Tạ Di đẩy cửa bước vào phòng riêng.
Một anh chàng cơ bắp, cao 1m85 với vẻ ngoài điển trai đã chờ sẵn.
Anh ta mặc một chiếc áo thun trắng bó sát, phác họa rõ tám múi cơ bụng.
Câu đầu tiên anh ta nói là: “Chào em, anh học thể thao.”
Đúng là mẫu người thể thao với tám múi cơ bụng cao 1m85.
Tạ Di lập tức cảm thấy bị sét đánh ngay tại chỗ.
OK, áo bó sát để khoe cơ bụng thì cô hiểu, nhưng quần bó sát và giày boat là sao đây?
Tổ chương trình có hiểu lầm gì về mẫu người lý tưởng của cô không?
[Phì cười]
[Nêu là tôi thì tôi phá lên cười ngay]
[Cười chết mất, tổ chương trình làm ơn làm người]
[Tôi cố ý xem livestream của những người bên cạnh, đối tượng xem mắt của họ từ vẻ ngoài đều rất bình thường, điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ tổ chương trình không cố ý tạo hình tượng này, mà thật sự nghĩ rằng đây là mẫu người lý tưởng của chị Tạ]
[Chị Tạ: Ngầuuuuuuuu]
“Chào anh, anh tên gì?”
Lịch sự là cần thiết, Tạ Di không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nên ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện với anh ta.
“Tôi tên là Vương Diệu Tổ.”
Vương Diệu Tổ tự hào hất cằm lên, “Lần trước tôi thấy em ở một buổi diễn ngoài đường, em tên là gì?”
[Đến rồi, lần đầu tiên chọc giận đã đến!]
[Đã đến chương trình này rồi, còn hỏi cô tên gì, đây không phải là nói "Cô không nổi tiếng chút nào, tôi không biết cô là ai", khıêυ khí©h trắng trợn]
Quả nhiên, Tạ Di nổi giận.
“Buổi diễn có nhiều người như vậy, tôi hét hai câu thì đã sao?”*
*Tên là gì cũng có nghĩa là cô hét cái gì. Tạ Di đang chơi chữ.Vương Diệu Tổ: “...?”
[Cái gì?]
[... Cái gì?]
[Chị ơi...]
Vương Diệu Tổ suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh, nhưng tố chất nghề nghiệp tốt giúp anh ta lập tức tỉnh táo lại, bày ra vẻ mặt cao ngạo.
“Nhà tôi có ba căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, bố mẹ đều là quản lý cấp cao, trong nhà chỉ có tôi là con trai, tổng tài sản gia đình tám con số, nuôi cô hoàn toàn đủ. Vì vậy nếu cô muốn kết hôn với tôi thì phải rời khỏi giới giải trí, tôi không thích cô xuất đầu lộ diện.”
[Mẹ kiếp, điển hình của điển hình]
[Chỉ nghe thôi tôi đã tức điên]
[Với trạng thái tinh thần của chị Tạ nhà ta, không thể để anh ta thắng dễ dàng được]
“Xin lỗi, anh có thể đã hiểu lầm về tôi.”
Tạ Di tao nhã nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, “Tôi không chỉ là một ngôi sao xinh đẹp, tôi còn là độc giả của giải Nobel văn học, sở hữu xe điện Yadea, cư dân thành phố có Đại học Thanh Bắc, và người tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh.”
“Vì vậy, nếu anh muốn kết hôn với tôi thì phải rời khỏi gia phả, tôi không thích anh làm con trai.”
Vương Diệu Tổ: “...?”
[Nobel? Thanh Bắc? Nghiên cứu sinh? Chị Tạ đỉnh quá!]
[Có gì đó sai sai]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi]
Vương Diệu Tổ không chịu thua, nên khơi mào đề tài mới, “Tôi nghĩ rằng ba món sính lễ có thể mua bằng đồng, biểu trưng cho sự vĩnh kết đồng tâm. Ý nghĩa quan trọng hơn giá trị, cô nghĩ sao?”
Tạ Di: “Có lý, vì vậy vợ có thể làm bằng silicone, dù sao cũng biểu trưng cho gắn bó như keo như sơn.”
Vương Diệu Tổ tức giận, vươn tay chỉ vào cô, “Cô cô cô...” một hồi lâu.
Tạ Di nhếch miệng cười, “Hoặc là tìm người chết, biểu trưng cho sự gắn bó sống chết.”
Vương Diệu Tổ tức đến sắp ngất.
Trong tai nghe vang lên tiếng nói dồn dập của nhân viên, “Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhiệm vụ của anh là chọc giận cô ta, không phải bị cô ta chọc giận!”
Nghe vậy, Vương Diệu Tổ mới tỉnh táo lại, anh ta đang ghi hình chương trình, không phải thật sự xem mắt.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
“Nói về chuyện sinh con đi.” Anh ta nhanh chóng tìm chủ đề mới, “Tôi không trọng nam khinh nữ, con trai con gái tôi đều muốn, em phải sinh cho tôi một nam một nữ, để thành chữ “hảo” (tốt)."
Chủ đề nhạy cảm như vậy, anh ta không tin Tạ Di không tức giận!
Tạ Di bình tĩnh uống cà phê, “Anh đi thắt cổ đi, để thành chữ “điếu” (©ôи ŧɧịt̠)."
Bốp!
Một đòn chí mạng, Vương Diệu Tổ tức đến phát điên.
Nhìn lại nhịp tim của Tạ Di, thậm chí không vượt quá 70, ổn định vô cùng.
Khán giả đều phục sát đất.
[Chị tôi mạnh đến đáng sợ]
[Giá mà tôi có một nửa khả năng nói chuyện của chị Tạ, tôi đã không gặp phải những anh chàng xem mắt kỳ quặc]
[Ai thấy sướиɠ không, chứ tôi thấy sướиɠ vỡi]
Tạ Di kết thúc buổi xem mắt sớm nhất, chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Lại nghe thấy từ phòng bên cạnh vang lên tiếng gào thét điên cuồng.
“Aaaaaaa!!”
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Sau đó là Khâu Thừa Diệp phá cửa xông ra, như chó điên chạy xuống lầu, đồng hồ nhịp tim trên cổ tay hắn kêu inh ỏi.
Hay lắm, có một tên điên.
Nếu cô nhớ không lầm, Khâu Thừa Diệp gặp phải một cô gái có ham muốn kiểm soát rất mạnh, nghiêm khắc yêu cầu anh không được đi bar, không được uống rượu, còn không được có bất kỳ bạn bè khác giới nào.
Điều này đối với Khâu Thừa Diệp - một tay chơi, quả thật rất chí mạng.
Tiến đến một phòng khác, Tạ Di nghe thấy tiếng phát biểu đầy tự hào.
Cửa khép hờ, qua khe cửa có thể thấy Liễu Ốc Tinh và đối tượng xem mắt của cô.
Liễu Ốc Tinh vẫn ngồi ngay ngắn như mọi khi, mỉm cười nghe đối phương phát biểu.
Đối phương một bên kiêu ngạo tự mãn không ngừng ba hoa khoác lác, một bên tự cho mình là đúng.
“Cô nói cô quan tâm đến quản lý doanh nghiệp? Vậy tôi sẽ kiểm tra cô, yếu tố cấu thành chiến lược doanh nghiệp là gì? Khái niệm quản lý doanh nghiệp là gì? Hình thức cơ bản của công ty là gì?”
Thấy Liễu Ốc Tinh không nói lời nào, hắn nhướng mày, “Nói không nên lời, cô căn bản không hiểu những thứ này? Vậy thì nói thật sở thích của cô là đi dạo phố mua sắm là được rồi, tôi sẽ không cười nhạo cô.”
Ánh mắt Liễu Ốc Tinh lóe lên, vẫn mỉm cười như cũ.
Tạ Di lại chú ý tới, tay cô dưới bàn đang nắm chặt, đồng hồ biểu hiện nhịp tim không ngừng tăng lên.
Tạ Di không khỏi nhớ tới nhân vật Liễu Ốc Tinh này.
Con gái út trong gia đình, từ nhỏ học đàn, thư pháp, hội họa và lễ nghi, được truyền thụ tư tưởng đoan trang khéo léo của con gái, nên luôn giữ nụ cười, nhưng thực tế...
Trong nguyên tác, Liễu Ốc Tinh không biết buổi xem mắt mô phỏng là chiêu trò của tổ chương trình, cũng quên rằng nhịp tim vượt quá 120 sẽ rung chuông, nên khi chuông kêu, khoảnh khắc tức giận của cô bị vạch trần, hình tượng thục nữ rạn nứt, lần đầu tiên cô lộ vẻ mặt hoảng hốt và bối rối.
“Nghe nói cô làm việc ở công ty gia đình, còn là quản lý cấp cao? Không phải tôi nói cô chứ, dù đó là tài sản của gia đình cô, nhưng các vị trí chuyên môn nên để cho người chuyên nghiệp, cô dựa vào thân phận của mình ngồi vào vị trí đó thì có gì hay ho?”
Nắm tay Liễu Ốc Tinh dưới bàn không ngừng siết chặt, nhịp tim trên đồng hồ cũng sắp đột phá giới hạn.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô và che màn hình đồng hồ.
Liễu Ốc Tinh sửng sốt, chợt hiểu ra điều gì, nghĩ mà sợ toát mồ hôi lạnh.
“Thưa anh, anh vừa nói anh thích đọc những tác phẩm danh tiếng đúng không?” Tạ Di chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh cô, môi nở nụ cười, lời nói đầy hứng thú lẫn tinh nghịch.
“Vậy để tôi kiểm tra anh.”