Khi Tạ Di tỉnh lại, cô đang ở trong bệnh viện.
Cô mơ hồ nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trước khi mất đi ý thức.
Đợi đã nào...
Thành phố Vân...
Vì không được phép xuất hiện địa danh thật, nên nhiều tác giả thường sửa đổi một chút địa danh vốn có.
Thành phố Vân chính là Vân Nam, ở đó bọn họ thích ăn nấm!
Vậy thì càng không đúng!
Trong truyện, Hứa Sương Nhung mang về loại nấm bình thường, tác giả cũng đã giải thích đó là loại nấm phổ biến nhất trên thị trường.
Tại sao lần này lại là nấm độc?
Hồi tưởng lại nụ cười của Hứa Sương Nhung khi đưa nấm cho cô, rồi liên tưởng đến việc Hứa Sương Nhung ở bàn ăn cố ý ăn ít vì muốn giảm cân...
Mọi thứ đã rõ ràng.
Bởi vì nội dung bị thay đổi, hành vi của Hứa Sương Nhung cũng thay đổi, đáng lẽ mang nấm bình thường, cô ta lại mang nấm độc.
Ai cũng biết, ngộ độc nấm sẽ gây ảo giác và làm ra những hành động bất ngờ, rất nguy hiểm cho người nổi tiếng.
Bởi vì nếu lỡ miệng nói ra bí mật gì đó, hay hình tượng sụp đổ, đều có thể khiến sự nghiệp tiêu tan.
Chiêu này của Hứa Sương Nhung, thật tàn nhẫn.
May mà Tạ Di đã sớm không còn hình tượng, không cần lo lắng điều này.
Tạ Di vừa gặm táo vừa lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của đạo diễn Ngưu trong nhóm khách mời.
Nói rằng vì khách mời bị ngộ độc tập thể, bác sĩ khuyên nghỉ ngơi hai ngày, nên chương trình tạm dừng ghi hình, hai ngày sau xe của đoàn sẽ đến đón họ.
Thật là thoải mái! Theo một cách nào đó, cô còn phải cảm ơn Hứa Sương Nhung.
Mở weibo, cư dân mạng đã vui như trẩy hội.
Trong nửa ngày họ hôn mê, hình ảnh lúc ngộ độc nấm lan truyền rộng rãi, thậm chí mỗi người có một đoạn riêng.
Dân mạng điên cuồng sáng tạo, chế ảnh trêu đùa, khiến chương trình càng thêm hot.
Nhiệt độ tăng lên.
Mặt mũi thì mất sạch.
Nghe nói Khâu Thừa Diệp là người đầu tiên tỉnh lại, có người thấy anh ta ở bên đường đạp bay thùng rác, chỉ vào đài truyền hình mà chửi bới nửa giờ.
Tạ Di lại cười như vịt kêu.
"Há há há..."
"Bệnh viện này sao lại có vịt Donald?" ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của một phụ nữ trung niên.
Tạ Di: "?"
Sau đó là tiếng đàn ông trẻ tuổi, "Mẹ, đừng nhắc tới vịt Donald, vi phạm bản quyền."
"Ồ đúng rồi, chút nữa họ kiện bây giờ. Là phòng này sao?"
Kẽo kẹt...
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ rực, đeo đầy trang sức lòe loẹt bước vào.
Đằng sau bà ta là một người đàn ông trẻ khoảng 20 tuổi, mặc áo sơ mi và áo vest cao cấp, đeo kính gọng bạc.
"Ơ, con gái ngoan của mẹ, đã lâu không gặp." Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ giương cao, bước chân điệu đà tiến về phía cô.
"Cô xem cô kìa, nói đi là đi. Ở nước ngoài không trở về thì tốt biết bao. Sao lại phải làm minh tinh, nhảy nhót trên TV, còn bị người mắng, đúng là mất mặt mà."
Giọng bà ta sắc bén và cay nghiệt, nụ cười ẩn chứa ác ý.
Người đàn ông cũng cười khinh miệt, nói khẽ: "Mất mặt."
Tạ Di: "...?"
Con gà tây lớn này là ai vậy?
"Sao thế? Ngốc rồi?"
Lê Mỹ Diễm cười khẩy, "Nếu không phải cha cô bảo tôi tới đón, tôi cũng không muốn tới. Nói xem, lần đó sao cô không bị đâm chết luôn đi."
Cha?
Cô còn có cha?
Tạ Di nheo mắt cố nhớ lại, cuối cùng trong nguyên văn rườm rà tìm thấy một đoạn.
(Tạ Di vì theo đuổi bước chân của Tiêu Cảnh Tích, bất chấp sự phản đối của gia đình mà bước vào giới giải trí, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Nhưng cô không để ý, dù sao cái nhà đó cô cũng chẳng thích. Mẹ mất sớm, cha không bao giờ quan tâm cô. Người mẹ kế độc ác đó chỉ biết bắt nạt cô khi cha vắng mặt, và em trai kế cũng là người nguy hiểm...)
Vì truyện chỉ nhắc sơ qua về hoàn cảnh gia đình của Tạ Di, nên cô suýt quên mất điều này.
Tạ Di lại nhìn người phụ nữ trước mặt, trang sức kim cương lấp lánh, mắt cô cũng lấp lánh theo.
Là người có tiền!
"Cô... cô cười cái gì?"
Lê Mỹ Diễm nhíu mày, lùi lại hai bước, khẽ hỏi Tạ Liên, "Nó làm sao vậy, trúng độc chưa khỏi?"
Tạ Liên thấp giọng, "Bác sĩ nói triệu chứng đã hết."
"Nó sao vậy? Lúc trước nó gặp mẹ là sẽ khóc huhu, sao hôm nay nó không khóc nữa?"
"Có thể do... sợ tới choáng váng?"
...
Khi hai mẹ con họ thì thầm, Tạ Di đã lấy điện thoại ra mở tin nhắn hai ngày trước nhận được.
[Shopee food]: Kính gửi khách hàng, bạn mua cơm đùi heo Long Giang trả theo kỳ, tháng này phải trả 2 ngàn (210 kỳ), hiện đã quá hạn, xin bạn nhanh chóng gửi đủ số tiền vào tài khoản, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tín dụng cá nhân của bạn.
[Tạ Di]: Có thể gia hạn thêm hai ngày không? (Khóc to)
Chị Tạ giờ cũng đang rất nghèo túng.
Nhưng...
Nhìn hai mẹ con trước mặt, Tạ Di chậm lộ ra nụ cười nham hiểm.
Trời mưa có ô, đói có cơm, đúng là giúp đỡ lúc hoạn nạn.
Lê Mỹ Diễm còn đang thì thầm với Tạ Liên.
"Hồi đó vất vả lắm mới đuổi nó đi được, sao có thể để nó quay lại, dù cha con bảo đón nó về, nhưng chỉ cần uy hϊếp vài câu giống như trước, nó sẽ không dám về..."
"Bà thì thầm gì vậy."
Lê Mỹ Diễm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười tủm tỉm của Tạ Di.
"Ôi trời ơi! Cô điên à, lại gần thế làm gì!"
"Hình như tôi vừa nghe thấy cái gì đó ghê tởm lắm."
Tạ Di nghiêng đầu, cười tươi, "Cha bảo bà đón tôi về, bà lại muốn làm trò gì?"
Lê Mỹ Diễm sửng sốt, nhanh chóng phản ứng, cười khẩy, "Tôi không cấm cô về, chỉ là cô dám về không? Đừng quên lúc trước cô sống ở trong nhà đó như thế nào, cô phải nghĩ cho kỹ...."
"Cần gì nghĩ? Về, lập tức về."
Lê Mỹ Diễm kinh ngạc, "Tạ Di, đừng không biết điều, tôi đã nói rõ rồi, cô dám..."
"Alo, tôi muốn báo cảnh sát, có người không cho tôi về nhà..."
"Về! Về ngay bây giờ! Về luôn được chưa!"
...
Nửa giờ sau, Tạ Di đứng trước trang viên sang trọng như lâu đài châu Âu, cười hạnh phúc.
Hạnh phúc thật đơn giản.
"Chị còn cười được?" phía sau đột nhiên vang lên giọng nam.
Tạ Liên chậm rãi đến bên cạnh cô, nhìn trang viên trước mắt, đôi mắt sau kính ẩn chứa sóng ngầm, "Hình như chị đã quên, đây từng là địa ngục chị muốn thoát khỏi."
"Lúc trước tôi thật là không biết tốt xấu."
Tạ Liên: "...?"
Tạ Di quay đầu nhìn cậu, miệng cười mỉm, "Cậu yên tâm, từ nay đây sẽ là thiên đường của tôi."
"Hoặc là."
"Địa ngục của cậu."