Chương 5
Thắng rồi! Tôi thắng cuộc chơi Scrabble rồi!
Ai nấy đều sửng sốt. Họ giả bộ không ngạc nhiên - nhưng thực tế là họ rất bất ngờ. Họ nhướng lông mày, càng chơi, những cái liếc mắt đầy ngỡ ngàng mỗi lúc một nhiều và công khai. Khi tôi được nhân điểm ba lần với từ SAXATILE, Felix liền vỗ tay ầm lên và nói: “Hoan hô chị! ” Sau đó khi chúng tôi cùng dọn phòng bếp, bác Wanda hỏi tôi có bao giờ nghĩ đến việc theo một khóa ngôn ngữ học không.
Tên của tôi được ghi vào cuốn sổ Scrabble của gia đình, bác Antony tặng tôi “ly rượu của người chiến thắng” và tất cả đều vỗ tay. Thật là một giây phút ngọt ngào.
Ừ thì như thế là ăn gian. Tôi biết như thế là chơi bẩn. Thật lòng, tôi cứ hình dung ai đó sẽ phát hiện ra. Nhưng tôi để điện thoại ở chế độ yên lặng và không ai nhận ra là tôi liên tục gửi tin nhắn cho Sam. [Cả hai bác Antony và Wanda làm nghề giáo mà chưa bao giờ trông thi à? Chỉ là hỏi vậy thôi.]
À vâng, tất nhiên là tôi cảm thấy tội lỗi đầy mình. Tôi còn cảm thấy xấu hổ hơn khi giữa chừng cuộc chơi, tôi nhắn tin cho Sam đầy ngưỡng mộ:
Làm sao mà anh biết tất cả những từ này?
Và nhận được câu trả lời:
Không phải tôi. Trên mạng đấy.
Trên mạng á?
Phút chốc tôi cảm thấy sốc đến nỗi á khẩu. Tôi cứ tưởng anh ta nghĩ ra các từ đó, nào ngờ anh ta tìm thấy chúng trên trochoixepchu.com hay đại loại thế. Một lúc sau, tôi viết:
Như thế là CHƠI BẨN!!!!
Anh ta nhắn lại:
Cô qua vạch đỏ rồi đấy thôi. Có gì khác đâu?
Và rồi anh ta bổ sung:
Cô nghĩ tôi là thiên tài à. Phổng mũi phết.
Lúc đó tất nhiên tôi thấy rõ mình quả là ngu ngốc.
Mà anh ta có lý. Một khi đã bắt đầu ăn gian thì chuyện dùng phương pháp nào có quan trọng gì nữa đâu?
Tôi biết tôi đang tích trữ nguy hiểm cho tương lai. Tôi biết Sam Roxton không phải lúc nào cũng túc trực ở đầu bên kia của điện thoại để cung cấp từ cho tôi. Tôi biết tôi sẽ không thể lặp lại thành tích này. Đó là lý do tại sao tôi đang lên kế hoạch rút lui khỏi trò chơi Scrabble với cả nhà, kể từ ngày mai. Đó là một sự nghiệp vẻ vang, nhưng ngắn ngủi. Và bây giờ kết thúc được rồi.
Người duy nhất không khen ngợi tôi hết lòng là Magnus, điều này hơi kỳ lạ. Ý tôi là, anh cũng nói “Giỏi lắm” như mọi người, nhưng anh không có cử chỉ âu yếm đặc biệt, thậm chí cũng không hỏi tôi làm thế nào mà biết tất cả những từ này. Và khi bác Wanda nói: “Magnus, sao con không nói cho bố mẹ biết là Poppy tài giỏi đến thế!” thì anh bèn nhoẻn cười trả lời: “Con đã nói rồi mà, Poppy tuyệt vời trong mọi lĩnh vực.” Nói thế nghe rất dễ thương, nhưng đồng thời cũng vô thưởng vô phạt.
Vấn đề là... anh đứng thứ hai.
Có lẽ nào anh lại ghen tị với tôi?
Bây giờ là mười một giờ, chúng tôi đã về đến căn hộ của mình. Tôi những muốn nói chuyện với Magnus về điều này, nhưng anh đã biến mất tăm lo chuẩn bị bài giảng về “Biểu tượng và tư duy biểu tượng ở Dante” [Lần đầu khi Magnus nói với tôi là anh chuyên về Biểu tượng, tôi lại hiểu thành Truyện chưởng. Tất nhiên là tôi chưa hề thú nhận điều đó với anh.] vào ngày mai. Vì vậy thay vào đó, tôi cuộn tròn trên ghế sofa chuyển tiếp một vài email mới nhận được cho Sam.
Sau một hồi, tôi không thể không tặc lưỡi thất vọng. Một nửa trong số này là thư nhắc nhở và săn đuổi. Anh ta vẫn chưa trả lời về việc đặt phòng ở khách sạn Chiddingford, hay cuộc chạy tập thể, hay hẹn khám răng. Hay về bộ complet James & James đặt trước vẫn đang chờ anh ta đến lấy lúc nào thuận tiện. Sao người ta có thể thờ ơ với quần áo mới kia chứ?
Có vẻ như anh ta chỉ trả lời ngay lập tức cho vài người. Trong số đó có một cô tên là Vicks, trưởng phòng nhân sự. Một người rất thiết thực và ngắn gọn, giống y như Sam, cô này bàn bạc với anh ta về một buổi họp báo mà hai người đang làm cùng nhau. Cô ấy thường gửi đồng thời về địa chỉ của Violet, nhưng lúc tôi chuyển tiếp thư thì Sam đã trả lời rồi. Một người nữa là Malcolm, gần như mỗi tiếng đồng hồ lại hỏi ý kiến Sam về việc gì đó. Và tất nhiên, Ngài Nicholas Murray, một người rõ ràng có chức vụ cao và quan trọng, hiện đang làm nhiệm vụ gì đó cho chính phủ. [Không phải là tôi soi mói hay gì cả, chỉ là người ta không thể không liếc một cái trong lúc chuyển tiếp thư và để ý thấy những từ như 'TTg" hay "Phủ Thủ tướng.] Dựa vào những thư từ trao đổi thì ông ấy và Sam xem ra rất hợp cạ. Hai người buôn chuyện như bạn bè lâu ngày. Tôi chẳng hiểu lấy một nửa những gì họ nói - đặc biệt là những câu nói đùa - nhưng giọng điệu thì rõ ràng, và thực tế là số lượng thư từ trao đổi với Ngài Nicholas nhiều hơn với bất kỳ người nào khác.
Công ty của Sam rõ ràng thuộc dạng công ty tư vấn. Họ tham mưu cho các công ty cách điều hành công việc và họ làm rất nhiều việc “tạo điều kiện thuận lợi,” chẳng hiểu cụm từ đó nghĩa là thế nào. Tôi đoán họ là những nhà đàm phán hay trung gian, hay đại loại thế. Họ chắc chắn đã thành công vì Sam có vẻ tiếng tăm lắm. Chỉ riêng tuần này, anh ta được mời tới ba buổi tiệc rượu, cuối tuần sau thì một cuộc đi săn của một ngân hàng tư. Còn có một cô gái tên là Blue đã thư tới lần thứ ba, hỏi xem anh ta có muốn tham dự buổi chiêu đãi đặc biệt nhân dịp sáp nhập Johnson Ellison và hãng bán lẻ Greene không. Buổi tiệc sẽ được tổ chức ở khách sạn Savoy, có ban nhạc jazz, bánh mặn khai vị và túi quà mang về.
Vậy mà anh ta vẫn chưa trả lời. Chưa thèm.
Tôi thật không hiểu nổi anh ta. Nếu được mời đến một buổi tiếp đãi hay ho như thế, tôi sẽ trả lời ngay lập tức: “Vâng, tôi sẽ đến. Cảm ơn rất nhiều! Tôi nóng lòng chờ đến lúc đó! JJJ ” Thế mà anh ta thậm chí chưa buồn để ý đến.
Vừa lắc đầu, tôi vừa bấm chuyển tiếp mọi thư từ cho anh ta. Sau đó tôi viết:
“Cảm ơn anh lần nữa về vụ Scrabble! Tôi vừa gửi cho anh vài thư. Poppy.”
Một lát sau điện thoại của tôi đổ chuông. Là Sam gọi.
“A, chào anh...” tôi mào đầu.
“OK, cô đúng là thiên tài,” anh ta ngắt lời. “Tôi có linh cảm tối qua Vivien làm việc muộn. Tôi gọi điện tào lao với cô ấy và nhắc đến chuyện chúng ta đã nói. Tất cả đều rõ ràng. Cô nói đúng. Ngày mai chúng tôi sẽ nói chuyện tiếp, nhưng tôi chắc là cô ấy sẽ ở lại công ty thôi."
“Thật à,” tôi hài lòng nói. “Tốt quá.”
“Không,” anh ta quả quyết nói. “Không phải tốt quá mà là tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời. Cô có biết là cô đã giúp tôi tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, tiền bạc và công sức không? Tôi nợ cô một món lớn rồi.” Anh ta dừng lại. “À, mà cô nói đúng, cô ấy không thích bị gọi là Viv. Thế là tôi nợ cô hai món.”
“Không có gì. Lúc nào thuận tiện anh trả nợ tôi sau cũng được mà.”
“Ơ... đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Thôi tôi không làm phiền cô nữa.”
“Chào anh. Rất mừng là mọi việc được giải quyết ổn thỏa.” Tắt máy rồi, tôi mới chợt nhớ ra một việc, bèn nhanh chóng soạn tin nhắn.
Anh đã hẹn khám răng chưa? Răng anh sẽ mục hết đấy!!!
Một vài giây sau điện thoại nháy sáng với câu trả lời:
Tôi sẽ thử vận may.
Thử vận may ư? Anh ta có bị điên không đấy? Cô của tôi là hộ lý nha sĩ, cho nên tôi biết mình đang nói gì.
Tôi lên mạng tìm bức ảnh chụp răng sâu to nhất, kinh hoàng nhất có thể. Tất cả đều đen sì và vài cái đã rụng. Tôi bấm gửi cho anh ta.
Gần như lập tức điện thoại nháy sáng trả lời:
Cô làm tôi sặc cả nước.
Vừa cười khúc khích, tôi vừa nhắn tin lại:
Anh liệu hồn!!!
Tôi suýt viết thêm: “Willow sẽ không xót xa khi răng anh rụng đâu!” Nhưng rồi tôi dừng lại, cảm thấy kỳ cục thế nào. Mình phải biết điểm dừng. Mặc dù đã nhắn tin qua lại nhiều lần, tôi không thực sự biết anh chàng này. Và chắc chắn là tôi khồng biết vợ chưa cưới của anh ta.
Ấy vậy mà tôi lại cảm thấy như thể có biết cô ta. Và không lấy gì làm thiện cảm cho lắm.
Từ trước tới nay tôi chưa từng biết ai hay cái gì giống như Willow. Cô ta thật không thể tưởng tượng nổi. Có thể nói cô ta đã gửi khoảng hai mươi thư cho Sam kể từ khi tôi có cái điện thoại này. Thư sau điên rồ hơn thư trước. Cô ta đã thôi không gửi trực tiếp cho Violet nhưng vẫn gửi đồng thời vào địa chỉ của thư ký riêng, như thể cô ta muốn có nhiều cơ hội nhất để liên hệ với Sam mà không thèm quan tâm ai đọc được cái gì.
Tại sao cô ta lại phải viết ra những ý nghĩ thầm kín nhất của mình nhỉ ? Tại sao họ không đi mà nói những chuyên này trên giường, giống như những cặp tình nhân bình thường?
Tối nay, cô ta lải nhải chuyện giấc mơ về Sam đêm qua, về việc cô ta cảm thấy ngột ngạt như thế nào nhưng luôn bị lờ đi, và liệu Sam có nhận ra anh ta “độc hại” đến thế nào không? Anh ta có nhận ra mình “ĐÃ BÀO MÒN TINH THẦN CÔ TA” đến thế nào không???
Tôi không nhịn được nên thường viết trả lời cô ta. Lần này tôi viết:
Cô có nhận ra cô độc hại đến thế nào không, Willow Phù Thủy?
Nhưng rồi tôi xóa đi. Lẽ đương nhiên.
Nản nhất là tôi không bao giờ biết được Sam trả lời thế nào. Không có hồi âm, cô ta luôn phải bắt đầu thư mới. Đôi khi hai người cũng thân thiện với nhau - giống như hôm qua cô ta gửi một bức thư chỉ nói: “Anh là một người đàn ông rất, rất đặc biệt, anh có biết không, Sam ơi?” Khá là dịu dàng. Nhưng chín phần mười thư là ca thán. Tôi không thể không cảm thấy thương hại anh ta.
Nhưng kệ họ. Đó là cuộc sống của anh ta. Vợ chưa cưới của anh ta. Liên quan gì đến tôi.
“Em yêu!” Magnus bước vào phòng, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
“Ô, anh à! Tôi nhanh chóng tắt máy. “Anh đã xong việc chưa?”
“Không cần để ý đến anh đâu.” Anh hất cằm về phía điện thoại. “Em đang tán chuyện với mấy cô bạn à?”
Tôi mỉm cười vô thưởng vô phạt, nhét nhanh điện thoại vào túi áo.
Tôi biết, tôi biết, tôi biết. Như thế này là xấu. Giữ bí mật với Magnus. Không kể cho anh biết về chuyện chiếc nhẫn, điện thoại hay bất cứ điều gì liên quan. Nhưng làm sao tôi có thể bắt đầu bây giờ? Tôi phải bắt đầu từ đâu? Và có thể tôi sẽ phải hối tiếc. Nếu như tôi thú nhận tất cả, gây ra một vết rạn khổng lồ, rồi nửa giờ sau chiếc nhẫn xuất hiện mà tôi lẽ ra chẳng cần nói gì thì sao?
“Anh biết em mà!” Cuối cùng tôi nói, và cười khe khẽ. “Thế anh nói gì với bố mẹ về tối nay?” Tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề thực sự muốn tìm hiểu, cụ thể bố mẹ anh nghĩ gì về tôi và họ có thay đổi cách nhìn không?
“À, bố mẹ hả.” Magnus làm bộ sốt ruột và ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh gõ ngón tay vào thành ghế, mắt nhìn xa xăm.
“Anh không sao chứ?” tôi thận trọng hỏi.
“Anh ổn.” Magnus quay sang tôi, đôi mắt không còn nhuốm vẻ u sầu nữa. Đột nhiên Magnus trở nên tập trung. “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Có.” Tôi mỉm cười. “Tất nhiên là em nhớ.”
Magnus bắt đầu vuốt ve chân tôi. “Khi đến chỗ đó, trong đầu anh hình dung kiểu gì cũng gặp một bà hống hách. Nhưng rốt cuộc lại gặp em.”
Tôi những mong anh đừng lúc nào cũng gọi Ruby là bà hống hách. Cô ấy không hề thế. Cô ấy rất rực rỡ, đáng yêu, gợi cảm, cánh tay chỉ hơi nhiều thịt tí tẹo. Nhưng tôi nén giận vẫn giữ nụ cười.
“Em như một thiên thần trong bộ đồng phục màu trắng. Cả đời anh chưa bao giờ thấy cái gì gợi cảm hơn thế.” Tay Magnus cố tình lướt cao hơn lên đùi tôi. “Ngay lúc đó, ngay chỗ đó, anh đã muốn có em”
Magnus thích kể chuyện này, còn tôi thì thích nghe.
“Và em cũng đã muốn có anh,” tôi nghiêng người nhẹ nhàng cắn vào tai anh. “Ngay phút em thấy anh.”
“Anh biết thế. Anh có thể nhận ra điều đó.” Anh cởϊ áσ ngoài của tôi và bắt đầu áp sát vào bờ vai tôi. “Poppy ơi, hôm nào chúng ta quay lại phòng đó đi,” anh thì thầm. “Đó là lần làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời nhất anh từng có. Em, trong bộ đồng phục màu trắng, trên chiếc ghế đó, với dầu mát xa... Lạy Chúa..." [OK. Của khỉ. Tôi đã không nói toàn bộ sự thật ở buổi điều trần kỷ luật.
Chuyện là thế này: tôi biết tôi xử sự hoàn toàn không chuyên nghiệp chút nào. Tôi biết tôi đáng bị tước giấy phép hành nghề. Sách đạo đức nghề vật lý trị liệu trên thực tế bắt đầu bằng: “Không được làʍ t̠ìиɦ với khách hàng của mình trên ghế, dù công việc của bạn là gì cũng vậy.”
Nhưng cái mà tôi nói là: nếu bạn làm sai nhưng điều đó thực tế không ảnh hưởng đến ai và không ai biết, thì bạn có đáng bị trừng phạt và mất cả sự nghiệp không? Chẳng nhẽ không có cách nhìn thoáng hơn?
Hơn nữa, chúng tôi chỉ làm thế có một lần. Và thực sự mau lẹ. (Không phải theo cách xấu. Chỉ là theo cách mau lẹ.)
Với lại, Ruby cũng có lần sử dụng chỗ làm việc để mở, và mở toang tất cả cửa chống cháy, một điều hoàn toàn trái với quy định về an toàn và sức khỏe. Thế đấy. Chẳng ai hoàn hảo cả.] Anh bắt đầu kéo váy tôi, cả hai chúng tôi rơi khỏi ghế sofa xuống tấm thảm trên sàn. Điện thoại của tôi nháy sáng báo tin nhắn mới, nhưng tôi không hề để ý.
Chỉ mãi sau đó, khi chúng tôi đang chuẩn bị đi ngủ, tôi đang bôi kem dưỡng da toàn thân [Đó là một phần của chế độ tập luyện chuẩn bị cho đám cưới của tôi, bao gồm việc bôi kem tẩy da chết và kem giữ độ ẩm cho da hằng ngày, mặt nạ mắt, mặt nạ tóc và mặt nạ da mặt hằng tuần, một trăm lần đứng lên ngồi xuống mỗi ngày, và tập thiền để giữ bình tĩnh. Cho đến nay thì tôi mới chỉ bôi kem dưỡng toàn thân. Và tối nay thì tôi bị cái tay băng bó cản trở kha khá.] thì Magnus mới thả bom.
“À, lúc nãy mẹ gọi điện thoại.” Câu nói của anh nghẹt trong thuốc đánh răng. “ Về vụ ông bác sĩ da liễu.”
“Anh nói gì cơ?”
Anh súc miệng rồi lau sạch. “Ông Paul. Hàng xóm nhà mình ấy. Bác ấy sẽ đến buổi diễn tập lễ cưới để xem tay cho em.”
“Cái gì cơ?” Tay tôi nắm chặt lại theo phản xạ làm bắn kem dưỡng da ra khắp phòng tắm.
“Mẹ nói cẩn thận với những vết bỏng không thừa, và anh nghĩ là mẹ nói đúng.”
“Mẹ không cần phải làm vậy!” tôi cố không tỏ ra hoảng hốt.
“Em yêu!” Magnus hôn trán tôi. “Mọi việc được thu xếp hết rồi.”
Anh ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương. Vầng sáng rực rỡ hạnh phúc sau khi làʍ t̠ìиɦ đã biến mất. Tôi quay trở lại với hố đen sợ hãi. Tôi làm gì đây? Tôi không thể lẩn tránh mãi được.
Tay tôi không bị bỏng. Tôi không có nhẫn đính hôn. Tôi không có kiến thức của một bộ đại từ điển về các từ Scrabble. Tôi hoàn toàn là kẻ giả mạo.
“Poppy ?” Magnus xuất hiện trở lại một cách đầy gợi ý ở cánh cửa phòng tắm. Tôi biết anh buồn ngủ vì sáng sớm mai phải đi Brighton.
“Em vào ngay đây.”
Tôi theo Magnus lên giường, cuộn tròn trong vòng tay anh giả vờ êm đềm chìm vào giấc ngủ. Nhưng lòng tôi đang cuộn sóng. Cứ mỗi lần tôi cố gắng nguôi ngoai, một triệu ý nghĩ lại dồn dập quay trở lại. Nếu tôi gọi điện hủy cuộc hẹn với ông Paul bác sĩ da liễu thì liệu bác Wanda có nghi ngờ không? Liệu tôi có thể làm giả một vết bỏng trên tay được không? Nếu ngay bây giờ tôi kể hết mọi việc với Magnus thì sao?
Tôi cố gắng hình dung tình huống sau cùng này. Tôi biết đó là cách làm hợp lý nhất. Đó là cách mà các chị tư vấn sẽ đưa ra khuyên bảo. Đánh thức anh dậy kể hết sự tình.
Nhưng tôi không thể. Tôi không thể. Và không phải chỉ bởi vì lúc nào Magnus cũng quạu quọ nếu bị đánh thức giữa đêm. Anh sẽ rất sốc. Bố mẹ anh sẽ luôn nghĩ tôi là con bé đã làm mất báu vật gia truyền. Tôi sẽ bị đóng đinh với điều đó mãi mãi. Làm như thế sẽ phá hỏng hết mọi việc.
Và vấn đề là ở chỗ họ không cần phải biết. Điều này không cần phải lộ ra. Bà Fairfax có thể gọi điện bất kỳ lúc nào. Nếu tôi có thể cầm cự cho đến lúc đó...
Tôi muốn lấy lại chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo vào tay, không ai thấy chẳng ai hay. Đó là điều tôi muốn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ - 2 giờ 45 sáng - rồi nhìn Magnus đang thở đều đều và cảm thấy trào lên chút oán giận vô lý. Với anh thì mọi việc đều ổn cả.
Đột nhiên tôi bỏ hai chân ra khỏi chăn quờ tìm váy ngủ. Tôi sẽ đi uống một tách chè thảo mộc như cách người ta vẫn khuyên trong các bài báo về bệnh mất ngủ, đồng thời viết ra giấy tất cả những vấn đề mà mình gặp phải. [Không biết là để làm gì? Để cho bạn trai của bạn đọc được à?]
Điện thoại của tôi đang sạc pin trong phòng bếp, và trong khi đợi nước sôi, tôi vu vơ nhấn xem thư từ, cần mẫn chuyển thư của Sam. Có tin nhắn từ một bệnh nhân mới của tôi, người vừa phẫu thuật dây chằng đầu gối trước nên đi lại khó khăn. Tôi liền gửi mấy dòng trả lời làm anh ta yên lòng, hứa sẽ cố sắp xếp thời gian điều trị cho anh ta ngày mai. [Tôi không đưa số điện thoại của mình cho tất cả các bệnh nhân. Tôi chỉ đưa cho một số bệnh nhân dài hạn, trường hợp khẩn cấp hay những người trông có vẻ cần trợ giúp. Anh chàng này là một trong số những người bảo mình không sao cả nhưng bạn có thể thấy là anh ta nhợt nhạt vì đau. Tôi phải khăng khăng bảo anh ta nên gọi cho tôi bất cứ lúc nào anh ta muốn, và nhắc lại điều đó với vợ anh ta, nếu không thì chắc anh ta sẽ cứ yêng hùng chiến đấu một mình mất thôi.] Tôi đang đổ nước nóng pha gói trà vani ướp hoa cúc thì một tin nhắn nháy hiện, làm tôi giật mình.
Làm gì mà thức khuya thế?
Đó là Sam. Còn ai vào đây nữa. Tôi cầm tách trà ngồi xuống, hớp một ngụm rồi nhắn lại:
Không ngủ được. Thế ANH đang làm gì mà thức khuya thế?
Đợi nói chuyện với một gã ở Los Angeles. Sao cô lại không ngủ được?
Mai là tôi tàn đời rồi.
OK, nói như vậy nghe có vẻ hơi quá một tí, nhưng đó đúng là những gì tôi cảm thấy lúc này.
Tôi có thể hiểu điều đó làm cô thao thức đến thế nào. Tại sao đời cô lại tàn?
Nếu anh ta thực sự muốn biết thì tôi sẽ kể cho anh ta biết. Vừa hớp trà, tôi bấm năm mẩu tin kể câu chuyện chiếc nhẫn đã được tìm thấy nhưng rồi lại bị mất như thế nào. Việc Paul, ông bác sĩ da liễu muốn khám tay tôi. Việc nhà Tavish đã đủ khó chịu về chuyện chiếc nhẫn rồi, mà họ thậm chí còn chưa biết là nó bị mất. Việc tôi đang bị tất cả những điểu này siết chặt vòng vây. Việc tôi cảm thấy giống như một kẻ đánh bạc, đáng lẽ chỉ cần một vòng quay nữa là mọi thứ có thể trở nên tốt đẹp, nhưng tôi lại hết xèng.
Tôi bấm phím đầy hậm hực đến nỗi hai vai đau nhức. Tôi xoay xoay vài lần, nhấp vài ngụm trà và đang tự hỏi có nên mở tung gói bánh không thì một nhắn tin mới xuất hiện.
Tôi nợ cô một lần.
Tôi đọc xong rồi nhún vai. OK. Anh ta nợ tôi. Thế thì sao. Một lát sau tin nhắn thứ hai tới.
Tôi có thể kiếm cho cô một cái xèng.
Tôi nhìn màn hình chằm chằm, chẳng hiểu gì. Anh ta biết cái xèng là một ẩn dụ chứ nhỉ? Chắc anh ta không nói về một cái xèng thật của người chơi bài poker đấy chứ?
Hay là anh ta nói về cái xẻng hốt rác ?
Tiếng xe cộ ồn ào ban ngày giờ đã lắng, căn phòng im ắng một cách khác thường, chỉ còn tiếng rung lắc thảng hoặc từ tủ lạnh. Tôi nheo mắt nhìn màn hình dưới ánh sáng nhân tạo, rồi xoa cặp mắt mỏi mệt, tự hỏi không biết có nên tắt điện thoại đi ngủ quách cho xong.
Ý anh là thế nào?
Câu trả lời của anh ta xuất hiện gần như ngay lập tức, như thể anh ta nhận ra tin nhắn trước đó nghe có vẻ kỳ cục.
Tôi có người bạn là thợ kim hoàn. Chuyên làm bản sao cho cánh truyền hình. Trông như thật. Sẽ giúp cô kéo dài thời gian.
Một cái nhẫn giả ư?
Tôi nghĩ mình đúng là dốt đặc cán mai. Bởi vì ý nghĩ đó thậm chí chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi.