Chương 6

Đồng Thu về đến nhà đã là hơn nửa đêm, bên ngoài thì lạnh, trong nhà cũng không ấm áp.

Giờ đang là giữa tháng hai, bình thường mà nói thì dịch vụ cung cấp sưởi ấm* vẫn chưa có ngừng, nhưng căn hộ nhỏ anh thuê này không biết là do chủ nhà không có trả phí dịch vụ sưởi ấm hay là hệ thống cung cấp sưởi ấm không tốt, cứ tới nửa đêm là lạnh giống như hầm băng vậy.

* Bởi vì ban đêm ở Trung Quốc rất lạnh, nên tất cả các công trình đều có hệ thống sưởi ấm. Dịch vụ cung cấp cũng tương tự như cấp điện cấp nước ở Việt Nam.

Anh nhanh chóng rửa mặt, ôm túi sưởi điện chui vào ổ chăn, lăn qua lộn lại ngủ không được, đạp túi sưởi điện xuống dưới để che chân.

Anh đột nhiên nhớ tới mùa đông năm trước, lúc đó vừa mới cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, hắn phải làm ca tối, lúc trở về cũng đã hơn nửa đêm, vào nhà một thân khí lạnh. Sợ trên người mình quá lạnh sẽ làm cóng anh, Hoắc Tri Hành liền dứt khoát ngủ trên ghế sô pha. Lúc đầu Đồng Thu không biết, về sau vào một buổi tối nào đó anh mắc tiểu tỉnh lại, ra ngoài đi tiểu đêm mới phát hiện Hoắc Tri Hành hơn nửa đêm đang đắp thảm ngủ trong phòng khách. Từ đó về sau, Đồng Thu liền đặt một cái đồng hồ báo thức, hễ như hắn làm ca tối, anh buổi tối ngủ sớm, sau đó hơn mười hai giờ thức dậy chờ Hoắc Tri Hành. Cũng từ đó mà anh hình thành thói quen, rót cho ai đó nửa đêm tan tầm một ly nước ấm để xua tan khí lạnh.

Những chuyện này dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, vậy mà đã qua một năm rồi.

Trước khi ly hôn hai người vẫn luôn duy trì thói quen như vậy, Đồng Thu bây giờ vẫn còn gần tới nửa đêm sẽ tỉnh, là phản xạ có điều kiện của cơ thể.

Trước kia Đồng Thu và Hoắc Tri Hành ngủ trên một cái giường nhưng đắp hai cái chăn, tuy không thể nói dùng thân thể sưởi ấm lẫn nhau, nhưng trong nhà có nhiều người đúng là ấm áp hơn rất nhiều.

Bây giờ, Đồng Thu ở trên giường lăn qua lộn lại, mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ tới chuyện hôm nay gặp Hoắc Tri Hành, càng nghĩ càng thấy hắn mặc cảnh phục quyến rũ chết người.

Đêm hôm khuya khoắt nghĩ tới đàn ông, Đồng Thu cứng!

Tần suất anh cùng Hoắc Tri Hành sinh hoạt chồng chồng rất thấp, thấp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Đàn ông trưởng thành ham muốn rất mạnh mẽ, nhưng hai người bình quân mỗi tháng chỉ làm một lần, hơn nữa một lần sung sướиɠ cũng không có. Nghĩ đến chuyện này, anh lại tức giận, oán trách Hoắc Tri Hành. Làʍ t̠ìиɦ thì phải dữ dội kịch liệt, hắn lại cẩn cẩn thận thận. Anh cũng không phải bọc ni lon đâm một lần liền hỏng, sợ cái gì đâu không biết?

Lúc trước “ăn không đủ no”, Đồng Thu luôn thừa dịp Hoắc Tri Hành không có ở nhà lén lút bắn máy bay

(tự xử), còn giấu đối phương mua một cái trứng rung

(tò mò thì lên google tự hỏi nha

🤣🤣😂😂), dùng được hai lần, không thích lắm, sau đó không biết quẳng ở xó nào rồi.

Lúc này cơ thể đã có phản ứng, anh cắn môi nhắm mắt, đưa tay mò vào quần ngủ.

Trước giờ Đồng Thu luôn nghĩ tới dáng người rắn chắc khiêu gợi của mấy ngôi sao cầu thủ để tự an ủi. Nhưng hôm nay không hiểu sao lại không có cách nào đem Hoắc Tri Hành lởn vởn trong đầu mình đá đi.

Bộ dáng lúc hắn đứng ở ven đường hút thuốc.

Mẹ nó, gợi cảm chết mất!

Đá không đi dứt khoát để luôn. Đồng Thu cứ như vậy nghĩ đến chồng cũ của mình mà bắn ra.

Nhưng mà, sau khi phát tiết trong lòng lại trống rỗng, nghĩ đến bản thân hơn ba mươi tuổi nửa đêm hứng tình lại chỉ có thể một mình bắn máy bay, Đồng Thu khó tránh đau buồn lầm bầm chửi một câu: “Hoắc Tri Hành đáng ghét!”

Uống rượu, bắn máy bay, Đồng Thu mệt nhọc quá độ sáng ngày hôm sau uống hai ly cà phê size đại mới vực dậy tinh thần đi làm.

Trong trường học không có phát sinh chuyện gì, mắt thấy sắp tới “Trăm ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học”, đám thiếu niên bình thường vui vẻ thích ầm ĩ náo loạn cũng đã bắt đầu an phận.

Đồng Thu buổi chiều không có tiết, bị giáo viên toán học gọi đến trao đổi về việc làm kiểm tra trắc nghiệm vào giờ tự học buổi tối. Vừa mới trở về liền nhận được tin nhắn của Sở Dao.

Sở Dao: Phương Bách Thành hỏi xin số điện thoại của ông.

Tối hôm qua lúc uống rượu Phương Bách Thành ám chỉ muốn thêm Wechat Đồng Thu, Đồng Thu giả ngu lừa gạt cho qua.

Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, đi dưới nắng chiều gọi điện cho Sở Dao.

Sở Dao: “Có cho hay không….? Tôi cảm thấy ông hình như không thích gã cho lắm.”

“Là không có cảm giác gì.” Đồng Thu nói, “Hơn nữa tôi không có gấp, vừa mới ly hôn, sống tự do một thời gian cũng rất tốt.”

“Thật hay giả? Tôi còn nghĩ ông thèm đàn ông đến gần chết cơ đấy.”

“Hình tượng của tôi ở trong lòng bà đúng là một lời khó nói hết ha!”

Đồng Thu đứng lại trước cửa siêu thị mini, nghe thấy Sở Dao nói: “Tôi đây không cho đâu, sau này lại nói. Người này thật ra cũng không tệ lắm, nhưng so với Hoắc ca khẳng định vẫn là hơi kém.”

Là rất rất rất kém. Đồng Thu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói như thế.

“Làm bạn coi như cũng được, nhưng muốn tiến xa hơn, ít nhất thì hiện tại tôi không có ý nghĩ đó.”

“Hiểu rồi.” Sở Dao nói, “Vậy chính xác thì ông thích thế nào? Kỹ thuật giường chiếu của Hoắc Tri Hành kém đến vậy sao?”

“Bà đừng có suốt ngày Hoắc Tri Hành Hoắc Tri Hành, lẽ nào cuộc đời rực rỡ của tôi chỉ có duy nhất một người đàn ông này thôi sao?” Đồng Thu không vui, “Tôi phải tiến về phía trước, phía trước có một thảo nguyên rộng lớn xanh mượt chờ tôi đến gặm, tôi không cần phải chăm chăm vào anh ấy.”

“Chàng trai lòng mang thiên hạ, tương lai nhất định làm nên thành tựu lớn nha…!” Sở Dao cười, cười khiến cho Đồng Thu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, người con gái này thật sự là vô cùng dữ dội, dữ dội đến mức mỗi một câu nói Đồng Thu đều có thể tự động lý giải ra được rất nhiều ý nghĩa khác nhau.

“Chị gái em phải đi họp rồi, em làm việc tiếp đi.” Sở Dao nói, “Phương Bách Thành bên này ông cứ yên tâm, tôi giúp ông tiếp nhận rồi~.”

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Đồng Thu nói, “Tiểu nhân xin lui trước, kem của tiểu nhân sắp chảy hết rồi.”

Cúp điện thoại, Đồng Thu vào siêu thị mini mua một hộp kem, ngồi trong siêu thị của người ta cùng ông chủ xem hết một tập phim truyền hình tình cảm ngược luyến tàn tâm mới quay về văn phòng.

Sở Dao nói cô tiếp nhận Phương Bách Thành, ý tứ chính là ngăn cản không cho gã đến quấy rối Đồng Thu.

Nhưng mà Đồng Thu bất ngờ nhận ra, lời nói của cái vị tiểu nhân kia đôi khi cũng không thể tin, bởi vì vào chập tối, lúc anh từ trường học ra ngoài đi ăn, nhìn thấy Phương Bách Thành.

Gã này vậy mà tìm được đến tận đây, coi như lợi hại.

Đồng Thu vốn muốn giả vờ không nhìn thấy, ai ngờ Phương Bách Thành lại đi thẳng đến chào hỏi anh.

“Thật là trùng hợp nha….” Đồng Thu ngoài cười nhưng trong không cười.

Anh chịu không nổi cái loại bám người này, mọi người đều đã hơn ba mươi, đừng có làm giống như dây leo, tự mình độc lập mà đi không tốt sao?

“Không phải là trùng hợp…” Phương Bách Thành thẳng thắn lại khiến cho Đồng Thu đau đầu, “Tôi là cố ý đến tìm anh, Sở Dao không cho tôi số điện thoại của anh, tôi chỉ có thể đến đây chờ.”

Gã chỉ chỉ cổng trường: “Đã tới được một lúc, không có giấy thông hành, bảo vệ ở cổng không cho tôi vào trong.”

Đồng Thu quay đầu nhìn ông chú đang ngồi ở phòng bảo vệ, khách khí mà xa cách nói: “Đúng vậy, trường học mà, người không có phận sự không thể tùy tiện cho vào.”

Anh tỏ vẻ sốt ruột giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó bước nhanh về phía trước.

Người bình thường gặp tình huống này đều có thể hiểu là người ta đang gấp, ít nói lời vô ích, không nên quấy rầy. Thế nhưng tên nhàn rỗi không có việc gì làm Phương Bách Thành lại cứ vậy mà đi theo, dường như không hề cảm nhận được Đồng Thu bài xích gã.

“Có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Đồng Thu nhìn gã một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xin lỗi…., thật sự là không được, tôi chủ nhiệm lớp 12, công việc rất nhiều, ra ngoài mua chút gì ăn rồi phải mau chóng trở về.”

Phương Bách Thành có vẻ mất mát, nhưng vẫn gật đầu cười cười: “Vậy buổi tối sau khi tan học được không?”

“Quá muộn!” Đồng Thu nói, “Tôi tan lớp cũng đã hơn 9 giờ rưỡi.”

Lời này thật sự không hề có sức thuyết phục, 9 giờ rưỡi hôm qua Đồng Thu còn chưa bắt đầu uống rượu.

Nhưng cái người tên Đồng Thu này, chuyện gì ở trong miệng anh đều có thể nói ra khí thế hùng hồn, “Để hôm nào đi, tôi dạo này không đi được.”

Ý tứ cự tuyệt hết sức rõ ràng, nhưng Phương Bách Thành cứ cố chấp, lấy điện thoại di động ra nói: “Nếu như vậy, ít nhất cũng cho tôi thêm Wechat với số điện thoại đi, không thể để tôi đi một chuyến uổng công được có đúng không?”

Đồng Thu trong lòng tự nhủ, cũng không phải tôi bảo cậu đến.

Nhưng làm người không thể quá tuyệt tình, Đồng Thu thời thời khắc khắc tự nói với bản thân phải làm một giáo viên nhân dân bình tĩnh hòa ái thân thiện.

Giáo viên nhân dân không thể tổn thương đến tình cảm của người đàn ông tâm hồn yếu ớt kia.

Đồng Thu nói: “Được rồi.”

Anh cầm di động của Phương Bách Thành, bấm số điện thoại của mình, sau khi trả lại đối phương trực tiếp bấm gọi.

“Đó là số của tôi, có chuyện gì bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi.”

Đồng Thu cười ha ha, chui vào một cái quán nhỏ.

Anh muốn ăn hủ tiếu xào, nhưng hiện tại anh quyết định mua mì ăn liền về văn phòng ăn.

Đối phó Phương Bách Thành còn mệt hơn so với đối phó lũ ranh con trong lớp, lúc Đồng Thu về lại văn phòng, trực tiếp nằm nhoài trên bàn làm việc, một chút khẩu vị cũng không có.

“Thầy giáo Đồng làm sao thế?” Chủ nhiệm lớp bên cạnh là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, cảm thấy Đồng Thu thú vị nên bình thường rất thích cùng anh nói chuyện. Cô ôm một chồng sách bài tập đến gần, cười hỏi anh: “Cái mặt này học sinh không thích nổi đâu, ai trêu chọc đại mỹ nam tổ Ngữ văn chúng ta vậy?”

Đồng Thu xua tay cười: “Cô giáo Vu, cô nói xem tại sao làm người lại mệt mỏi như vậy…”

“Cái này sao thầy lại hỏi tôi?”

“A….?”

“Thầy bắc thang lên hỏi ông trời ấy.”

****

Đồng Thu cảm thấy Phương Bách Thành có thể chính là quái vật. Liên tục mấy ngày sau đó đều điên cuồng mà hẹn anh, càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, ý chí kiên cường, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy người nào có nghị lực như vậy, Đồng Thu rất muốn để cho đám học sinh lớp anh học tập một phen.

Phương Bách Thành gọi mười cuốc điện thoại anh cũng không nhận. Tin nhắn gửi hai mươi cái anh nhiều lắm thì trả lời lại hai chữ, vậy mà gã vẫn cứ ngoan cường bền bỉ. Đồng Thu đột nhiên hiểu được vì sao gã lại có thể học tiến sĩ —- chỉ cần có kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim.

Nhưng đáng tiếc, Đồng Thu không phải chày sắt, Phương Bách Thành cũng không mài được anh.

****

Cả tuần nay, làm cho lòng người phiền muộn không phải chỉ có mỗi chuyện của Phương Bách Thành.

Đồng Thu không biết bị làm sao, liên tục mấy ngày chiều nào cũng đau đầu, uống thuốc gì cũng không hết, đau đến nỗi ngủ cũng ngủ không được.

Trưa thứ sáu, anh ngồi ở văn phòng chấm bài thi, điện thoại để chế độ im lặng, nhưng mà anh biết rõ, chỉ cần mở lên nhất định có thể nhìn thấy tin nhắn của Phương Bách Thành.

Anh chẳng muốn đọc, cũng đã đem Wechat Phương Bách Thành cho vào chế độ miễn làm phiền.

Đồng Thu cảm thấy anh sắp gắng gượng không nổi rồi, nhưng đối phương lại không có nói rõ ra là thích anh muốn theo đuổi anh, anh cũng không tiện thẳng thắn cự tuyệt, sau cùng lại rơi vào kết cục tự mình đa tình thì thật sự xấu hổ chết mất thôi.

Anh dứt khoát không để ý tới, tục ngữ đã nói không phải sao: Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng hữu ích.

“Thầy giáo Đồng, thầy nên đến bệnh viện khám thử đi.” Đồng nghiệp ngồi ở đối diện lo lắng nhìn anh, “Sắc mặt thầy quá tệ, hôm nay đã nôn hai lần rồi đúng không?”

Lập tức đến lần thứ ba đây!

Đồng Thu không kịp đáp lời đã bỏ chạy đến nhà vệ sinh nôn ra.

Anh không biết mình rốt cục là bị cái bệnh gì, đau đầu nghiêm trọng sau đó là nôn mửa đến trời đất tối tăm. Nếu không phải biết mình không có tử ©υиɠ không thể mang thai, anh cũng phải nghi ngờ mình có bầu.

Đồng Thu nhanh chóng cảm thấy không được, nếu cứ tiếp tục thế này có thể ngày mai anh sẽ được lên báo, tiêu đề chính là “Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 đột tử ngay trước kỳ thi đại học.”

Để không phải lên báo xã hội, anh quyết định vứt bỏ nguyên tắc “Chấn thương nhỏ không thể từ bỏ”*, đi khám xem rốt cục là nghiêm trọng cỡ nào.

* Ý là gặp thương tích nhỏ thì vẫn có thể chịu đựng, không thể bỏ cuộc.

Đồng Thu đến nói một tiếng với cô giáo Vu, nhờ cô trông lớp giúp mình, sau đó thu thập mấy thứ chuẩn bị đi bệnh viện.

Lúc ra ngoài Đồng Thu nhớ tới hồi bé cùng mẹ xem phim Hàn, trong phim hở một chút là ung thư giai đoạn cuối. Anh đột nhiên cảm thấy lỡ như không may trong đầu mình có cái khối u, còn là ác tính!

Càng nghĩ càng thấy mình thảm. Trong đầu đang muốn ngâm thơ thương tiếc cuộc đời bi thảm của mình, điện thoại đột nhiên reo lên.

Bởi vì Phương Bách Thành, Đồng Thu hiện tại bắt đầu sợ chuông điện thoại, nhưng cũng may, lần này là Hoắc Tri Hành gọi tới.

Hoắc Tri Hành hỏi anh: “Có bận không?”

“Bận mà có thể nghe điện thoại của anh sao?”

Người bên kia cười, Đồng Thu vậy mà cảm thấy đường kính của “Khối u” trong đầu ngắn lại. Thì ra bản thân không chỉ mê đồng phục, còn mẹ nó nghiện âm thanh.

“Tìm em có việc gì?” Hai người một tuần không gặp, cũng không có liên lạc, Đồng Thu cảm thấy thế này mới là hợp lẽ thường. Anh thật sự muốn để cho Phương Bách Thành đi theo Hoắc Tri Hành học tập một chút.

“Anh chiều nay không có ca trực, vừa mới đến chỗ mẹ anh một chuyến. Mẹ cho hai đứa mình ít đồ ăn, đúng lúc đi ngang qua trường học của em, hỏi thử xem em có ở đây không, muốn đưa cho em.”

Ba mẹ Hoắc đối xử với Đồng Thu vô cùng tốt, cứ như là con trai ruột. Chuyện hai người ly hôn vẫn chưa có nói với ba mẹ, sợ họ buồn lòng.

“Em…” Đồng Thu vốn là muốn giả vờ bản thân có chuyện đối phó cho qua, kết quả còn chưa ra tới cổng đã nhìn thấy Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục đứng ở đằng đó, trong tay còn cầm hai cái túi.

Người này ấy à…. Nếu đã là duyên phận phải gặp, có trốn cũng trốn không thoát. Đồng Thu cảm thấy trong đầu anh không có khối u, bởi vì anh không phải nam chính phim Hàn, dù sao thì đây nếu như là phim Hàn, hai người nhất định sẽ bỏ lỡ nhau chứ không phải vừa vặn gặp nhau thế này.

Đồng Thu nói thầm một câu: “Cái này cũng quá không kịch tính rồi, lẽ ra phải là em vừa đi thì anh vừa đến chứ?”

“Cái gì cơ?” Hoắc Tri Hành đứng ở cổng chờ anh đi ra.

Đồng Thu bất đắc dĩ cười nói: “Không có chuyện gì, em chỉ cảm thấy hai chúng ta đúng là rất ứng với câu ‘Nhất diệp phù bình quy đại hải, nhân sinh hà xứ bất tương phùng’.”*

* Một lá lục bình về biển rộng, nhân sinh nơi nào chẳng gặp nhau: lá lục bình rồi sẽ trôi về biển, trong cuộc sống bất cứ nơi nào cũng có thể gặp được nhau. Đây là bài thơ dùng để an ủi người thân và bạn bè lúc sắp chia xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có người cố ý ở bên ngoài đợi rất lâu mới có thể thấy ai đó. Có người vừa mới đến liền đúng lúc gặp ai đó đang đi ra.

Cái này là số phận.

Thế nào là số phận?

Dàn ý của tác giả chính là số phận của mấy người.