Chương 43: Cô Tạ, cô là thiên thần hộ mệnh của tôi sao?

[NGÀI THẨM!!!!]

[Ôi trời, ha ha ha ha ha ha ha, chị Tạ chất thật]

[Từ khi xem chương trình này tôi đã trở nên ác độc, thấy cảnh này phản ứng đầu tiên là muốn cười, ai cíu tui với]

“Cứu người! Nhanh cứu người!”

“Aaaaaa, anh Thẩm!”

Niềm vui nỗi buồn của con người trước giờ đều không giống nhau.

Sau khi Thẩm Dương Khanh được cứu lên, Tạ Di cũng bị hủy bỏ quyền cưỡi xe điện, và phải ngồi vào xe cùng Thẩm Dương Khanh bị thương.

Đầu Thẩm Dương Khanh quấn một vòng băng gạc, tăng thêm vài phần cảm giác như một cậu thiếu niên yếu đuối, nhưng anh ta lại cười rực rỡ như ánh sao.

“Cô Tạ, kỹ thuật lái xe của cô khá lắm.”

“Haiz.”

Tạ Di thở dài sầu não, hiếm khi không nói gì, từ trong túi lấy ra một miếng băng cá nhân, dán lên mu bàn tay bị thương của Thẩm Dương Khanh.

Cô dán rất nghiêm túc, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Dương Khanh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt vốn đã cuốn hút giờ lại thêm vài phần tình cảm mà cô không hiểu được.

Thế nhưng, chỉ trong một giây, tình cảm đó đã tan chảy thành nụ cười rạng rỡ trong ánh mắt.

“Cô Tạ là thiên thần hộ mệnh của tôi sao?”

“Anh đoán xem?”

“Tôi hy vọng là vậy, nhưng tôi lại hy vọng… không phải.”

[Aaaaaaaaa!!!]

[Hy vọng không phải vì hy vọng bà Tạ lúc này quan tâm thật lòng chứ không phải vì trò chơi thiên sứ hộ mệnh, trời ơi đây là CP gì mà tuyệt vời thế này]

[Anh ấy thật sự rất yêu!]

Rất nhanh đã đến siêu thị, khi chuẩn bị vào mua sắm, Tạ Di bị cửa hàng hoa ở cửa thu hút.

Không khỏi nhớ tới điều ước Thẩm Dương Khanh viết trên tờ giấy.

“Ôi trời - tôi đau bụng quá, mọi người vào trước đi!” Tạ Di dùng chiêu “độn thổ” đặc biệt, vọt vào WC.

Đợi khi họ vào siêu thị hết rồi, cô mới chậm rãi thò đầu ra, lộ ra nụ cười tà mị.

[Bà Tạ, bà lại muốn dở trò rồi]

[Chị Tạ cười, sống chết khó lường]

[Phải chăng cô ấy muốn hoàn thành nhiệm vụ thiên thần hộ mệnh? Hóng quá!]

Mười phút sau, Tạ Di mặc bộ đồ búp bê đứng ở cửa siêu thị, tay cầm bó hoa tươi.

Thiên thần hộ mệnh phải lặng lẽ bảo vệ đối phương.

Vì vậy cô mặc bộ đồ búp bê để tặng hoa cho Thẩm Dương Khanh, vừa không bị nhận ra, vừa thể hiện sự quan tâm.

Thật là hoàn hảo.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô vừa muốn quay đầu lại, đã bị một cước đá bay.

“Đậu xanh!!!”

Tạ Di ngã lăn ra đất, qua khe hở của bộ đồ búp bê nhìn lại, đứng trước mặt cô là một búp bê Tuyết Vương oai phong lẫm liệt!

Chờ đã!

Cô đột nhiên nhận ra, bộ đồ búp bê cô mượn là của nhà Tiểu Thụy!

[Tiểu Mật! Là em sao Tiểu Mật!]

[Đạ mấu ha ha ha ha ha, đây là gì mà kịch tính thế này]

[Dân Nam Hải phổ biến chút thông tin nha, ở cửa siêu thị này có hai cửa hàng Tiểu Mật và Tiểu Thụy, búp bê của hai bên ngày nào cũng đánh nhau.]

Tuyết Vương khıêυ khí©h, hai tay chống nạnh, xoay người lắc lắc mông trước mặt Tạ Di.

Không thể nhịn được nữa, Tạ Di bay lên một cước đạp xuống, điều khiển hai bàn tay ngắn của búp bê đấm tới tấp.

Tuyết Vương cũng nổi giận, xách tay Tạ Di lên và quật qua vai một cái!

Tạ Di đá một cú làm nó ngã lăn, duỗi hai chân tiếp tục kẹp chặt cổ nó.

Tuyết Vương một chiêu “chưởng gấu” xuất kích, mèo rơi xuống đất, đá xoáy!

Tạ Di quét chân, quạ đen ngồi máy bay!

Nhân viên hai bên cũng bỏ việc, lao ra cổ vũ cho búp bê nhà mình, đồng thời tiến hành công kích tinh thần.

Nhân viên nhà Tiểu Mật: “Mật Tuyết Băng Thành ngọt ngào, cà phê Tiểu Thụy đắng chát.”

Nhân viên nhà Tiểu Thụy: “Uống Mật Tuyết Băng Thành, hưởng thụ cuộc sống u sầu.”

Nhân viên nhà Tiểu Mật: “Sự nóng lên toàn cầu là do Tiểu Thụy đã đào hết băng ở Nam Cực.”

Nhân viên nhà Tiểu Thụy: “Trong mũi anh có trân châu của Mật Tuyết Băng Thành.”

[Đừng cãi nữa! Để lại mặt mũi cho cà phê Tiểu Thụy của tui với!]

Khi Thẩm Dương Khanh bước ra thì thấy cảnh tượng như sau.

Hai búp bê lăn trên mặt đất điên cuồng đánh nhau, nhân viên hai bên đứng cạnh điên cuồng đấu khẩu.

“……”

Linh cảm mách bảo anh rằng, cảnh điên rồ này nhất định có sự tham gia của Tạ Di.

Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ, chính là búp bê Tiểu Thụy đang điên cuồng đào đũng quần Tuyết Vương kia.

Thẩm Dương Khanh lấy điện thoại di động ra, ở hai cửa hàng phân biệt đặt một trăm ly đồ uống, quả nhiên, một giây sau nhân viên hai bên lập tức xông về làm việc.

Tuyết Vương cũng bị xách trở về.

Tạ Di ngồi tại chỗ, trong lòng mê mang không biết đang trong hình huống gì.

Thẩm Dương Khanh tháo đầu búp bê xuống, liền nhìn thấy cô gái mở to đôi mắt xinh đẹp nhưng ngơ ngác, da trắng nõn lộ ra sắc đỏ do bị nóng.

Hắn không khỏi mỉm cười, trong mắt chứa đầy nhu tình như sắp tràn ra.

“Quả nhiên là cô.”

Tạ Di tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng, trong tay búp bê của cô cầm một bông hoa nhỏ, tiến đến trước mặt Thẩm Dương Khanh, “Tặng anh.”

Vẻ mặt anh khựng lại một chút, đôi mắt đen tuyền như đá quý trong nháy mắt óng ánh như nước, coi đóa hoa nhỏ như trân bảo mà cất kỹ.

Nụ cười của anh dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt.

“Tôi rất thích.”

[Ngọt đến chóng mặt!!!]

[Tôi từng nghĩ đời này sẽ không thể thấy cảm giác CP ở cô Tạ, nhưng giờ tôi thực sự khuất phục.]

[Cứu tôi với, đây là cảnh tượng tình yêu song phương đỉnh cấp gì vậy?]

[Đạo diễn Ngưu, tôi tuyên bố ông thành công rồi, tôi thừa nhận đây là một chương trình tình yêu.]

[Họ nhất định phải được khóa chặt với nhau!!!]

Sau khi mua xong đồ trở lại bờ biển, Khâu Thừa Diệp và Liễu Ốc Tinh cũng mang dụng cụ thuê đến.

Tiếp theo là lúc dựng lều.

Tạ Di đang muốn xắn tay áo lên làm, thì Tiêu Cảnh Tích đã xách cái ghế kéo cô qua một bên ngồi xuống, sau đó nhét vào tay cô mận và trà Ô Long.

“Cô chỉ cần ngồi là được, để tôi làm.”

Tạ Di: “...?”

Cô cúi đầu nhìn thứ trong tay, nhíu mày.

Tiêu Cảnh Tích lại cho rằng cô động lòng, không khỏi cười, “Tôi đoán cô sẽ thích những thứ này.”

Tạ Di bừng tỉnh.

Nguyên chủ trước đây từng yêu Tiêu Cảnh Tích, nên anh ít nhiều còn nhớ một số sở thích của nguyên chủ, mận và trà Ô Long, đúng là những thứ nguyên chủ thích.

Tiêu Cảnh Tích không thể bại lộ sự thật từng yêu cô, nên cố ý nói là đoán, nhưng anh biết cô sẽ hiểu, cho nên cười rất tự tin, cảm thấy mình đã nắm chắc được cô.

Chậc.

Người đàn ông giả bộ chết tiệt.

Cô đang chuẩn bị ném đồ lên bàn, thì có người lấy đi trước cô một bước, sau đó nhét coca và khoai tây chiên vào tay cô.

Hai mắt Tạ Di sáng lên.

Hương vị nguyên bản của Lay"s và Pepsi mới là yêu thích của cô!

Tiêu Cảnh Tích như tìm được cảm giác ưu việt, lập tức nói, “Đồ chiên và nước uống có ga dễ làm tăng cân nhất, cô ấy chưa bao giờ ăn những thứ này.”

“Vậy sao? Tiêu ảnh đế hiểu rõ như vậy à?” Thẩm Dương Khanh cười nghiền ngẫm.

Tiêu Cảnh Tích khựng lại, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy, “Tôi đoán vậy, nữ minh tinh đều phải kiểm soát chế độ ăn uống, tôi đoán cô ấy cũng thế.”

“Vậy anh đoán sai rồi.” Thẩm Dương Khanh nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng Tạ Di.

Tiêu Cảnh Tích cũng nhìn theo.

Chỉ thấy…

Tạ Di đang ăn khoai tây chiên và uống coca một cách sảng khoái, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong một túi, giơ tay hô to, “Thêm một phần nữa!”

“Được.”

Thẩm Dương Khanh cười dịu dàng, đặt một túi đầy đồ ăn vặt và nước uống lên bàn, tất cả đều là những thứ Tạ Di thích ăn.