Chương 26: Mô phỏng xem mắt, thử thách sức chịu đựng

Bên trong xe rơi vào yên tĩnh như chết.

Hình như cũng ý thức được hành vi của mình không hợp lý, Tiêu Cảnh Tích đường hoàng giải thích, “Đều là đồng nghiệp, quan tâm lẫn nhau là việc nên làm.”

Hoàn toàn không thể thuyết phục mọi người.

Hứa Sương Nhung hòa giải lần nữa, cười nói, “Cảnh Tích, anh vẫn lương thiện như vậy.”

Tuy nhiên, fan CP trên khung chat đã tức điên rồi.

[Quan tâm? Đây là việc anh nên quan tâm sao, có thể quản tốt tay của mình không?]

[Không phải, tôi không hiểu, anh này rốt cuộc đang làm gì?]

[Sương Sương bên cạnh không thấy sao? Anh lại đi quan tâm Tạ Di?]

[Lỡ như Tạ Di quay lại quấn lấy anh, thì anh chờ mà khóc đi!]

Trong một loạt tiếng mắng chửi, có một bình luận chỉ ra điểm mấu chốt.

[Các bạn không nhận ra rằng, sau buổi hẹn hò hôm qua, Tiêu Cảnh Tích không tương tác nhiều với Hứa Sương Nhung sao?]

Lời này vừa nói ra, không ít người xem đều nhận ra.

Đúng vậy, tối hôm qua sau khi trở về biệt thự, hai người không nói chuyện, sau buổi tương tác trên siêu thoại, họ cũng về phòng riêng và không ra ngoài.

Sáng nay, họ ăn sáng vào các thời điểm khác nhau, rồi lên xe của tổ chương trình.

Thậm chí ngay cả khi ở trên xe cũng không có một lời trao đổi!

[Trời đất, đúng thật! Chuyện gì xảy ra vậy?]

[Hôm qua buổi hẹn còn tốt đẹp mà, không chỉ nắm tay, Tiêu Cảnh Tích còn gọi Hứa Sương Nhung là Sương Sương, rõ ràng rất ngọt ngào.]

[Cãi nhau sao? Không thể nào, suốt buổi phát sóng không thấy cãi nhau mà.]

[Tôi cố ý xem lại, trên đường về xe vẫn bình thường trao đổi, nhưng trở lại biệt thự thì đột nhiên không nói lời nào, chuyện gì thế này?]

[Hay Tiêu Cảnh Tích sau buổi hẹn phát hiện không thích Hứa Sương Nhung lắm nên mới xa lánh cô ấy?]

Câu nói này không nghi ngờ gì đã chọc tức fan CP.

Fan CP đồng loạt phản công.

[Cô nhìn thấy Sương Sương không tốt chỗ nào?]

[Bịa đặt phải chịu trách nhiệm pháp lý!]

[Trong suốt buổi hẹn hò, Tiêu Cảnh Tích và Sương Sương đều xem điện thoại, chắc chắn họ cãi nhau qua điện thoại, trước ống kính không tiện thể hiện, cãi nhau rồi chiến tranh lạnh là bình thường.]

[Đúng vậy, Tiêu Cảnh Tích hôm nay đột nhiên quan tâm Tạ Di cũng là để Sương Sương ghen, mặc dù cách này không tốt, nhưng đàn ông thỉnh thoảng cũng trẻ con.]

[...]

Thấy những fan CP này đều ship tới si mê, người qua đường bị công kích cũng lười tranh cãi, tiếp tục xem chương trình.

Sự thật là gì, chương trình sẽ cho câu trả lời.

Xe của tổ chương trình dừng trước một quán cà phê.

Nhà sách cà phê này nằm trong nội thành, nhưng lại tọa lạc trên một con phố yên tĩnh đầy hoa, thoải mái và bình yên.

Tạ Di cuối cùng cũng tỉnh ngủ, bất chấp hình tượng duỗi người, sau khi mở mắt, phát hiện mọi người đều nhìn cô.

Không khí có chút kỳ quái.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra.

Nhưng Tạ Di không có ý định hỏi, cô bắt đầu hát, “Mỗi lần đều muốn làm bộ rất quật cường ~~ thế nhưng khi đối mặt với chính mình lại muốn tước vũ khí đầu hàng ~~”

Mọi người chấn động, lập tức dời tầm mắt đi.

Tạ Di cười thầm.

Khi người khác cố gắng làm bạn xấu hổ, hãy khiến tất cả cùng xấu hổ.

[Đúng là khó hiểu thật]

[Ha ha ha, chị Tạ thật hài hước.]

[Chị hát điệu gì thế này?]

[Bà Tạ đừng mở miệng nói chuyện, chúng ta là người một nhà!]

[Khung chat thôi đi được không, chị Tạ hát không phải là khó nghe, chỉ là không dễ nghe thôi, các người hát cũng chưa chắc hay hơn.]

[Tới cô cũng không buông tha cho cô ấy.]

“Các vị có thể xuống xe rồi!” Đạo diễn Ngưu dưới xe hét lên.

Vì thế họ theo thứ tự chỗ ngồi xuống xe, đến lượt Tạ Di, trước mặt đột nhiên vươn ra một bàn tay.

Là Tiêu Cảnh Tích.

“?” Tạ Di không chiều theo anh ta, “Anh điên rồi?”

Tiêu Cảnh Tích dừng lại, giải thích, “Tối qua em nghỉ ngơi không tốt, tôi sợ em đứng không vững.”

“Biết vậy thì tốt, nhưng anh nên đổi cách, quỳ xuống hai tay chống đất, rồi hét lên ‘Hoàng thượng hồi cung.”

Tạ Di nói xong thì xuống xe, không để ý tới tay anh ta đang lơ lửng giữa không trung.

Tiêu Cảnh Tích cau mày còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Dương Khanh đã bật cười.

“Cô ấy nói anh là thái giám.”

Tiêu Cảnh Tích tái mặt.

Chuyện này trở thành một trò cười, không chỉ mình anh ta mà cả Hứa Sương Nhung đứng bên cạnh cũng lúng túng.

Lúc Hứa Sương Nhung xuống xe, Tiêu Cảnh Tích cũng không lịch sự đưa tay đỡ.

“Có khỏe không?” Liễu Ốc Tinh nhẹ giọng hỏi.

Hứa Sương Nhung mặt tái, nhưng vẫn cười lắc đầu, “Mình không sao.”

Thân hình gầy yếu của cô lung lay trong gió.

Liễu Ốc Tinh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô.

[Đủ rồi! Tôi đau lòng Sương Sương!]

[Tiêu Cảnh Tích không thấy Sương Sương sắp khóc sao? Biết anh muốn làm cô ấy ghen, nhưng phải phân biệt tình huống chứ, đây là làm cô ấy khó xử.]

[Ôi, thật phục mấy ông này, không thể chủ động cúi đầu sao?]

[Hmmmm.... Chỉ có tôi thấy giữa hai người này thật sự có vấn đề sao, nếu Tiêu Cảnh Tích thật sự muốn làm Hứa Sương Nhung ghen, ít nhất cũng sẽ quan sát phản ứng của cô ấy chứ?]

[Lầu trên là fan của Tạ? Đừng nhảy nhót ở đây, về kênh livestream của mình đi [Hoa Hồng].]

[?????]

Dưới sự dẫn dắt của tổ chương trình, họ đi vào quán cà phê.

Không gian bên trong quán cà phê rộng rãi và yên tĩnh, cao khoảng ba tầng, khoảng cách giữa các bàn khá xa, đủ để có không gian riêng tư.

Đây là nơi rất thích hợp để đọc sách vào buổi chiều.

“Đây là địa điểm xem mắt hôm nay.”

Đạo diễn Ngưu dừng bước, giới thiệu xong môi trường cho họ, mới nói, “Buổi xem mắt mô phỏng hôm nay là để kiểm tra hiểu biết của các thầy cô về hôn nhân.”

“Xin các thầy cô nghiêm túc đối mặt với buổi xem mắt này, chân thật lấy hôn nhân làm mục đích mà nói chuyện với đối phương.”

“Các chuyên gia tâm lý của chúng tôi sẽ đánh giá quan điểm của các vị về hôn nhân dựa trên cách các vị thể hiện trong buổi xem mắt.”

Đây là một chủ đề rất thú vị, tất cả mọi người đều tỏ ra rất hứng thú, lần lượt vào các phòng đã được chia.

Nhưng khi các khách mời đều đã lên lầu, đạo diễn Ngưu mới thần bí giải thích với khán giả.

“Thật ra, những gì tôi vừa nói chỉ là một vỏ bọc.”

“Mục đích thực sự của buổi xem mắt giả này là kiểm tra sức chịu đựng của bọn họ.”

“Vì thế, chúng tôi đặc biệt mời sáu người đến làm đối tượng xem mắt lần này. Họ sẽ cố ý chọc giận khách mời trong buổi xem mắt này.”

“Khách mời biết có camera quay, liệu họ sẽ phản ứng ngay tại chỗ, hay giữ bình tĩnh để duy trì hình tượng?”

Nụ cười của đạo diễn Ngưu rất giảo hoạt.

Bình luận lập tức nổ tung.

[Anh thật biết chơi!]

[Tôi đã nói, với tính cách của đạo diễn Ngưu sao có thể chỉ là buổi xem mắt đơn giản, hóa ra là chờ đợi ở đây.]

[Ha ha ha, vậy là để xem ai có thể nhẫn nhịn hơn sao?]

[Tôi có một vấn đề, nếu có người tính tình tốt mà không tức giận thì sao?]

Về việc này, đạo diễn Ngưu cũng đưa ra câu trả lời.

“Đừng quên rằng mọi người đều đeo vòng tay đo nhịp tim.”

“Khi tức giận, nhịp tim sẽ dao động.”