Chương 47: Nữ phụ ác độc tới, mọi người tránh ra

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tạ Di ngẩng cao đầu, ngực ưỡn thẳng, đầy tự tin đi vào hàng ngũ, đυ.ng đυ.ng vào vai Thẩm Dương Khanh bên cạnh.

“Thế nào, tôi đẹp không?”

“Đẹp quá, tránh xa tôi ra.”

Tạ Di giơ ngón giữa với anh ta.

Thẩm Dương Khanh cười rạng rỡ, “Sai rồi, sai rồi.”

“Hôm nay, trước khi chính thức bắt đầu hành trình, chúng ta còn có một vị khách mời mới!” Giọng nói của đạo diễn Ngưu vang lên đầy hào hứng, “Hãy cùng nhau nhìn về phía bên phải nào...”

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Chỉ thấy không xa trên bãi biển, một bóng dáng lộng lẫy chầm chậm tiến lại gần, kèm theo tiếng đàn cello du dương.

Thật là một cách xuất hiện đầy khoe mẽ.

Tạ Di nhớ lại, trong quá trình ghi hình chương trình, sẽ có hai vị khách mời mới tham gia. Chương trình này giống như nhiều chương trình hẹn hò truyền thống khác, với hình thức 6+2 khách mời.

Nếu không có gì bất ngờ, vị khách hôm nay chính là...

“Chào mọi người, tôi tên là Lại Băng Tuyền, là cô chủ của tập đoàn họ Lại. So với gọi là cô, tôi hy vọng mọi người gọi tôi là tiểu thư Lại.”

Cằm cô gái cao vυ"t như thiên nga, trên khuôn mặt tinh xảo là đôi môi anh đào và chiếc mũi thanh tú, nụ cười cao ngạo tự tin, cả người toát lên phong thái của một tiểu thư nhà giàu.

Nữ phụ ác độc trong truyện, luôn đối đầu với Hứa Sương Nhung.

Đồng thời, cũng là bạn học cấp ba của Hứa Sương Nhung.

Quả nhiên, sắc mặt Hứa Sương Nhung thay đổi, theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Cảnh Tích.

Tiêu Cảnh Tích nhận ra hành động của cô, “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Hứa Sương Nhung ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt cười gượng, “Có thể là tối qua nghỉ ngơi không tốt, cảm thấy đứng không vững.”

Tiêu Cảnh Tích dừng lại một chút, dịu dàng nói, “Lúc đứng không vững có thể dựa vào tôi, tôi không ngại.”

Hai ngày sau khi bị ngộ độc nấm ở bệnh viện, anh cũng thấy hot search trên mạng, thấy ngày đó trong vườn, Hứa Sương Nhung lộ ra vẻ mặt đau khổ sau khi anh rời đi.

Dù bị dân mạng mắng là tên khốn, nhưng anh không nghĩ đó là lỗi của Hứa Sương Nhung.

Chỉ là ngoài ý muốn phát hiện, Hứa Sương Nhung lại có tình cảm sâu đậm như vậy, rõ ràng hai người chỉ là giả vờ yêu đương...

Điều này làm cho anh ít nhiều có chút không đành lòng, vì vậy muốn chăm sóc Hứa Sương Nhung nhiều hơn.

“Cảm ơn.” Sắc mặt Hứa Sương Nhung dịu đi một chút.

Tạ Di đứng bên cạnh xem rất hào hứng.

Trong truyện, khi Lại Băng Tuyền xuất hiện, tình cảm giữa Tiêu Cảnh Tích và Hứa Sương Nhung đã rất vững chắc, nên Lại Băng Tuyền vừa xuất hiện đã nhắm vào Tiêu Cảnh Tích, tạo ra cảnh hai nữ tranh một nam.

Bây giờ kịch bản đã thay đổi, cô rất tò mò kịch bản sẽ tiến triển như thế nào.

Ở gần xem drama quả thật rất vui.

Sau khi chào hỏi nhau xong, Lại Băng Tuyền gia nhập đội ngũ, khi đi qua Hứa Sương Nhung thì liếc nhìn đầy thách thức.

Hứa Sương Nhung càng cúi đầu thấp hơn.

[Tôi cảm thấy hai người này có chuyện gì đó?]

[Tình huống gì đây, Sương Sương chưa từng lộ ra biểu cảm như vậy, lúc nào cũng dịu dàng rạng rỡ, hôm nay là sao?]

[Nhìn cô Lại này đã thấy không dễ chọc rồi, không lẽ là kiểu người ỷ giàu có mà bắt nạt người khác?]

[Cảm giác đầu tiên rất tệ]

Hành trình hôm nay là cuộc hẹn ở thủy cung của bảy người, các khách mời ngồi xe buýt tình yêu đến thủy cung nổi tiếng của địa phương, sau đó dưới sự hướng dẫn của đạo diễn Ngưu cùng nhau tham quan.

Họ đi trên hành lang dài được bao quanh bởi nước biển, xuyên qua gợn sóng và bọt nước, đàn cá nhiệt đới đủ màu sắc bơi lội bên trong, xinh đẹp và bí ẩn.

Tạ Di không có lòng dạ nào để thưởng thức, chăm chú nhìn vào gáy Thẩm Dương Khanh, suy nghĩ về tiếng “Lục Lục” tối qua có phải là mơ không.

Nếu là thật thì quá kỳ ảo.

Một người trong sách, làm sao có thể biết chuyện trong hiện thực của cô?

Nhưng nếu là giả, cảnh tượng đó lại quá chân thật, nhất là giọng nói của anh, rõ ràng là thì thầm bên tai cô...

Chậc, uống rượu thật hỏng việc.

“Này, nhân viên công tác bên kia, lại đây đỡ tôi một chút.”

“Này! Gọi cô đó!”

Cánh tay Tạ Di bị ai đó giữ chặt, quay đầu lại đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Lại Băng Tuyền, “Cô không hiểu tiếng phổ thông à?”

“Xin lỗi, nhân viên công tác… đang gọi tôi sao?” Tạ Di chỉ vào mình.

“Cô không phải là thổ dân địa phương sao? Nhìn là biết là công nhân tạm thời do chương trình thuê rồi. Này, đỡ tôi một chút, đi giày cao gót làm chân tôi đau chết mất, cũng không nói hôm nay phải đi bộ nhiều như vậy…”

Nghe vị tiểu thư cao ngạo này mắng chửi, Tạ Di cảm thấy kỹ thuật trang điểm của mình bị xúc phạm nặng nề.

Không phải, phong cách cô nàng da nâu nóng bỏng này của mình thật sự khó nhận ra vậy sao?

Cô đang định nổi điên, tiểu thư tiện tay lấy một xấp tiền từ túi xách hàng hiệu ném cho cô, “Có nghe không, đỡ tôi.”

Tạ Di tiến lên đỡ lấy cô, “Lão nô xin tuân lệnh!”

Đỡ đi vài bước đã được ba mươi triệu, đây không phải là tiểu thư đanh đá mà là thần tài của cô!

Hứa Sương Nhung ở phía trước từ lúc đầu đã liên tục quay đầu lại, lúc này dường như lấy hết can đảm, bước lên phía trước.

“Tiểu thư Lại, thái độ của cô quá tệ.”

“Dù trước đây cô đối xử với tôi như vậy… thì cũng thôi đi, nhưng cô không thể đối xử với người khác như vậy, Tạ Di là một người có suy nghĩ độc lập, không phải nô ɭệ của cô!”

Giọng của Hứa Sương Nhung không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy.

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn Lại Băng Tuyền với ánh mắt không thiện cảm.

[Tôi biết khách mời mới này không an phận, vừa xuất hiện đã gây sự rồi đúng không?]

[Thật vô lễ quá, tôi không phải fan của Tạ Di mà cũng không chịu nổi]

[Sao lại bắt nạt Tạ Di chứ, thật sự nghĩ đây là nhà mình à?]

Tạ Di chép chép miệng.

Quả nhiên lại bắt đầu rồi.

Lại Băng Tuyền và Hứa Sương Nhung có thù hằn sâu đậm từ thời trung học, lần này lên chương trình, Lại Băng Tuyền nhắm vào Hứa Sương Nhung.

Trong nguyên tác, Hứa Sương Nhung để loại bỏ Lại Băng Tuyền, đã cố ý kích động mối quan hệ giữa Lại Băng Tuyền và các khách mời khác, khiến Lại Băng Tuyền trở thành mục tiêu bị chỉ trích.

Cuối cùng, các khách mời có quyền lực đã hợp sức làm cho nhà họ Lại phá sản, Hứa Sương Nhung đứng sau hưởng lợi.

Kết cục của Lại Băng Tuyền cũng rất thảm hại.

Ban đầu Tạ Di chỉ định đứng ngoài xem kịch, không muốn dính vào, nhưng giờ thì...

Động vào thần tài của cô, chết!

“Tôi không cho phép cô nói thái độ của cô ấy tệ!”

Tạ Di vội vàng lên tiếng, “Cô ấy đã cho tôi ba mươi triệu rồi, làm gì có chỗ nào tệ chứ? Cô đừng hòng chia rẽ bọn tôi!”

Cô không định làm con cờ của Hứa Sương Nhung.

Tạ Di vừa nói xong, cư dân mạng trên kênh livestream cũng phản ứng ngay.

[Ôi đệt, như này mà cũng bị mắng? Đỡ một chút mà được ba mươi triệu, nếu là tôi, không quỳ xuống dập đầu mấy cái thì cầm tiền cũng không yên tâm.]

[Lại Băng Tuyền mặc dù có bệnh công chúa, nhưng người ta cũng có vốn liếng này mà, mấu chốt là cô ấy trả tiền rồi!]

[Đôi bên tự nguyện, nói gì mà bắt nạt? Tôi khuyên một số người đừng khoác da fan của Tạ Di mà gây sự nhé, chúng tôi là fan chân chính còn chưa nói câu nào đâu.]