Hai lon bia vào bụng, cơ thể ấm lên, Tạ Di ném thảm cho Thẩm Dương Khanh, áo khoác cho Tiêu Cảnh Tích, đi tới bên lò nướng bắt đầu nhấm nháp thịt nướng.
"Trân trọng mạng sống, tránh xa chiến trường."
Fan CP chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
[Bà Tạ, quay lại ngay!]
[Từ bỏ giãy dụa đi, đối mặt với bãi chiến trường là vận mệnh của chị]
[Không hổ là chị Tạ, không để ý một chút đã trở thành nữ chính trong chương trình tình yêu]
Có người bắt đầu ghen tị.
[Không hiểu đang giả bộ gì, trong lòng chắc hẳn đang vui vẻ nở hoa rồi]
[Ban đầu rõ ràng Sương Sương mới là nữ chính, sau đó có người đi cửa sau đúng không, làm cho hai mối quan hệ tình cảm đều rất gượng gạo]
[Nói mà không biết ngượng , đầu tiên Hứa Sương Nhung chỉ là nữ chính trong mơ của anh, ban đầu chỉ xào CP với Tiêu Cảnh Tích, không có gì khác. Tiếp theo ngài Thẩm từ đầu đến cuối đều tỏ ra hứng thú với Tạ Di, tôi không thấy gượng gạo chút nào. Hơn nữa với tư cách của anh ấy, anh nghĩ vốn đầu tư nào có thể kiểm soát được? Cuối cùng Tiêu Cảnh Tích đột nhiên thích Tạ Di, tôi cũng thấy lạ, nhưng tôi hiểu đơn giản là Tiêu Cảnh Tích có vấn đề, đừng đổ hết lên Tạ Di.]
Ánh mắt Khâu Thừa Diệp sâu kín nhìn về phía Tạ Di, lon nước trong tay dần dần siết chặt.
Trong hai ngày ngừng phát sóng, anh xem lại chương trình.
Phát hiện nửa sau buổi gặp mặt đầu tiên là do tổ tiết mục sắp xếp camera ẩn, chuyện anh bị Tạ Di đè xuống đất đánh đã trở nên nổi tiếng.
Sau đó, Tạ Di uy hϊếp anh gọi cô là "cha", rồi cho anh ăn thức ăn trẻ em, khiến cả mạng xã hội cười nhạo anh là con trai.
Thật là nhục nhã!
Dù không biết tại sao Tạ Di nắm được bí mật của mình, nhưng anh cũng phải làm gì đó.
“Nào, uống với tôi một chút.”
Khâu Thừa Diệp mang theo hai thùng bia ngồi xuống đối diện Tạ Di, cười lạnh một tiếng, “Tôi thấy tửu lượng của cô không tệ, dám uống với tôi không?”
Anh quanh năm trà trộn vào quán bar, tửu lượng không tồi, uống gục Tạ Di không thành vấn đề.
Cái gọi là say rượu nói thật, chờ Tạ Di say, anh sẽ nhân cơ hội khai thác, để cô tiết lộ hết bí mật của mình.
Như vậy, mất mặt cũng không chỉ mình anh.
Tạ Di chậm rãi nheo mắt lại, liếc một cái liền nhìn ra ý đồ không tốt của Khâu Thừa Diệp.
“Uống cho vui thì được, uống nhiều hại sức khỏe, anh tự uống đi.”
“Như này đi, sau này tôi sẽ cho cô một ít tài nguyên, cô uống với tôi.”
Nghe đến "cho tài nguyên", Hứa Sương Nhung lập tức nhìn qua.
Tạ Di lại nổi giận.
“Tôi khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, anh còn muốn bắt tôi làm việc? Anh nghĩ tôi ngu à!”
Khâu Thừa Diệp cũng nổi giận, “Vậy tôi cho cô tiền, được chứ!”
Tạ Di càng thêm giận, “Ba cắc ba xu mà muốn đuổi tôi, cút đi!”
Khâu Thừa Diệp khóe miệng co giật, không thể nhịn được nữa, đột ngột quỳ trước mặt Tạ Di, giận dữ quát, “Cha! Con mời cha một ly!”
Lần này Tạ Di không nói hai lời, uống một hơi cạn sạch.
Cách nâng ly chúc mừng đúng cách.
Những người khác đều nhìn đến choáng váng, Khâu Thừa Diệp lại chịu nhục, mỉm cười đắc ý, tiếp tục mời rượu Tạ Di.
“Cha! Uống!”
“Ừ!”
[Tin chuẩn rồi, Khâu Thừa Diệp đúng cầm tinh là con trai.]
[Sau này bạn Khâu Thừa Diệp: "Cậu còn một người cha nữa mà tôi không muốn nhắc tới."]
[Haha, tôi phục rồi.]
Tiêu Cảnh Tích cảm thấy cơ hội thể hiện đã tới, liền tiến lên đỡ rượu cho Tạ Di.
“Anh Khâu, đủ rồi, cô ấy không uống được nhiều.”
“Đừng nói nhảm, anh cũng uống!” Khâu Thừa Diệp không để Tiêu Cảnh Tích phá hỏng kế hoạch, không nói hai lời nhét mấy lon vào ngực Tiêu Cảnh Tích.
“Đêm nay đừng câu nệ nữa, cùng uống đi!”
Khâu Thừa Diệp hóa thân thành kẻ nghiện rượu, điên cuồng mời rượu, muốn uống cạn tất cả mọi người.
Mấy thùng rượu không bao lâu đã uống hết bảy tám phần, tất cả mọi người có chút choáng váng.
Khâu Thừa Diệp lảo đảo đi về phía Tạ Di, cười lạnh ghé sát vào tai cô.
“Tạ Di, tôi cảnh cáo cô, đừng quá kiêu ngạo, dù cô biết bí mật của tôi thì sao? Thật sự đối đầu, lột da cô không thành vấn đề…”
Tiêu Cảnh Tích ở phía sau kéo anh ra, “Đi chỗ khác, anh giống như có bệnh vậy.”
Sau đó lại thâm tình nói với Tạ Di, “Tôi biết cô vì chuyện trước đó bị bạo hành trên mạng mà oán hận tôi, nhưng cô nên cảm ơn người đã làm tổn thương cô, chính vì họ mà cô mới có thể không ngừng trưởng thành, không ngừng tiến bộ, trở nên ưu tú hơn, không phải sao?”
“Cái rắm!”
Tạ Di đột ngột đứng lên, đầu đập mạnh vào cằm anh ta, “Tôi cảm tạ cái quần què, tôi hận không thể làm bọn họ chết ngay tại chỗ! Tôi cảm ơn bản thân đã vượt qua, còn lại ai cũng đi chết đi!”
Đạo diễn Ngưu hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng an ủi: “Cô Tạ, cô phải lạc quan một chút.”
Tạ Di choáng váng mở to mắt, sửa miệng mắng: “Những người khác đều yên nghỉ hết đi!”
[Đây là tập thể say rượu?!]
[Mặc dù biết cô Tạ uống say, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ấy nói rất có lý]
[Đúng vậy, ít nói mấy đạo lý vớ vấn này với tôi, nghe không vô.]
[Lần này tôi đứng về phía cô Tạ]
Tự nhận là tửu lượng tốt nhất nhưng đã say mèm, Khâu Thừa Diệp đột ngột lật bàn, “Tạ Di, cô thật sự nghĩ tôi không dám làm gì cô phải không? Tin tôi đi, tôi có thể làm cô biến mất khỏi làng giải trí ngay tức khắc!”
Tạ Di cầm ghế xông lên đánh anh ta.
“Con mẹ nó cuộc đời chỉ sống một lần, muốn làm gì thì làm, thay vì chờ ngày nào đó bị đâm chết hay đυ.ng chết, tôi thà phát điên. Ai cản tôi, tôi đánh chết người đó!”
“Á!”
Khâu Thừa Diệp bị đập chạy khắp nơi, Tạ Di đuổi theo như chó điên.
Tiêu Cảnh Tích cũng say đến mức đột nhiên đứng lên hét lớn với Tạ Di.
“Tạ Di! Nếu như cô không nhận tình yêu của tôi, vậy hãy nhận sự hận thù!”
[Lần đầu tiên bị sét đánh cả ngoài lẫn trong!]
[Nằm mơ cũng không nghĩ tới lời thoại quê mùa như vậy lại nói ra từ miệng Tiêu ảnh đế]
[Chờ một chút, chỉ có mình tôi chú ý tới mấu chốt sao, Tiêu ảnh đế yêu Tạ Di?? Yêu?!!]
[Điên rồi, tất cả điên rồi]
[Hình ảnh lúc ngộ độc nấm được lại diễn ra đúng không?]
Đạo diễn Ngưu trợn tròn mắt.
Ông vốn cho rằng cảnh uống rượu lãng mạn bên bờ biển này cuối cùng sẽ là các khách mời mượn hơi rượu để thổ lộ chân tình…
Tại sao lại bắt đầu điên hết rồi?!
“Nhanh! Mau ngăn cản họ!”
“Hả? Cô Tạ đâu?”
“Không thấy cô Tạ đâu cả!”
Chờ họ kịp phản ứng, trên bãi cát cách đó không xa chỉ còn lại Khâu Thừa Diệp bị ghế đập lăn trên mặt đất, mà Tạ Di đã biến mất.
Ban đêm bờ biển tối đen, nguy hiểm và thần bí.
“Chết tiệt!”
Lần này ngay cả đạo diễn Ngưu cũng hoảng loạn, “Còn đứng đấy làm gì, mau đi tìm người!”
“Ngài Thẩm hình như đã đi rồi!”
…
…
“Tạ Di!”
Thẩm Dương Khanh tìm kiếm trong rừng cây, đôi mắt vốn bình tĩnh của anh ta bây giờ đầy lo lắng, giọng nói không che giấu được sự căng thẳng.
Tìm vài vòng cũng không thấy bóng người, anh càng thêm bất an, khớp ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch.
Chợt, sau lưng vang lên tiếng bước chân sột soạt.
Anh ta vừa quay lại.
“Surprise!”
Cô gái mặt ửng hồng, trong đôi mắt xinh đẹp là men say, nhưng nụ cười rực rỡ.
“Thiên thần hộ mệnh đến giúp anh thực hiện nguyện vọng đây!”
Cô dùng lực vẩy cánh hoa trắng trong tay lên trời, những cánh hoa bay múa trong ánh mắt của Thẩm Dương Khanh.
Một tờ giấy nhăn nhúm cũng rơi xuống đất.
Trên đó viết:
[Nguyện vọng của Thẩm Dương Khanh: Có thể xem mưa hoa hạnh thêm lần nữa.]