Chương 35: Quản gia, đừng chơi chữ nữa

Tạ Liên: "Hoa cần chất dinh dưỡng, vì tôi cho chúng dinh dưỡng tốt nhất nên chúng luôn nở rực rỡ."

Tạ Di: "Cậu không cần uống thuốc thật sao?"

Tạ Liên: "Chị còn nhớ dinh dưỡng của chúng là gì không? Trước đây chị đã từng thấy qua."

Tạ Di: "Cậu vừa rồi thật sự có chút điên, cậu biết không? Sao lúc cười lại có người cố ý hạ giọng phát ra tiếng từ cổ họng."

Tạ Liên: "Xem ra chị quên rồi, có cần tôi giúp chị nhớ lại không?"

Tạ Di: "Tôi biết rồi, cậu là bệnh kiều, nên cậu cố ý cười như vậy, cậu đang giả bộ?"

Tạ Liên cuối cùng không chịu nổi nữa, cắt ngang cuộc đối thoại: "Đủ rồi!"

Bầu không khí kinh dị cậu tạo ra hoàn toàn bị phá vỡ!

Lần này đến lượt Tạ Di cười khẽ từ cổ họng.

"Hóa ra cậu vừa rồi thật sự đang giả bộ."

Tạ Liên: "......"

Không nhịn được nữa, không thể nhịn nữa.

Tạ Liên dời chậu hoa, ấn cơ quan, cửa ngầm mở ra, cậu đẩy Tạ Di vào trong.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, bên trong là các loại dụng cụ tra tấn kinh dị, cùng với các bộ phận cơ thể ngâm trong formalin trên giá.

Tạ Di nhìn xung quanh.

Tạ Liên đi tới sau lưng cô, giọng cười âm trầm, "Sao nào, nhớ ra chưa? Còn nhớ lần đầu tiên chị xông nhầm vào đây không? Lúc đó vẻ mặt của chị thật sự là... Quá đặc sắc."

Giọng cậu ta run rẩy, ánh mắt dưới kính phản quang đầy hưng phấn, khóe môi nhếch lên, đầu lưỡi liếʍ quanh môi, như đang hồi tưởng.

"Đây là căn cứ bí mật của cậu sao?" Tạ Di đột nhiên hỏi.

Tạ Liên không trả lời, chỉ đi vào trong, cầm lấy một con dao mổ dính đầy máu, lắc lư trên tay.

Lưỡi dao trắng phản chiếu ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Tạ Di.

Tạ Di không trốn tránh, chậm rãi nở nụ cười tà ác.

"Cậu đoán căn cứ bí mật tại sao gọi là căn cứ bí mật?"

Tạ Liên im lặng, ánh sáng kia lại chiếu lên trên mặt Tạ Di.

Tạ Di: "Cậu nói cho tôi biết, thì không còn là bí mật nữa rồi."

Tạ Liên vẫn im lặng, ánh sáng bắt đầu dao động.

Ồ, tay cậu ta đang run.

Tạ Di nhếch miệng cười.

"Tối nay tôi sẽ tố cáo, hủy hết toàn bộ nơi này của cậu."

Loảng xoảng...!

Con dao rơi xuống đất, Tạ Liên cuối cùng hoảng hốt, nhanh chóng xông tới giữ chặt Tạ Di đang chuẩn bị rời đi, "Đừng!"

Chàng trai bệnh kiều không còn bệnh kiều, trong ánh mắt là sự ngây thơ ngốc nghếch.

Thở dài, bỏ qua thân phận này không nói, cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học 20 tuổi mà thôi.

Sinh viên đại học, dễ lừa nhất.

……

Tạ Di nằm dài trên ghế trong vườn, phơi nắng, nhàn nhã vắt chéo chân.

"Tiểu Đăng, nước trái cây."

Nói xong, Tạ Liên bưng nước trái cây đến, đưa ống hút tới miệng cô.

Tạ Di nhìn cũng không nhìn mà bĩu môi cắn ống hút.

Tạ Liên thấy vậy, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Giây tiếp theo cậu đã bị tát một cái.

Bốp!

“Cậu nghĩ tôi không thấy cậu bỏ xác côn trùng vào nước trái cây sao?!"

Lê Mỹ Diễm bên cạnh cầm đĩa trái cây chấn động, lập tức cười lấy lòng, "Đánh nó rồi thì không được đánh tôi đâu đó."

Tạ Di trở tay tát thêm cái nữa, "Tiện tay thôi mà!"

Tiểu Đăng và Trung Đăng mỗi người trúng một cái tát, bụm mặt đứng phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lưng Tạ Di, đầy u oán.

Rất nhanh, trong sảnh vang lên tiếng quản gia.

"Ông chủ về rồi!"

Tạ Di vội vàng bỏ nước trái cây chạy ra, Lê Mỹ Diễm và Tạ Liên thấy vậy cũng hốt hoảng chạy theo.

Định cáo trạng trước, nhưng chỉ thấy Tạ Di quỳ gối trượt lên ôm chặt lấy chân, miệng liên thanh như súng máy.

"Con vốn rất yêu quý cha nhưng lại bị mẹ kế và em trai hãm hại. Mẹ kế bắt nạt con, em trai giận dữ đuổi con ra khỏi nhà. Nếu được làm lại, con sẽ tỉnh táo hơn, không để ai chia rẽ tình cha con chúng ta!"

"Vậy tôi có cần chuyển cho cô 50 xu để nghe kế hoạch báo thù của cô không?" Chủ nhân đôi chân lên tiếng, giọng có chút quen thuộc.

Tạ Di ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Dương Khanh, "Lại gặp nhau rồi, cô Tạ."

Tạ Di: "...?"

Cô ôm nhầm Thẩm Dương Khanh, vậy người ta cha giàu có kia của cô đâu?

Tạ Chính Đức từ phía sau Thẩm Dương Khanh bước ra, biểu cảm phức tạp nhìn Tạ Di, trên gương mặt nghiêm túc dường như có chút bất đắc dĩ.

"Ngài là người đàn ông đầu tiên ông chủ mang về nhà." Quản gia không biết từ khi nào xuất hiện, nói với Thẩm Dương Khanh.

"Lão Bạch, đừng chơi chữ nữa." Tạ Chính Đức nói.

Quản gia Lão Bạch đáp một tiếng, lui ra.

"Tiểu Di, đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm." Giọng Tạ Chính Đức uy nghiêm, hiển nhiên là người nghiêm túc, "Đây là anh Thẩm, đến làm khách."

Tạ Di nhìn Thẩm Dương Khanh cười tủm tỉm, lại nhìn Tạ Chính Đức nghiêm túc.

Sau đó cô đưa tay về phía Tạ Chính Đức.

"Cha, kéo con lên với."

"Hít..."

Lê Mỹ Diễm và đám người hầu phía sau đều hít một hơi lạnh, không tin nổi nhìn Tạ Di.

Khuôn mặt ít biểu cảm của Tạ Chính Đức giật giật.

Thẩm Dương Khanh định đưa tay ra, nhưng bị gạt đi.

Bàn tay thô ráp của Tạ Chính Đức nắm lấy tay nhỏ của Tạ Di, kéo cô lên khỏi đất.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong ánh mắt nghiêm túc kia dường như có chút dịu dàng khó nhận ra.

"Đúng là nuôi mãi không lớn." Giọng điệu bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Quản gia Lão Bạch lại lên tiếng, "Ông chủ đã lâu không cười vui vẻ như vậy."

Mặt Tạ Chính Đức trầm xuống, "Lão Bạch!"

Quản gia Lão Bạch đáp một tiếng, lui ra.

Tạ Di thu hết mọi thứ vào tầm mắt, càng chắc chắn suy đoán của cô.

Cha cô quả thật là người ngoài lạnh trong nóng, bên dưới vẻ nghiêm túc là trái tim yêu thương con gái.

Có lẽ vì ông không giỏi biểu đạt, lại bị mẹ kế gây khó dễ, khiến nguyên chủ hiểu lầm ông.

"Những gì con vừa nói có thật không?" Ánh mắt Tạ Chính Đức quét qua Lê Mỹ Diễm và Tạ Liên, mặt càng trầm hơn.

Lê Mỹ Diễm hoảng loạn, lập tức giải thích, "Đương nhiên không phải, con bé từ nhỏ đã thích nói đùa, ông cũng biết mà. Tôi đối xử với nó rất tốt, làm sao bắt nạt nó được."

"Ồ? Vậy sao?" Tạ Di cười tủm tỉm nhìn bà.

Lê Mỹ Diễm ánh mắt cầu xin tha thứ, gật đầu liên tục, ”Tất nhiên rồi. Vừa nãy tôi còn cắt trái cây cho con bé ăn, sau này con bé muốn ăn gì, tôi cũng sẽ cắt."

Tạ Di cười sâu hơn, "Vậy còn Tạ Liên?"

Tạ Liên bị điểm danh dừng lại một chút, khuôn mặt tối sầm, môi mím chặt, rõ ràng không muốn thỏa hiệp.

Lê Mỹ Diễm đá mạnh vào mông, Tạ Liên ngã quỳ trước mặt Tạ Di.

"Nó cũng vậy! Nó thích chị nhất, chắc chắn không bắt nạt chị đâu!"

Ánh mắt Tạ Chính Đức quét qua họ một lần.

"Tốt nhất là vậy."

Tạ Chính Đức và Thẩm Dương Khanh vào thư phòng nói chuyện, Lê Mỹ Diễm và Tạ Liên quỳ trước mặt Tạ Di xoa tay, liên tục cầu xin tha thứ.

Quản gia Lão Bạch lần thứ ba lên tiếng, "Đã lâu không thấy bà chủ và thiếu gia quỳ vui vẻ như vậy."