Tạ Di vui vẻ ngồi trên ghế, nhâm nhi đồ ăn vặt, nhìn hai người đàn ông trước mặt mà không khỏi nhướng mày.
Dù không rõ ai trong số họ là Thiên thần hộ mệnh của mình, nhưng cảm giác nguyện vọng được thực hiện thật tuyệt vời!
Không cần làm gì mà vẫn có đồ ăn, đúng là "ngồi mát ăn bát vàng".
[Mình quá thích xem mấy trò tranh giành của bọn đàn ông, kiếp trước mình chắc chắn là đứa mê mấy trò đó.]
[Vậy là ước muốn ngồi không hưởng thụ của chị Tạ đã thành hiện thực. Nhưng ai trong hai người này mới là Thiên thần hộ mệnh của chị Tạ?]
[Chị Tạ thật thông minh, ước muốn này đúng là tuyệt đỉnh!]
Sau khi dựng xong trại, trời cũng dần dần tối.
Họ bắt đầu dựng lò nướng trước lều, lấy nguyên liệu mua ở siêu thị ra, chính thức bắt đầu cắm trại.
“Để tôi làm đầu bếp chính!” Tạ Di hào hứng vén tay áo lên.
“Phản đối.”
Thẩm Dương Khanh ấn cô trở lại chỗ ngồi, cười nhạt, “Bỏ cái ý định nấu nướng đi, quên thảm họa lần trước rồi sao?”
Mọi người đều giật mình.
Cảnh tượng nấm độc treo trên hot search suốt ba ngày, là nỗi ám ảnh mà họ không muốn nhắc đến.
“Hay để người khác làm đi.” Liễu Ốc Tinh ho nhẹ.
“Ai làm?” Khâu Thừa Diệp nhìn về phía Tiêu Cảnh Tích và Hứa Sương Nhung.
Trong nhóm, chỉ có hai người này chưa từng trổ tài nấu nướng, những người còn lại ai cũng nổi tiếng với tài nấu ăn thảm họa, nên đành thử vận may với hai người mới này.
“Để tôi.” Tiêu Cảnh Tích thản nhiên nói.
Anh bước lên, đặt nguyên liệu lên vỉ nướng, động tác lưu loát và tao nhã, lật nướng, quét dầu, rắc gia vị, liền mạch như một nghệ sĩ.
“Hóa ra anh biết nấu ăn.” Khâu Thừa Diệp thở phào.
“Lúc trước bọn tôi hợp tác trong một bộ phim, nam chính có cảnh nấu ăn, nên Cảnh Tích đã đi học một thời gian.” Hứa Sương Nhung cười nói.
[Aaa không hổ là Tiêu ảnh đế, chỉ đóng vai đầu bếp mà cũng học nấu ăn thực sự, đúng là chuyên nghiệp, tôi xúc động quá]
[Tiêu ảnh đế vĩnh viễn đáng tin cậy!]
[Anh trai tôi cuối cùng cũng tỏa sáng rồi!]
Nghe Hứa Sương Nhung nói, Tiêu Cảnh Tích ưỡn thẳng lưng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh nhạt.
Tạ Di bĩu môi, bình tĩnh kéo ghế ra sau, kéo theo cả Thẩm Dương Khanh.
Bắt đầu đếm ngược trong đầu.
3, 2, 1—
Phụt!
Ngọn lửa từ lò nướng bùng lên, Tiêu Cảnh Tích sợ hãi, té ngửa ra sau.
Những người xung quanh cũng không tránh khỏi, đặc biệt là Khâu Thừa Diệp, lông mày suýt nữa bị cháy.
“Đậu má! Anh có biết làm không đấy!”
“Mau dập lửa!”
“Nước đâu? Tạt nước đi!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
[Tôi tuyên bố, lần thể hiện này cũng không thành công]
[Haha, fan chuẩn bị khen ngợi mà kết quả lại thế này]
[Tôi đã nói mà, nhìn tư thế là biết không biết nấu ăn, chỉ nhìn đẹp mắt nhưng thực tế lại làm quá tay, ai lại đổ cả bình dầu khi nướng chứ, không cháy mới lạ]
Thẩm Dương Khanh nhướng mày, nghiêng người thì thầm vào tai Tạ Di: “Cô Tạ, cô thật là đoán trước như thần.”
“Anh cứ cảm ơn tôi đi.”
Không thể nói là dự đoán, phải nói là Tạ Di hiểu rất rõ Tiêu Cảnh Tích.
Tiêu Cảnh Tích, kẻ chỉ biết giả vờ, thích học những tư thế nấu ăn đẹp mắt hơn là kỹ năng thực sự.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Hứa Sương Nhung phải đảm nhận làm đầu bếp chính. Phải công nhận, so với năm người kia, tay nghề của cô có vẻ đáng tin cậy nhất.
“Nướng chậm bằng lửa nhỏ sẽ ít sai sót, nhưng phải chờ lâu một chút.”
“Miễn có cái ăn là được rồi.” Liễu Ốc Tinh cười, “Cậu trông có vẻ thành thạo, chắc thường nấu ăn?”
“Ừ, sống một mình ở nhà trọ, nấu ăn rẻ hơn gọi đồ ăn ngoài.” Hứa Sương Nhung cười nhạt.
Nghe vậy, bình luận liền đầy những từ như [thương cảm] và [Lọ Lem thời hiện đại].
Trong lúc chờ thịt nướng, tổ đạo diễn cũng không ngồi yên, họ tổ chức một thử thách nhỏ.
“Trong tình yêu, EQ rất quan trọng. Để kiểm tra EQ của mọi người, tôi đã chuẩn bị một câu hỏi.”
Đạo diễn Ngưu đọc từ tấm thẻ:
“Người bạn thầm mến gửi tin nhắn, nói trên đường đến bệnh viện gặp người yêu cũ. Nếu là bạn, bạn sẽ trả lời thế nào?”
Khâu Thừa Diệp tựa vào ghế, không quan tâm: “Đương nhiên là hỏi cô ấy đã nói chuyện gì với người yêu cũ, tốt nhất là không có gì cả, tôi không thích phụ nữ dính líu với người yêu cũ.”
Đạo diễn Ngưu mỉm cười: “Đáp án hoàn hảo 0 điểm, tiếp theo.”
Khâu Thừa Diệp tối sầm mặt.
“Tôi nghĩ so với người yêu cũ, bệnh viện mới là trọng điểm.”
Giọng Hứa Sương Nhung dịu dàng: “Đi bệnh viện là vì bệnh sao? Bệnh gì? Tôi nghĩ, tôi sẽ quan tâm những điều đó hơn.”
Tiêu Cảnh Tích tán thưởng nhìn cô: “Sương Nhung, cô rất tốt bụng.”
“Đó là tốt bụng à? Em không biết. Em chỉ biết, với người em thích, em sẽ luôn quan tâm đến sự an nguy của anh ấy hơn.” Hứa Sương Nhung cười điềm tĩnh.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tích nhìn cô ngày càng đầy vẻ tán thưởng.
[Đây chính là tốt bụng đấy em yêu!]
[Ôi trời ơi, em yêu của tôi là người dịu dàng nhất trên đời.]
[Tôi bị Hứa Sương Nhung hớp hồn rồi, cô gái thật xinh đẹp.]
“Tôi có đáp án khác.” Tạ Di giơ tay.
“Hả?” Đạo diễn Ngưu cảnh giác ngay, “Vậy cô nói thử xem.”
“Đầu tiên, câu hỏi này có hai cái bẫy. Một là dùng người yêu cũ để đánh lạc hướng sự chú ý, khiến bạn quên mất người đó đến bệnh viện, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bệnh viện, đi bệnh viện chứng tỏ chắc chắn là bị bệnh.”
“Vậy thì cái bẫy thứ hai sẽ là, có khả năng người đó không phải đi khám bệnh cho mình mà là đi thăm người nhà bị bệnh, lúc này cần cân nhắc khả năng người nhà bị bệnh.”
Nghe đến đây, đạo diễn Ngưu cũng phải ngạc nhiên.
Đây là mức độ chi tiết mà ngay cả ông cũng không nghĩ tới.
Những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Tạ Di.
[Góc độ này thật sắc bén, trời ơi, EQ của chị này cao vậy sao?]
[Đỉnh thật, tôi tưởng đáp án của Hứa Sương Nhung đã là điểm tối đa, không ngờ còn có người giỏi hơn.]
“Vậy nên đáp án chính xác là...”
Tạ Di uống một ngụm bia, chậm rãi nói: “Hỏi anh ta, anh có bệnh hay mẹ anh có bệnh?”
Phụt...!!
Có người phun nước, có người rơi khỏi ghế, có người ôm ngực la đau tim.
[Chị Tạ, chị thật là kỳ quặc.]
[Hahaha, chết cười mất thôi.]
[Tôi mười năm cũng không nghĩ ra được đáp án đỉnh thế này.]
[Chị Tạ có chút EQ nhưng không nhiều.]
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, thịt nướng cũng đã chín.
Chiều nay họ mua rất nhiều bia, lúc này vừa vặn có thể nướng thịt và uống bia, chè chén vài ly.
Gió biển ban đêm mang theo hơi mát, than củi trong lò nướng xì xèo phát ra tiếng kêu, tạo nên cảnh tượng thư thái và dễ chịu.
Tạ Di mặc quần đùi cả ngày, lúc này gió thổi qua khiến đầu gối cảm thấy hơi lạnh, nhưng chưa kịp nói gì thì Thẩm Dương Khanh đã đắp tấm thảm lông lên đùi cô.
Ấm áp, giúp chống lại gió lạnh.
Cô đang định nói gì đó, thì cảm thấy bờ vai lại trĩu nặng.
Tiêu Cảnh Tích không biết đi tới từ lúc nào, khoác áo khoác lên vai cô.
Tạ Di: “......”
Lại bắt đầu rồi.