng

nói: "Trường Vân,

đi

như vậy, lần sau gặp nhau, ngươi

đã

không

còn là Diệp Trường Vân hôm nay."

Diệp Trường Vân ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm nữ tử tươi đẹp trong tháng ba kia, cúi đầu cung kính

nói: "Nếu như có

một

ngày như vậy, Trường Vân dù thế nào cũng

không

quên đại ân của công chúa."

Triêu Dương công chúa đánh giá Diệp Trường Vân, đế vương sủng hạnh mấy ngày, tiểu thị nữ ngày xưa cử chỉ kính cẩn ngôn hành, nay

đã

có khí thái khác.

Triêu Dương công chúa bên môi ý cười càng sâu.

Trường Vân, trong Trường Nhạc Cung liệu có

một

chỗ của ngươi?

Xe tứ mã loan thừa dần dần

đi

xa, tro bụi tung lên sau bánh xe cũng dần dần mơ hồ.

Triêu Dương công chúa đứng trong xuân hàn tháng ba se lạnh, kinh ngạc nhìn phương xa,

thật

lâu

không

nói

gì.

Chim bay từ rừng, mỗi con

sẽ

có tương lai tốt đẹp hoặc

không

tốt đẹp của mình. Còn Triêu Dương công chúa lại nhất định cả đời canh giữ trong Túc Ninh Thành, cùng với Hầu gia kia, chưa từng đồng tẩm cũng chưa từng đồng tâm.

Ở mắt góc bên người nàng đứng

không

chớp, là

một

nhà Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm đỡ mẫu thân lau nước mắt,

không

ngừng nhìn về phía phương xa tỷ tỷ biến mất.

Tỷ tỷ

hắn

vào cung.

hắn

vẫn còn có thể tiếp tục canh giữ ở Túc Ninh Thành, canh giữ bên người nữ tử kia, vì nàng vung roi, vì nàng dẫn ngựa. Lúc nàng cần, quỳ gối trước mặt nàng cho nàng dẫm đạp lên.

Bởi vì, người đó, là chủ nhân

hắn.

....................

Đối với

một

nhà Diệp Tiềm mà

nói, ngày qua như

không

có gì biến hóa, chẳng qua là lúc ăn cơm thiếu

một

đôi đũa, lúc ngủ hơn

một

phần chờ mong, còn trong lòng mỗi người hơn chút vướng bận nồng đậm.

Đối với Triêu Dương công chúa mà

nói, lúc Cẩm Tú ngẫu nhiên nhắc tới, nàng

sẽ

nhớ lại kia

một

ngày Diệp Trường Vân lấy tư thái thế nào câu dẫn Triệu Trệ. Có đôi khi bên môi nàng

sẽ

lộ ra tươi cười nhàn nhạt, tràn ra thở dài như có như

không.

Có lẽ

trên

đời này nữ nhân dù cao thấp quý tiện, đều làm cùng

một

việc.

Bọn họ muốn nắm chặt tâm

một

người nam nhân.

Triêu Dương công chúa sinh trong nhà đế vương, từ

nhỏ

dùng quỳnh tương ngọc lộ nuôi dưỡng, nhưng mà nàng càng minh bạch, ý nghĩa của nữ nhân đối với nam nhân.

thật

lâu trước kia, nàng tuổi

nhỏ

cũng

không

sao hiểu nổi, các





nàng, xinh đẹp bi ai thế nào

đi

ra khỏi Trường Nhạc Cung,

đi

ra khỏi Đôn Dương Thành, dẫm lên bình nguyên xanh tươi, vượt qua nước song chảy chậm, lướt qua sa mạc hoang vắng tận xương,

đi

đến nơi xa ngàn dặm dưới Kỳ Liên sơn?

Thiên hạ Đại Viêm bình thuận, là dùng bao nhiêu thân mình oánh bạch của nữ nhi Đại Viêm kia đổi lấy!

Tướng lĩnh vô kế, thiếu nữ hổ thẹn!

Quân thần vô kế, hoàng thất hổ thẹn!

Đối diện bàn trang điểm Triêu Dương công chúa bỗng nhiên có cảm giác hít thở

không

thông, nhớ tới chuyện cũ, sỉ nhục kia từng như

một

cây đao chậm rãi nghiền nát ở trong lòng nàng, như

một

loại lăng trì, từng chút cắt tâm nàng.

Trong khuê các, gặp gỡ man nhân,

một

đêm hoang đường, đổi hơn mười năm an bình cho Đại Viêm.

Triêu Dương công chúa ở trước gương chậm rãi nhắm lại con ngươi hẹp dài, lông mi như quạt lông

nhẹnhàng run run.

Nàng tránh được

một

kiếp, nhưng thể xác và tinh thần sớm vỡ nát, suốt đời vô pháp chữa khỏi!

Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh sớm biết



tính tình chủ nhân nhà mình, thấy cảm xúc chủ nhân có chút phập phồng, liền dừng tay chải tóc, im lặng đứng hầu

một

bên.

Triêu Dương công chúa hít

một

hơi

thật

sâu, lại mở mắt, trong đó sớm

không

có gì vô thố, chỉ có con ngươi trong suốt như nước, ba quang liễm diễm, khiến song suối thất sắc, khiến nữ tử thiên hạ mất mặt.

Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lá thu phiêu linh bay bay.

"Lại là

một

ngày mùa thu a!" Nàng nhàn nhạt thở dài.

Cẩm Tú vội đáp: "Đúng vậy,

đã

là mùa thu rồi!"

bên môi Triêu Dương công chúa chậm rãi páht ra

một

chút tươi cười gợi nhớ, chậm rãi

nói: "Trệ giờ làm hoàng đế, nghe

nói

ban

một

ít mệnh lệnh, suy yếu thế lực chư hầu, đem khai mỏ, nấu muối thu về cung doanh, cấm quận quốc đúc tiền, Hầu gia chúng ta biết được, phỏng chừng là

không

vui nổi!"

Cẩm Tú lần này chỉ nhàn nhạt mỉm cười đứng thẳng

một

bên,

không

dám tiếp lời. Hoàng đế muốn làm cái gì, chủ nhân có thể tùy tiện

nói, nàng lại

không

dám.

Triêu Dương công chúa đương nhiên biết những lời này

không

có ai dám tiếp, trái lại tự

nói: "Ta còn nghe

nói,

hắn

muốn làm

một

trường săn bắn hoàng gia!"

Cẩm Tú tiếp tục cúi đầu

không

nói.

trong con ngươi Triêu Dương công chúa bỗng nhiên có vài phần sáng rọi, quay đầu phân phó: "Truyền lệnh xuống, ngày mai Bản cung chuẩn bị

đi

ngoại ô săn bắn."

Đúng lúc này, bên ngoài

một

thanh

âm

lạnh lùng hỏi: "Công chúa

thật

sự

là có hứng trí a!"