Chương 40: Bò tót xông lên!!

"Luật chơi của trò "Thiên Thần Hộ Mệnh" như sau!"

"Mỗi người sẽ viết tên và ước nguyện của mình lên tờ giấy, sau đó bốc thăm. Người mà bạn bốc được sẽ là đối tượng bạn phải bảo vệ, bạn phải âm thầm quan tâm và hoàn thành ước nguyện của người đó trong hôm nay."

Nói đến đây, đạo diễn Ngưu bổ sung thêm, "Nhớ kỹ, là âm thầm quan tâm nhé."

Sau khi công bố quy tắc, tổ chương trình phát giấy và bút cho mỗi người.

Tạ Di viết tên mình trước, sau đó suy nghĩ một lát và viết xuống ước nguyện: "Một ngày không cần làm mà cũng có ăn."

Mọi người viết xong, giấy được thu lại và cho vào hộp thăm, bắt đầu bốc thăm.

"Mời mọi người mở tờ giấy ra, xác nhận đối tượng mình phải bảo vệ và ước nguyện của họ!"

Tạ Di mở tờ giấy của mình và nhìn thấy ba chữ "Thẩm Dương Khanh" hiện ra trước mắt.

Ồ! Trùng hợp nhỉ.

...

Xe buýt tình yêu chạy trên quốc lộ ven biển, cuối cùng dừng lại bên bờ biển.

Gió biển thổi nhẹ, không khí ẩm ướt tràn ngập mùi tanh.

"Đây chính là địa điểm cắm trại bên bờ biển," đạo diễn Ngưu giới thiệu.

Khâu Thừa Diệp nhíu mày, "Dụng cụ cắm trại đâu? Đồ ăn đâu? Không có gì thì cắm trại kiểu gì?"

Anh ta hỏi rất đúng.

Trước mắt là bãi cát trắng rộng lớn, ngoài một đám nhân viên cầm máy quay, chẳng có gì cả.

Đạo diễn Ngưu cười ranh mãnh, "Những thứ này cần các anh mua, nhưng không được dùng tiền của mình, mà phải PK với chúng tôi để lấy kinh phí cắm trại."

"PK?" Liễu Ốc Tinh ngơ ngác.

"Đúng vậy!"

Phó đạo diễn hai tay chống nạnh, bước ra từ tổ đạo diễn, "Hôm nay sẽ là cuộc đối đầu giữa khách mời và tổ đạo diễn, gồm ba trò chơi. Mỗi lần thắng sẽ nhận được ba triệu, thua thì không có gì."

"Đây là bảng giá của thành phố Nam Hải, để mọi người tham khảo." Đạo diễn Ngưu đưa ra một tờ hóa đơn giá.

Tạ Di nhìn thoáng qua.

Ồ, không nói đến ăn uống, chỉ riêng lều trại rẻ nhất cũng đã 600 ngàn một ngày, sáu người ít nhất phải thuê hai cái, chưa kể những thứ khác như màn, bàn ghế, lò nướng...

Ít nhất phải thắng được sáu triệu thì mới đủ sống một ngày.

"Vậy hạng mục PK là gì?" Tiêu Cảnh Tích hỏi.

"Kéo co, bóng chuyền bãi biển, và thi bơi! Để công bằng, tổ đạo diễn chúng tôi cũng sẽ phái ra ba nam ba nữ PK với các anh!"

Nghe vậy, Khâu Thừa Diệp cười.

Tổ chương trình toàn là những người yếu đuối, thắng chắc rồi!

Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, "Tôi tập gym quanh năm, mấy trò này không là gì với tôi, hôm nay tôi làm đội trưởng, mọi người nghe tôi chỉ huy..."

Sau lưng phó đạo diễn xuất hiện hai người đàn ông cơ bắp cao 1m88 và ba cô gái mạnh mẽ như Barbie King Kong.

Khâu Thừa Diệp quay lại đội ngũ.

[Khâu ca của chúng ta thật biết co dãn.]

[Haha, cười chết mất.]

[Cái này còn chơi kiểu gì, than củi đấu kim cương đen à?]

[Người trên không lịch sự gì cả]

"Sao rồi, các anh dám chiến không?" Phó đạo diễn thách thức.

Tạ Di định quỳ xuống xin tha, nhưng bị Hứa Sương Nhung âm thầm đẩy ra.

Khi Tạ Di nhận ra thì đã đứng ở đầu đội ngũ, còn Hứa Sương Nhung ném cho cô một nụ cười xin lỗi.

Có xin lỗi, nhưng không nhiều.

Tạ Di nổi giận, nhặt cát lên và làm một chiêu lốc xoáy cát.

"Chiến! Có bản lĩnh thì chơi chết bọn tôi đi! Chúng tôi sẽ liều mạng với các người! Đến đây! Tất cả cũng đừng sống...!!"

Nụ cười của Hứa Sương Nhung biến mất.

Những người khác: "Ngầu."

Trò chơi chính thức bắt đầu, vòng một, kéo co.

Năm người mạnh mẽ và một người yếu đứng ở đối diện, khí thế áp đảo.

Mặc dù có ba nam sinh tập gym quanh năm, nhưng nữ sinh đều gầy, nên không đủ sức mạnh.

Tạ Di cau mày suy nghĩ khả năng thắng.

Phó đạo diễn ở đối diện khıêυ khí©h, "Đừng nghĩ nữa, kiểu gì cũng thua!"

Lời vừa dứt, một trong hai người đàn ông xách phó đạo diễn lên như xách gà.

[Đậu má, thế này làm sao thắng?]

[Cách tốt nhất là nhận thua, tiết kiệm sức cho trò chơi tiếp theo]

[Không nhận thua! Tạ gia quân không bao giờ thua! chị Tạ xông lên!]

"Mọi người, tôi có kế rồi!"

Tạ Di gọi họ lại, nói thầm, "Một lát nữa, tôi sẽ #@#@%@#%, mọi người cố gắng chống đỡ qua 3 giây, nhớ kỹ, phải chống đỡ!"

Huýt... đạo diễn Ngưu thổi còi, trận đấu bắt đầu.

Đối diện lấy phó đạo diễn dẫn đầu, hùng hổ hô khẩu hiệu: "Một hai một! Một hai một!"

Sợi dây đỏ ở giữa ngay lập tức lệch về phía họ, đúng là một trận đấu chênh lệch quá lớn.

Nhưng đã thi đấu thì luôn có biến số.

Tạ Di đột nhiên buông dây thừng, cúi người làm tư thế chuẩn bị như một con bò tót, đạp chân và lao như bay!

Phó đạo diễn đối diện tròn mắt nhìn ba cái sừng bò đâm tới!

"A—!"

Kiểu tóc của Tạ Di được thợ cắt tóc dùng ba bình keo xịt, ba cái sừng đen cứng như thép, đâm vào khiến phó đạo diễn trợn trắng mắt.

Chưa hết, cô hét lớn: "Bò tót xông lên!!"

Bùm bùm bùm, toàn bộ đều bị đẩy bay.

Sợi dây được khách mời kéo về, còn Tạ Di thì ngất xỉu vì cú va chạm.

Hay cho một câu đại nghĩa hiến thân.

[Chị Tạ… thật ngầu]

[Thì ra kiểu tóc này là có ý đồ, hiểu rồi]

[Đáng sợ nhất là sau tất cả, kiểu tóc vẫn cứng như bàn thạch]

[Tiệm cắt tóc nào thế? tôi phải báo cảnh sát]

Khi Tạ Di mở mắt lần nữa, cô đang nằm trong lòng Thẩm Dương Khanh.

"Cô tỉnh rồi?" Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đẹp mang theo mê hoặc.

Tạ Di bị mê hoặc, bàn tay chầm chậm đưa về phía cơ bụng rắn chắc, "Tôi cảm thấy tôi còn có thể nằm thêm… Ấy?"

Ai kéo cô?

Quay đầu lại, Tiêu Cảnh Tích trầm mặt kéo tay cô, "Hai người đang làm gì vậy!"

Tạ Di không vui, tay kia ôm lấy eo Thẩm Dương Khanh, tiện tay nhéo hai cái, miệng hét, "Ấy anh làm gì vậy, tôi nói cho anh biết đầu tôi còn choáng, tôi không phải háo sắc đâu, chủ yếu là choáng..."

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Bốp!

Tay của Tiêu Cảnh Tích bị đẩy ra, Thẩm Dương Khanh ôm tay Tạ Di trở về, giọng nói vui vẻ.

"Anh không thấy sao?"

"Cô ấy thèm thân thể tôi."