Chương 39: Phong cách HKT ở đâu ra vậy!!

Cuộc rượt đuổi kéo dài ba trăm hiệp, Tạ Di và anh chàng da đen cách nhau một hàng cây xanh, cả hai đều chống đầu gối thở hổn hển.

"Chị Tạ.. sao chị lại chạy?"

"Thấy bệnh thần kinh... ai mà không chạy?"

"Tôi không phải bệnh thần kinh, tôi là trợ lý mới của chị mà!"

"Trợ lý mới?"

Tạ Di cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh chàng với vẻ nghi ngờ:

"Cậu là trợ lý của bên nào?"

"Đương nhiên là bên công ty rồi!"

Đây là chuyện khó xảy ra nhất.

"Công ty keo kiệt của tôi còn có tiền mời trợ lý?" Tạ Di mặt đầy vẻ không tin.

Nếu nói về công ty quản lý của nguyên chủ, thì thật đúng là kỳ quan trong giới. Không biết vận hành, không biết PR, không biết tìm việc. Nghệ sĩ dưới trướng đều tự lực cánh sinh, tìm việc toàn dựa vào gửi sơ yếu lý lịch, đi làm đều phải ngồi xe buýt. Đừng nói đến trợ lý, ngay cả người quản lý cũng không có một người.

Toàn bộ nghệ sĩ đều do bộ phận nhân sự của công ty quản lý.

"Tít tít..."

Tổng giám đốc Trương của công ty gửi tin nhắn wechat cho cô.

[Tôi họ Trương cậu đừng nhớ thương]: Cô Tạ à, quên nói với cô, bây giờ cô là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty chúng ta, công ty bỏ vốn mời cho cô một trợ lý, sau này sẽ để cậu ta đi theo hành trình của cô.

[Tôi họ Trương cậu đừng nhớ thương]: Không nói nữa, nhân viên vệ sinh nghỉ việc rồi, tôi đi dọn dẹp đây.

[Rau thơm đi chết đi]: ...

Buông điện thoại di động, nhìn anh chàng da đen trước mặt, Tạ Di hỏi vấn đề tò mò nhất:

"Công ty chúng ta trả lương cậu bao nhiêu?"

"Một tháng ba triệu! Còn cho tôi giấy chứng nhận thực tập! Tổng giám đốc Trương thật sự quá tốt!" Anh chàng da đen nhếch miệng cười, trong sáng nhưng ngu ngốc.

Thì ra là sinh viên đại học, vậy thì được.

"Chị sau này gọi em là Mậu Mậu là được."

"Vừa lên đã gọi nickname hình như không tốt lắm? Tên đầy đủ của cậu là gì?"

"Gọi nickname đi, gọi nickname thì tốt hơn!"

Bên cạnh sân bay vang lên loa phát thanh nhận đồ thất lạc: "Anh Điêu Mậu*, chứng minh thư của anh bị mất ở nhà ga T1, xin mời đến trung tâm nhận đồ thất lạc..."

*Điêu Mậu đồng âm với rụng lông.

Mậu Mậu vỗ đùi một cái: "Ôi! Chứng minh thư của tôi!"

Tạ Di: ...

Đúng là gọi nickname thì tốt hơn.

...

Là người siêu cấp hướng ngoại, Tạ Di rất nhanh đã thân thiết với Mậu Mậu cũng là người hướng ngoại. Từ Mậu Mậu, Tạ Di biết được rằng, trong ba ngày ở Nam Hải này, anh ta cũng sẽ ở đây.

"Công ty đã sắp xếp chỗ ở cho tôi, trong lúc chị quay phim có chuyện gì, lúc nào cũng có thể gửi wechat tìm tôi!"

"Công ty rách nát này còn bao cả chỗ ở cho cậu sao?" Tạ Di khϊếp sợ.

"Đúng vậy, cậu hai của tổng giám đốc Trương là ngư dân ở đây, tôi ở nhà cậu hai của ông ấy, không chỉ bao chỗ ở, còn bao ăn nữa!"

...

Như vậy mới hợp lý.

Khoảng cách thời gian quay phim còn có một giờ, Tạ Di quyết định thay đổi trang phục. Nếu đã đến thành phố Nam Hải, đương nhiên phải nhập gia tùy tục. Cô dẫn theo Mậu Mậu đi chợ bán sỉ quần áo địa phương, thay áo sơ mi hoa, quần đùi, dép xỏ ngón, còn đi tiệm cắt tóc sấy kiểu tóc mới, sau đó mới đến trạm xe buýt do đạo diễn Ngưu chỉ định.

Xa xa vang lên nhạc nền lãng mạn, xe buýt tình yêu màu hồng phấn chậm rãi chạy tới, dừng lại trước trạm xe buýt.

"Hoan nghênh ngồi xe buýt tình yêu..."

Đạo diễn Ngưu mặt đầy hoa đào thò đầu ra, nhìn thấy Tạ Di lập tức hét lên:

"Đậu má, HKT ở đâu ra vậy!"

"Câu này của anh tôi không thích nghe, rút lại đi."

Tạ Di yêu quý sờ sờ ba cái sừng dựng thẳng trên đầu: "Đây là ông chủ tiệm cắt tóc tự tay làm cho tôi, nói rằng người Nam Hải bọn họ đều như vậy, thời thượng mà."

Đạo diễn Ngưu ngã ngồi xuống: "Lại làm cái trò chết tiệt này."

[Lạy trời!! Mở màn bùng nổ! Mấy ngày không gặp, chị Tạ tôi càng điên cuồng hơn]

[Khi nhìn thấy xe buýt tình yêu cùng nhạc nền lãng mạn, tôi đã cảm thấy không đúng. Khi chị Tạ xuất hiện, mọi thứ mới đúng.]

[Tóc của bà Tạ như này là sao? Bà làm tôi rất giận, lần này không sao, lần sau đừng vậy nữa, lần sau nếu còn vậy, thì lần sau cũng không sao.]

[Đã yếu còn ra gió.]

Khi Tạ Di lên xe, phát hiện những khách mời khác đã đến. Có vẻ như cô là người cuối cùng. Đạo diễn Ngưu còn đang hối hận điên cuồng đập cửa sổ, nhỏ giọng than thở.

"Rõ ràng đã sắp xếp cô ấy ra sân cuối cùng, rõ ràng đã tạo được bầu không khí bong bóng màu hồng phấn, tại sao vẫn bị hủy, huhu!"

Tạ Di đang đeo thiết bị thu âm nghe được lời than của đạo diễn Ngưu, bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đạo diễn Ngưu muốn theo đuổi bầu không khí lãng mạn. Cô quyết định giúp một tay, lập tức kích động nói:

"Vân nhớ xiêm y, hoa nhớ dung, Xuân phong phất cửa, lộ hoa nồng. Các bông hoa mẫu đơn xinh đẹp, buổi sáng tốt lành!"

"Phụt..." Khâu Thừa Diệp phun ra một ngụm nước.

Lãng mạn rất tốt, lần sau đừng lãng mạn nữa.

[Không hổ là chị Tạ của tôi, mở miệng không phải là tinh hoa, mà hơn cả tinh hoa.]

[Tôi phục rồi hahahaha]

[Cả đời tôi cũng không nghĩ ra được từ nào quê mùa như vậy, đúng là bà Tạ.]

Đạo diễn Ngưu lần này hoàn toàn thất vọng, tâm đã chết. Tạ Di rất hài lòng với lời tâm tình của mình, chỉ là ba cái ăng ten trên đỉnh đầu khiến cô di chuyển trong xe thực sự bất tiện, cô chuẩn bị nhanh chóng tìm một chỗ ngồi.

Lại phát hiện chỗ ngồi này có chút kì lạ. Khâu Thừa Diệp và Liễu Ốc Tinh ngồi song song, ngoài ra, bên cạnh Hứa Sương Nhung, Tiêu Cảnh Tích, Thẩm Dương Khanh mỗi người để trống một chỗ.

"Ngồi đi." Tiêu Cảnh Tích đột nhiên gọi cô, rất tự nhiên vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Bốp...

Thẩm Dương Khanh gác chân dài lên ghế, mắt đầy ý cười nhìn Tiêu Cảnh Tích: "Không ngồi."

Tiêu Cảnh Tích cũng không ngờ Thẩm Dương Khanh lại công khai khiêu chiến với anh ta trong chương trình, nhất thời trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Tạ Di nhấc chân vượt qua đôi chân dài của Thẩm Dương Khanh, đi tới bên cạnh Hứa Sương Nhung, đặt mông ngồi xuống.

Lần này không chỉ Tiêu Cảnh Tích, ngay cả Hứa Sương Nhung cũng không nghĩ tới.

Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

"Cô tạ ghét bỏ tôi sao?" Thẩm Dương Khanh quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại sinh ra vài phần như chú chó nhỏ vẫy đuôi xin thương xót.

[Ôi trời, mở màn đã là chiến trường Tu La, tôi yêu chết.]

[Ngài Thẩm hóa ra có tính cách như chú chó nhỏ, aaaaa.]

[Nếu ông Thẩm có cái đuôi, hiện tại chắc chắn đang vẫy mạnh.]

"Hừ." Tạ Di không trả lời, chỉ lườm một cái.

Cô không quên ngày đó mời Thẩm Dương Khanh ăn tại Huyện Sa, kết quả Thẩm Dương Khanh ăn sạch của cô hơn ba trăm ngàn. Cô đã chọn quán rẻ nhất rồi, anh ta làm sao có thể ăn đến hơn ba trăm ngàn chứ!!

Ba trăm ngàn có thể bày tám bàn tiệc ở Huyện Sa rồi!!

Chỉ vì chuyện này, cô còn phải tức giận hai ngày.

"Chào mừng các vị đến với thành phố Nam Hải xinh đẹp! Tiếp theo, chúng ta sẽ có một chuyến đi ba ngày hai đêm tại thành phố biển xinh đẹp này!"

Con ong nhỏ của đạo diễn Ngưu đã bị sơn thành màu hồng nhạt, nhìn ra được ông ta cực kỳ chấp niệm với bong bóng màu hồng phấn.

"Hành trình hôm nay là cắm trại bên bờ biển. Vậy trước khi đến bờ biển, chúng ta sẽ chơi trò chơi đầu tiên trên xe buýt..."

"Thiên thần hộ mệnh!"

Trò chơi thiên thần hộ mệnh, một trò chơi ấm lòng mà có thể trong thời gian ngắn nhất làm cho mối quan hệ của những người không quen biết trở nên quen thuộc.

Đạo diễn Ngưu tự tin cười. Ông ta không tin, trò chơi ấm áp như vậy cũng sẽ bị Tạ Di làm hỏng.