"Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên bàn ăn sáng, Tạ Chính Đức hỏi.
Tạ Liên không nói gì, chỉ cúi đầu ăn sáng, ánh mắt u oán trừng Tạ Di.
Tạ Di cũng không nói, tỏ vẻ ông không hỏi, cô không nói, nếu ông hỏi, cô ngạc nhiên.
Cuối cùng, lão Bạch quản gia lên tiếng trả lời, "Tối hôm qua phu nhân đi viện làm việc."
"Viện nào?"
"Bệnh viện."
"..."
Lão Bạch đúng là biết cách nói chuyện. Bị thương đi bệnh viện thì nói bị thương đi bệnh viện, cứ phải nói là đi viện làm việc.
Tạ Chính Đức ăn xong bữa sáng thì đến công ty, trước khi đi dặn lão Bạch dẫn Tạ Di đi dạo trung tâm thương mại trong thành phố.
Vừa về đến nhà, đương nhiên là có rất nhiều thứ phải mua.
"Sao cậu cũng đi theo làm gì?"
Trên xe, Tạ Di nhìn Tạ Liên ngồi bên cạnh, hỏi.
Tạ Liên vẻ mặt không muốn, "Cha nói nữ minh tinh ra ngoài cần vệ sĩ, bảo tôi đi cùng, tiết kiệm tiền mời vệ sĩ."
"Ha ha..."
Tạ Di định cười, nhưng lão Bạch ngồi ở ghế lái cười ha ha trước.
Tạ Di đổi thái độ, cảm thán: "Đã lâu không thấy quản gia cười vui vẻ như vậy."
Tạ Liên: "..."
Là người hướng nội duy nhất trên xe, anh đã trở thành đồ chơi của hai người còn lại.
Xe dừng ở trung tâm thương mại xa hoa nhất thành phố Hải Thành, nơi này người đến người đi đều là nhân tài tinh anh và người đẹp đô thị.
Tạ Di đeo khẩu trang và mũ, sau khi trang bị đầy đủ mới xuống xe.
Không có cách nào khác, dù gì cũng là nữ minh tinh.
"Ông chủ dặn, hôm nay toàn bộ chi phí do cậu trả." Trong lúc lên thang máy, lão Bạch nói.
Tạ Liên biến sắc, kháng nghị ngay tại chỗ, "Dựa vào cái gì!"
Lão Bạch cười mỉm, "Đã lâu không thấy cậu có sức sống như vậy."
"Tôi tức giận nên mới thế!"
Tạ Liên chửi ầm lên, đuổi theo tìm lão Bạch lý luận, "Ông đừng mỗi lần không muốn trả lời trực tiếp thì chơi trò, trả lời tôi, dựa vào cái gì!"
Tạ Di: "Lão Bạch và em trai cũng thật là... (đỡ trán cười khổ)"
Cô không đi theo, mà bị một tấm áp phích thu hút sự chú ý.
Đó là tấm áp phích quảng cáo nhẫn kim cương, nhân vật chính là Tiêu Cảnh Tích và Hứa Sương Nhung, nhưng hiện tại nhân viên cửa hàng đang gỡ tấm áp phích đó xuống.
Miệng còn lẩm bẩm, "Không bao giờ ship CP nữa, Tiêu Nhung, em làm tôi tổn thương thật sâu..."
Tạ Di hơi nhíu mày.
Lại nói tiếp, sự thay đổi lớn nhất của tình tiết chính là ở chỗ này.
Tiêu Cảnh Tích đột nhiên không xào CP với Hứa Sương Nhung nữa, trong cuốn sách này, tuyến tình cảm nam nữ chính đã bị đứt đoạn, cô rất tò mò xem câu chuyện sẽ tiến triển như thế nào.
"Cô là... Tạ Di?" Bên tai vang lên một tiếng hỏi thăm.
Tạ Di quay đầu, đối diện với một đôi mắt đang chớp tới muốn bay cả lông mi.
"Thật sự là cô!"
Đối phương kinh hô, âm thanh vang lên mấy độ, "Là tôi đây, Tưởng Hoài Đình, trước đó chúng ta cạnh tranh cùng một vai nữ chính, cuối cùng tôi được chọn, chính là Tưởng Hoài Đình đó!"
Nhìn như ôn chuyện cũ, thực ra là đang so sánh.
Tạ Di nhớ ra rồi, trong nguyên văn quả thật có nhân vật này.
Tưởng Hoài Đình, đối thủ một mất một còn của nguyên chủ, mỗi lần diễn chung đều giẫm lên nguyên chủ, mỗi lần thử vai đều đoạt vai của nguyên chủ, mỗi lần cùng sân khấu đều nhiệt tình PR để làm lu mờ nguyên chủ.
Nói trắng ra, Tưởng Hoài Đình có thể trở thành nữ minh tinh hạng hai, hoàn toàn dựa vào nguyên chủ làm nền.
Đương nhiên, là bị ép làm nền.
"Là cô à! Tuy rằng tôi không nhớ ra cô là ai, nhưng đúng là cô à!" Tạ Di tỏ vẻ kinh ngạc.
Khóe miệng Tưởng Hoài Đình co giật: "Sao cô lại ở đây? Tầng này toàn đồ xa xỉ, tôi nhớ cô kiếm được rất ít mà?"
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, "Ôi, tôi suýt quên, cô Tạ gần đây rất nổi tiếng, tham gia show hẹn hò của đạo diễn Ngưu, còn thường xuyên lên hot search nữa."
"Nhưng hình như toàn là hot search điên? Ha ha ha ha..."
Cô vừa cười, vừa lén quan sát phản ứng của Tạ Di, muốn xem Tạ Di bị kích động.
Tạ Di vô cùng chân thành, "Cũng tạm thôi, không có tiền thì phải dựa vào chính mình, vẫn là cô Tưởng tốt hơn, có tiền mua được mọi thứ."
Tưởng Hoài Đình không thể lên được hot search nên trước giờ chỉ có thể tự mua hot search, nghe xong câu này trực tiếp bị đả kích.
Chân thành, là tuyệt chiêu duy nhất.
Vì muốn lấy lại mặt mũi, Tưởng Hoài Đình tiến lên kéo cổ tay Tạ Di, "Gặp nhau là duyên phận, nếu chúng ta đều đến mua sắm, vậy không bằng cùng đi dạo."
Cô nhận định Tạ Di không mua nổi đồ ở đây, hôm nay cô nhất định phải đi theo Tạ Di, nhìn Tạ Di mất mặt.
Tạ Di trong lòng cảnh giác, "Cô không phải muốn tôi trả tiền cho cô đấy chứ!"
Tưởng Hoài Đình trợn mắt, "Tất nhiên là không!"
Thời gian tiếp theo, để khoe khoang tài lực của mình, Tưởng Hoài Đình đi đến đâu mua đến đó, và chỉ cần là đồ Tạ Di cầm qua, cô đều mua.
Tạ Di phát hiện điểm này, vươn tay, quơ một cái, bàn tay đảo qua một loạt quần áo, sau đó quay đầu lại chờ mong nhìn Tưởng Hoài Đình.
Khóe miệng Tưởng Hoài Đình giật giật, nhưng lại rất sĩ diện, cắn môi: "Những thứ này tôi muốn!"
Nụ cười của Tạ Di dần dần trở nên gian ác.
Hai mươi phút sau, thẻ tín dụng của Tưởng Hoài Đình bị khóa.
Sau khi nhân viên cửa hàng nhỏ giọng thông báo điều này cho Tưởng Hoài Đình, cô mất bình tĩnh, lập tức bịt miệng nhân viên cửa hàng, sợ bị Tạ Di nghe thấy.
Nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của Tạ Di, cơn giận của cô ta bốc lên.
"Tạ Di, sao cô không mua gì cả? Không lẽ không mua nổi? Show hẹn hò không trả phí cho cô à? Gần đây cô nổi tiếng như vậy mà vẫn không nhận được việc sao? Hay tiền kiếm được đều trả tiền vi phạm hợp đồng rồi?"
Cô ta bước tới trước mặt Tạ Di, cố ý kí©h thí©ɧ, "Vậy sao cô còn tới tầng này? Chỉ đi dạo mà không mua à? Như vậy sẽ khiến nhân viên cửa hàng rất phiền phức, nếu ai cũng giống như cô chỉ đi dạo không mua, còn làm ăn thế nào?"
Tạ Di trừng mắt nhìn.
Tưởng Hoài Đình vui vẻ, thành công rồi, mau sụp đổ tâm lý đi!
"Sao cô biết? Sướиɠ quá, quá sướиɠ, cảm giác bị cô vạch trần thật kỳ diệu, kinh ngạc, hưng phấn, tức giận, cảm giác đau khổ nhiều năm qua bị cô nói ra nhẹ nhàng như thế, tâm trạng của tôi đều bị cô điều khiển, tuyệt quá chị gái ơi, nói thêm đi!"
Tưởng Hoài Đình: "..."
Tạ Di âm thầm nhếch môi.
Chuyện có thể dùng cách nổi điên giải quyết thì nổi điên để giải quyết, bị khích tướng một chút lập tức nổi giận tốn vài trăm triệu mua một cái váy là hành vi của kẻ ngốc.
Tưởng Hoài Đình không thể nhịn được nữa, âm lượng đột nhiên tăng cao, "Tạ Di, sao cô hư vinh như vậy, mua không nổi thì nói mua không nổi, tôi sẽ không cười nhạo cô, trong chương trình không phải cô rất chân thật à? Chẳng lẽ đều là giả?"
Cô hét lên, nhân viên cửa hàng đều nhìn qua.
Nhất thời bắt đầu xì xào bàn tán.
"Tạ Di? Cái tên này nghe quen quá..."
"Không phải là Tạ Di trong show hẹn hò chứ? Nhìn kỹ thì đúng là giống!"
"Mua không nổi mà giả vờ sang trọng? Không thể nào, Tạ Di hư vinh đến thế sao?"
Đáy mắt Tưởng Hoài Đình hiện lên một tia đắc ý, muốn xem dưới tình huống này Tạ Di sẽ thoát thân ra sao.
Chỉ thấy một bóng đen đột nhiên quỳ xuống, dập đầu trước mặt Tạ Di.
"Tạ tiểu thư đại giá quang lâm, đúng là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn!"
Tưởng Hoài Đình: "?"
Tạ Di: "?"
Lão Bạch: "Toàn bộ trung tâm thương mại này, đều là sản nghiệp của nhà họ Tạ!!"