Chương 38: Thế giới im lặng, lắng nghe âm thanh sụp đổ

Thế giới này như một bản trường ca khổng lồ.

Nghe thấy lão Bạch phán một câu như thế, Tạ Di cảm thấy mình không cười khẩy một cái thì thật không hợp hoàn cảnh.

"Gói hết lại!" Tạ Liên đeo kính râm trông cực kỳ oai phong, tay cầm một chiếc thẻ đen vàng.

Nhân viên cửa hàng nhận ra ngay, vội vàng mang máy quẹt thẻ ra, cảm thấy xấu hổ vì vừa hiểu lầm Tạ Di.

Tạ Di đâu có hư vinh gì, quá khiêm tốn thì đúng hơn!

Tạ Liên lảo đảo một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà quẹt thẻ.

Tít - quẹt thẻ thành công.

Tạ Liên lảo đảo mạnh hơn, nhưng vẫn cố gắng giả bộ: "Chuyện nhỏ, chỉ là tiền ăn sáng."

Dưới kính râm, nước mắt lăn dài.

Tưởng Hoài Đình bị tình huống này dọa cho choáng váng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi nhân viên cửa hàng bắt đầu đóng gói toàn bộ quần áo, Tạ Liên đã tiến đến trước mặt Tạ Di.

"Chị, dù là cửa hàng nhà mình, nhưng cũng không thể làm khó nhân viên, đây là chị dạy em. Vì vậy em trả tiền."

"Tốt lắm, bình thường chị nói em đều nghe vào tai. Lão Bạch, ông cũng đứng lên đi."

Lão Bạch: "Dạ."

Có vẻ sai kịch rồi? Ừm, nhưng không sao.

"Tạ Di, tình huống gì thế, họ là diễn viên cô thuê à?" Tưởng Hoài Đình vẫn không tin, kéo Tạ Di ra một bên hỏi nhỏ.

Nhưng khi nhân viên cửa hàng đã dọn sạch toàn bộ cửa hàng, những túi mua sắm sang trọng xếp hàng dưới chân Tạ Di, giọng nói của Tưởng Hoài Đình bắt đầu run rẩy.

"Đùa thôi... đúng không?"

Tạ Di thở dài, dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn Tưởng Hoài Đình.

"Cô nói vậy thì là vậy đi."

Rắc!

Có thứ gì đó vỡ vụn, đó là lòng tự tôn ganh đua của Tưởng Hoài Đình.

Thế giới im lặng, lắng nghe âm thanh sụp đổ của cô ta.



Cuối cùng, Tưởng Hoài Đình rời đi trong xấu hổ.

Trong tiệm trà sữa, lão Bạch uống trà sữa khoai môn full đường, thư thái đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

"Đã lâu không diễn kịch cùng cậu chủ."

“……”

Tạ Liên không đáp lời, vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi đắp khăn giấy lên thẻ đen, rồi lạy như cúng.

Tạ Di cũng lộ vẻ buồn bã, suy nghĩ xem có thể mặc những thứ xa xỉ phẩm kia leo nóc nhà không, cuối cùng kết luận là không thể.

Cẩn thận nghĩ lại, vì diễn mà mua một đống đồ xa xỉ thì đúng là lỗ, ban đầu cô chỉ định mua vài bộ đồ thể thao cao cấp thôi.

Nhưng cũng không phải tiền của cô, hình như cũng không lỗ cho lắm.

Nghĩ vậy, lòng trở nên thư thái.

"Ông chủ, cho một ly trà sữa rau mùi full đường, thêm nhiều rau mùi!"

Tạ Liên ai oán nhìn cô, ám chỉ: "Em không uống, em tiết kiệm tiền."

Tạ Di không hiểu ám chỉ, giơ ngón tay cái: "Tiết kiệm tốt, tiết kiệm là đức tính tốt!"

Tạ Liên tức đến cắn khăn giấy.

"Tạ Liên." Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Tạ Di quay đầu nhìn lại.

Là một thiếu niên xấp xỉ tuổi Tạ Liên, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, sống mũi đeo kính gọng vàng, ánh mắt dịu dàng, khóe môi nở nụ cười nhạt.

"Hôm nay không cần đi học sao?"

"Tôi xin nghỉ." Tạ Liên bĩu môi: "Đây này, cùng chị đi dạo phố."

"Đây là chị gái vừa về nhà của cậu?"

Thiếu niên nhìn Tạ Di, đôi mắt ẩn chứa ý cười: "Chào chị, em là bạn học của Tạ Liên, Úc Kim Triệt."

Phụt...

Tạ Di phun ngụm trà sữa.

Nhân vật phản diện trong nguyên văn, Úc Kim Triệt.

Bên ngoài là thiếu niên nho nhã, thực chất là người có tâm lý phức tạp và nguy hiểm. Cậu ta phát hiện ra bộ mặt thật của nữ chính Hứa Sương Nhung nhưng vẫn cam nguyện bị lợi dụng, cuối cùng khi bị Hứa Sương Nhung bỏ rơi thì hắc hóa và giam cầm cô một tháng, là một nhân vật thực sự nguy hiểm.

Tạ Di nhìn sâu vào Tạ Liên.

Úc Kim Triệt lại là bạn học của Tạ Liên, thế giới đúng là nhỏ.

Bệnh kiều có xu hướng thích chơi cùng bệnh kiều sao? Bệnh kiều bọn họ không phải còn có nhóm giao lưu sở thích chứ?

"Không cần để ý tôi, hai người nói chuyện đi." Tạ Di khoát tay, quay đầu mở game trên điện thoại.

Dù sao Úc Kim Triệt cũng là một tuyến phát triển bên ngoài chương trình giải trí của Hứa Sương Nhung, không tham gia chương trình giải trí thì cũng không liên quan gì đến cô, không cần phải đối mặt.

Úc Kim Triệt có chút khó hiểu nhìn cô, cũng không nói gì, tiếp tục nói chuyện với Tạ Liên.

Nói chuyện xong, Úc Kim Triệt nói: "Ngày mai tôi không có tiết, đến nhà cậu chơi."

"Được." Tạ Liên rất vui vẻ: "Đúng lúc ngày mai chị không ở nhà, chúng ta đến nhà hoa Ánh Sáng..."

"Ngày mai tôi không đi nữa."

"Hả?"

"Đột nhiên có việc." Úc Kim Triệt cười nhạt, chào tạm biệt họ: "Tôi đi trước, tạm biệt Tạ Liên, tạm biệt quản gia Bạch."

Thấy cậu ta đi rồi, Tạ Liên vui sướиɠ khi thấy người gặp nạn, đυ.ng vào vai lão Bạch.

"Thấy chưa, cậu ấy không chào Tạ Di, không hổ là bạn học của tôi."

Lão Bạch cảm thán: "Đã lâu không thấy cậu bụng dạ hẹp hòi như vậy."

Tạ Liên: "......"

Tạ Di thì hoàn toàn không chú ý, mắt sáng rực, chơi game rất hăng.

……

Bên kia, đài truyền hình, tổ chương trình hẹn hò.

"Show "điên"! Chương trình giải trí! Nhìn xem cư dân mạng gán cho chúng ta cái nhãn gì này, ai còn nhớ chúng ta là một show hẹn hò chứ?!"

Đạo diễn Ngưu nổi trận lôi đình trong phòng họp, những người khác không dám thở mạnh.

Trên bảng trắng liệt kê tất cả hot search từ khi chương trình phát sóng: ô tự động đâm cúc hoa, khỉ nghịch nước, xác sống đội mồ, ngộ độc nấm tập thể...

Nhìn từ những từ ngữ này, quả thật không liên quan gì đến show hẹn hò.

"Mà người tạo thành tất cả những thứ này, chính là cô ấy!!" Đạo diễn Ngưu dán ảnh của Tạ Di lên bảng trắng, dùng bút đỏ viết mạnh chữ [nhân vật nguy hiểm].

Phó đạo diễn lập tức không vui, đập bàn đứng lên: "Tôi không cho phép ông xúc phạm thần tượng của tôi!"

Đạo diễn Ngưu tức giận ném bút vào anh ta: "Ra ngoài!!"

Suýt nữa quên mất còn có con hàng này.

"Tóm lại, chúng ta phải hành động. Nếu như ngay cả ngày hẹn hò mà Tạ Di cũng có thể làm hỏng, vậy chúng ta sẽ chơi lớn một lần!"

"Kế hoạch quay phim ngoài trời – chính thức bắt đầu!"

……

Hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục kết thúc, bắt đầu quay trở lại.

Tổ chương trình lần này đầu tư mạnh, đưa địa điểm quay phim đến thắng cảnh du lịch nổi tiếng – thành phố biển Nam Hải.

Tạ Di vừa xuống máy bay, đứng ở sân bay thành phố Nam Hải kiểm tra vị trí đạo diễn Ngưu gửi tới.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng hét rung trời.

"Cô chủ giá lâm! Toàn bộ tránh ra!"

Điện thoại của Tạ Di suýt nữa bay ra ngoài.

Chỉ thấy một người đàn ông da đen ăn mặc như thổ dân cầm bảng chào đón chạy như điên đến.

Trên bảng chào đón rõ ràng là ảnh chụp cận mặt của cô, kèm theo dòng chữ: "Chị Tạ ra sân, mọi người chúc phúc."

"Công danh tỏa sáng, ai ai cũng phục!"

Người đàn ông da đen chạy đến trước mặt cô, cúi đầu 180 độ, hét lớn: "Nhiệt liệt hoan nghênh hoa hồng thép đến thăm thành phố Nam Hải!!"

“……”

Thấy lâu không được đáp lại, người đàn ông da đen khó hiểu ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một cái bóng kéo vali chạy xa dần.