Trước kia, mỗi lần “Làm theo lệ” Đồng Thu đều cảm thấy Hoắc Tri Hành quá thảm, làm cảnh sát, một thân đầy sẹo.
Nhiều khi anh thật sự không dám đυ.ng vào mấy….. vết sẹo kia. Mặc dù biết rõ đã có lâu năm, cũng không còn đau, nhưng anh lại cảm giác chỉ cần đυ.ng một cái, chỗ kia sẽ ngay lập tức chảy máu.
Anh không chê, nhưng mà sợ.
Hiện tại, nhìn lại những ấn ký này trên người Hoắc Tri Hành, cảm thấy rất gợi cảm, rất đẹp trai, cảm thấy đàn ông như vậy đặc biệt có hương vị.
Những vết sẹo này không phải là vì thanh xuân phản nghịch đánh nhau ẩu đả mà có, cũng không phải là hậu quả của đại ca xã hội đen kêu đánh kêu gϊếŧ, mỗi một vết sẹo trên người Hoắc Tri Hành đều là huân chương.
Đồng Thu muốn đếm xem trên người Hoắc Tri Hành có bao nhiêu vết sẹo, muốn cảnh sát Hoắc kể cho anh nghe những vết sẹo này vì sao mà có, cùng với mấy….. tên khốn kiếp làm hắn bị thương kia đã xử lý thế nào rồi. Anh cảm thấy đây cũng là một cách xúc tiến tình cảm tìm hiểu lẫn nhau.
Nhưng mà, thầy giáo Đồng bây giờ bận quá, cảnh sát Hoắc cũng hết sức bề bộn.
Một người đang chuẩn bị làm giám thị coi thi, một người đang chuẩn bị giải bài thi, những công việc khác, sau này rồi nói.
“Em có thể không?” Hoắc Tri Hành cầm tuýp bôi trơn Đồng Thu đưa cho hắn, “Ngày mai có khi nào không lên lớp nổi không?”
Đồng Thu ôm hắn: “Bớt nói nhảm.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, nặn dầu bôi trơn ra tay nói: “Vậy thì vất vả cho thầy giáo Đồng, đêm nay trắng đêm coi thi.”
Đồng Thu vừa nghe thấy “Trắng đêm”, “Đóa hoa” thẹn thùng trên người đột nhiên căng thẳng. Nhưng mà, vẫn rất chờ mong, anh muốn nhìn thử xem, Hoắc Tri Hành rốt cục có thể thật sự một đêm bảy lần kim thương bất đảo hay không!*
* Kim thương bất đảo: Súng vàng không rơi, dùng để chỉ đàn ông trưởng thành mạnh mẽ trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, (vừa cứng vừa lâu).
“A…”
Ngón tay Hoắc Tri Hành vừa mới đυ.ng vào anh, anh đã bắt đầu…. rêи ɾỉ.
“Thầy giáo Đồng, kỳ thi còn chưa bắt đầu, sao đã hừ hừ trước rồi?”
Đồng Thu muốn phản bác, nhưng không có lực, ai bảo người ta nói đúng sự thật làm chi.
Ở trước mặt chân lý, thầy giáo Đồng chỉ đành cam chịu.
“Đau không?” Hoắc Tri Hành hỏi, “Cây bút này tương đối mỏng, thầy giáo Đồng cảm thấy viết ra hiệu quả thế nào?”
Đồng Thu nằm đó mặt đỏ tới mang tai, giọng nói buồn bực trả lời: “Lo mà giải đề đi, trong phòng thi không cho phép châu đầu ghé tai thảo luận nhóm.”
“Anh đâu có châu đầu ghé tai….” Hoắc Tri Hành đùa giỡn, “Anh đây là có vấn đề thắc mắc nên giơ tay xin giáo viên hướng dẫn!”
Đồng Thu phát hiện Hoắc Tri Hành đúng là rất giỏi khua môi múa mép, nếu hắn tham gia cuộc thi hùng biện, có khi còn đoạt giải.
“Chuẩn bị trước khi thi” làm hai người toát hết mồ hôi, Hoắc Tri Hành kéo Đồng Thu qua, hai người triền miên mà hôn một lúc, thầy giáo Đồng tuyên bố kỳ thi chính thức bắt đầu.
Nhưng mà, “Thần bút” Hoắc Tri Hành một câu còn chưa có giải, điện thoại đột nhiên vang lên.
Với tư cách là cảnh sát, điện thoại kêu không thể không nghe, lỡ như có công việc gì khẩn cấp.
Điện thoại của Hoắc Tri Hành bị hắn để trên ghế sô pha ngoài phòng khách, hắn trực tiếp kéo Đồng Thu lên, hai người – mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái thi cử – đi ra phòng khách.
Đồng Thu ngoan ngoãn thành thật nằm úp sấp trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Tri Hành cầm điện thoại từ bàn trà lên.
Người gọi điện là Hà Hoành Đào.
Hoắc Tri Hành trong lòng trầm xuống, nhìn sang Đồng Thu, đi qua hôn môi Đồng Thu một chút, ôn nhu nói: “Anh nghe điện thoại, ngoan!”
Đều đã là lúc này, chuông báo bắt đầu đã vang lên, thí sinh lại đột nhiên rời đi, chuyện này làm cho giám thị khó chịu thở ngắn than dài.
Nhưng không muốn thì không muốn, vẫn phải gật đầu.
Không có biện pháp, anh cũng không thể làm mình làm mẩy cố tình gây sự được, thân là “Người nhà cảnh sát tốt nhất”, phải tự giác vì một xã hội yên ổn mà bất cứ lúc nào cũng có thể chấp nhận hy sinh sinh hoạt giường chiếu của bản thân!
Đồng Thu nằm trên ghế sô pha, cảm giác anh giờ phút này vô cùng “Vĩ quang chính”*.
* Vĩ quang chính – Nguyên văn 伟光正: vĩ đại – quang vinh – chính xác.Hoắc Tri Hành đi sang một bên nghe điện thoại, đè thấp âm thanh, không muốn để Đồng Thu nghe được.
“Cậu đang ở đâu?” Hà Hoành Đào hỏi.
“Có chuyện gì?” Hoắc Tri Hành đi đến nhà vệ sinh, nghe giọng điệu Hà Hoành Đào không tốt, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, “Nói đi.”
“Chu Tiểu Viên chết rồi.”
Hoắc Tri Hành sửng sốt, sau đó thấp giọng chửi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghi ngờ là Trâu Khải.” Hà Hoành Đào nói, “Cậu tới đội một chuyến đi, có cái này cho cậu xem.”
Hoắc Tri Hành do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được, chờ tôi.”
Hắn rất bối rối, phía Hà Hoành Đào bên kia là chuyện quan trọng, nhưng hắn cũng không muốn bỏ rơi Đồng Thu như vậy, tình thế khó xử.
Hoắc Tri Hành ở trong nhà vệ sinh điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng để Đồng Thu không phát hiện, cầm điện thoại ra ngoài, cười đi đến hôn người đang nằm trên sô pha.
“Có chuyện xảy ra phải không?” Đồng Thu dù sao cũng là giáo viên, rất giỏi nhìn mặt đoán lòng, anh né ra, tránh nụ hôn của Hoắc Tri Hành, cau mày hỏi.
Hoắc Tri Hành bất ngờ, không hề nghĩ tới Đồng Thu sẽ trốn.
“Không có.” Hoắc Tri Hành ôm lấy người, quay về phòng ngủ, “Chỉ là lát nữa anh phải đến đơn vị
một chuyến, không có chuyện gì, không gấp.”
Đồng Thu nằm trên giường cau mày nói: “Anh gạt em….!”
Anh dùng ngón tay chọc chọc bả vai đầy vết thương của Hoắc Tri Hành: “Đừng có gạt em, em không có ngốc.”
Chuyện này làm Hoắc Tri Hành rất lúng túng, hắn tính trước tiên đối phó với Đồng Thu một lát, dù cho có thế nào cũng không thể làm tiền hí xong liền vứt bỏ người ta, kết quả chuyện vừa rồi lại làm cho hắn bị đả kích, lúc này thật sự là đã hoàn toàn mất hết hứng thú.
Đồng Thu ôm chặt tay Hoắc Tri Hành, kéo người qua, cằm gác lên vai đối phương: “Có chuyện gì thì nói, em cũng không phải không chịu thả người.”
Đồng Thu cảm thấy anh thật sự quá hiểu chuyện mà, cảm động đất trời, không hổ là giáo viên nhân dân ưu tú.
“Anh xin lỗi….!” Hoắc Tri Hành nhẹ nhàng hôn một cái lên tai anh, “Xảy ra vài chuyện, anh phải đi xử lý một chút.”
Đồng Thu cười cười: “Ừm, đi đi. Nhớ chú ý an toàn.”
Hoắc Tri Hành ôm anh hôn thêm một lát, cuối cùng trước khi đi còn nói: “Ngủ ngoan, sau này sẽ đền bù tổn thất cho em.”
Đồng Thu quấn chăn tiễn hắn ra cửa, đỏ mặt khoát tay: “Đi nhanh nhanh đi, em không cần anh đền bù tổn thất.”
Hoắc Tri Hành châm lửa xong liền đi, Đồng Thu vẫn còn đang cháy.
Nhìn phòng thi trống rỗng, thầy giám thị trong lòng mất mát, cơ thể cũng hư không, cuối cùng quyết định tự mình giải đề.
Anh lôi ra món “Đồ chơi nhỏ” một chút cũng không sướиɠ, vừa làm vừa nghĩ: Quả nhiên, con người vẫn phải tự dựa vào mình.
Hoắc Tri Hành từ nhà Đồng Thu đến thẳng đại đội cảnh sát hình sự, phải để cho Hà Hoành Đào liên lạc với hắn, hơn nữa còn liên quan tới Trâu Khải cùng Chu Tiểu Viên, hắn thật sự không thể ngồi yên.
Làm cảnh sát không thể thiếu vài kẻ thù, đặc biệt là giống như Hoắc Tri Hành, lúc còn ở đại đội hình cảnh hắn xử lý đều là đại án tử. Cho tới bây giờ dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn nhớ rất rõ lời nói sau cùng của Trâu Khải lúc bị hắn bắt.
Trâu Khải nhìn hắn, trợn to đôi mắt phủ kín tơ máu đỏ lừ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao mẹ nó sớm muộn gì cũng sẽ gϊếŧ mày.”
Trâu Khải này năm đó nổi danh là rắn độc, khi đó Hoắc Tri Hành tra một án tử, lúc điều tra tìm hiểu nguồn gốc đã tìm được chứng cứ phạm tội của gã. Sau đó Trâu Khải sợ tội bỏ trốn, bao nhiêu người liên hiệp truy bắt, cuối cùng vẫn là rơi vào tay Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành nhớ Trâu Khải bị phán 15 năm, bây giờ mới có 3 năm, Hà Hoành Đào lại nói gã ra tù rồi.
Còn Chu Tiểu Viên, y tại sao lại chết? Chết như thế nào? Ai là hung thủ?
Hoắc Tri Hành trên đường đến đại đội hình cảnh trong đầu một đống nghi vấn.
Hoắc Tri Hành đến đại đội hình cảnh đã là sau nửa đêm, nhưng trong phòng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, lúc hắn đi vào Hà Hoành Đào đang chửi người.
“Tính tình sao vẫn còn thúi như vậy.”
Thấy Hoắc Tri Hành đến, Hà Hoành Đào thở dài, uống một hớp nước để hạ hỏa.
Đám người xung quanh vừa rồi thở cũng không dám thở mạnh, một chàng trai trẻ tuổi nói: “Hành ca, anh không biết đấy thôi, sau khi anh đi rồi, không ai có thể ngăn được cái tính nóng nảy dữ dội này của Hà đội cả.”
“Bớt nói mấy câu vô nghĩa đi.” Hà Hoành Đào dẫn Hoắc Tri Hành đi vào phòng làm việc, quay đầu lại mắng đám người cấp dưới: “Một vụ án mà đã kéo dài bao lâu rồi? Các người nhiều người như vậy, bắt một người cũng bắt không được, phế vật sao?”
Tất cả mọi người không ai dám lên tiếng nữa, việc ai người nấy đi làm.
Hoắc Tri Hành vỗ vai Hà Hoành Đào, tiến vào phòng làm việc riêng, cười nói với y: “Được rồi, cả đám bọn họ cũng không dễ dàng, nhìn đi cậu dọa bọn họ thành cái dạng gì rồi?”
“Tôi sắp bị bọn họ làm cho tức chết.” Hà Hoành Đào ngồi trên ghế, xua xua tay: “Cậu uống nước thì tự mình rót.”
Hoắc Tri Hành ngồi xuống đối diện y: “Không uống, nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Hà Hoành Đào ngồi ở đối diện, ném ra cho hắn một sấp tài liệu: “Trước tiên, nói về Trâu Khải.”
Hoắc Tri Hành nghe, đồng thời lật xem những tài liệu kia.
“Trâu Khải ra tù, là được phóng thích.” Hà Hoành Đào châm thuốc lá, nheo mắt nhìn hắn, “Tên này, nói là tâm thần phân liệt, cậu tin không?”
Hoắc Tri Hành mặt mày tức giận nói: “Tôi tin hắn là đại đầu quỷ!”
* Đại đầu quỷ (大头鬼): là từ dùng để chửi rủa hoặc là chê cười.“Nhưng ở đó trình bày chứng cứ rõ ràng, chúng ta có nói gì cũng vô dụng.” Hà Hoành Đào nói, “Gã đã ra tù từ nửa tháng trước, theo tôi tìm hiểu được thì hiện tại có lẽ đang ở nhà em họ gã.”
Hoắc Tri Hành cau mày thả tư liệu xuống bàn: “Đã điều tra chưa? Gã mà tâm thần phân liệt cái rắm.”
“Tôi hôm nay mới biết được chuyện này.” Hà Hoành Đào nói, “Ngay sau khi Chu Tiểu Viên chết.”
Nhắc tới Chu Tiểu Viên, mặt mũi Hoắc Tri Hành tối sầm, tức giận nghiến răng.
“Chu Tiểu Viên là xảy ra chuyện gì?” Chu Tiểu Viên năm đó là người cung cấp thông tin của Hoắc Tri Hành, có thể bắt được Trâu Khải, y có công lao khá lớn.
Hà Hoành Đào đứng lên, đóng cửa ban công.
Y lấy ảnh chụp đưa cho Hoắc Tri Hành: “Xem đi.”
Trong hình người bị chém đến máu me be bét, nằm trên sàn bê tông ngửa mặt lên trời, quần áo màu trắng đã bị thấm máu đến thê thảm.
Lúc trước Chu Tiểu Viên cũng phạm phải không ít tội, nhưng chủ yếu chỉ là trộm cắp, bởi vì làm người cung cấp thông tin có công, hơn nữa sau đó ở trong tù biểu hiện tốt, hơn hai năm đã được thả. Sau khi ra tù còn cố ý đến tìm Hoắc Tri Hành ăn cơm, cảm ơn cảnh sát Hoắc lúc trước đã chỉ cho y đường ngay, nói là sau khi ra tù mượn tiền họ hàng mở một siêu thị nhỏ, sau đó làm người trong sạch.
Nhìn tấm hình này, lại nhớ đến Chu Tiểu Viên khi đó, lòng Hoắc Tri Hành vô cùng hụt hẫng.
“Thi thể của Chu Tiểu Viên được phát hiện ở gần tiểu khu Hồng Diệp, chắc cậu còn nhớ tiểu khu Hồng Diệp là chỗ nào?”
Hoắc Tri Hành đương nhiên nhớ rõ, năm xưa Trâu Khải là bị hắn bắt tại chỗ đó.
“Cậu nghi ngờ là do Trâu Khải làm?”
“Không thể tiết lộ nhiều hơn được. Hôm nay gọi cậu tới đây chính là để nhắc cậu một câu.” Hà Hoành Đào nói, “Nếu như Chu Tiểu Viên thật sự là do gã gϊếŧ, người gã hận nhất ngoại trừ Chu Tiểu Viên còn lại chính là cậu.”
Hoắc Tri Hành nhìn người đàn ông trên hình chụp, nhíu mày.
“Gã được tạm tha để chữa bệnh, tôi cảm thấy chuyện này nhất định là có mờ ám, đã cho người đi điều tra, bây giờ đã xảy ra án mạng cùng với tình huống hiện tại của Trâu Khải, tôi chỉ có thể nhắc cậu vạn sự cẩn thận.”
Vạn sự cẩn thận.
Hoắc Tri Hành trước đây đối với bốn chữ này không quan tâm lắm, nếu như năm đó hắn thật sự có thể làm được vạn sự cẩn thận, thì sau này sẽ không xảy ra những chuyện khiến hắn phải hối hận.
“Tôi sợ gã đến tìm cậu.” Hà Hoành Đào nói, “Cho nên nhắc cậu một câu, cậu không phải còn có người nhà sao, khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận.”