“Được, tôi thừa nhận, em đã thành công.”
Tiêu Cảnh Tích hít sâu mấy hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, “Dù rằng chúng ta chia tay là vì em cố tình gây sự, nhưng tôi sẵn lòng nhượng bộ. Tôi sẽ dừng việc tạo CP với Hứa Sương Nhung, em cũng nên biết điều.”
Thái độ ban ơn của anh ta như thể mình đang làm điều gì đó rất rộng lượng.
Tạ Di cười nhẹ, khoanh tay nhìn anh ta đầy thú vị.
“Anh nghĩ chúng ta chia tay chỉ vì anh tạo CP với Hứa Sương Nhung sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Tiêu Cảnh Tích hừ lạnh, “Từ khi em theo đuổi tôi, tôi đã nói rằng công việc trong giới giải trí của tôi sẽ không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với các nữ diễn viên khác. Lúc đó em giả vờ rộng lượng, không ngờ lại nhỏ nhen như vậy. Thôi được, tôi không so đo chuyện này. Lần này tôi rộng lượng, em nên biết dừng lại...”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Tạ Di khẽ cười một tiếng.
“Anh nhìn mình xem, giống như ngựa vằn lúc nào cũng tự cho mình là đúng.”
Tiêu Cảnh Tích: “...?”
Gân xanh trên trán anh ta nảy lên, có dấu hiệu muốn phát tác.
“Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu rõ.” Trong bóng tối, đôi mắt đẹp của Tạ Di ánh lên nét cười mơ hồ.
“Tôi chia tay với anh vì từ đầu đến cuối, anh chỉ là một món...”
“ĐỒ BỎ ĐI.”
Đồng tử của Tiêu Cảnh Tích co lại, hơi thở cũng chậm lại vài phần.
Tạ Di đá anh ta một cú, mở tủ lạnh lấy đồ hộp rồi rời đi.
Tiêu Cảnh Tích vẫn còn chìm trong sự thay đổi lớn lao này của Tạ Di.
Cho đến vừa rồi, anh ta vẫn kiên định rằng, tất cả những hành động khác thường của Tạ Di thời gian qua đều là để níu kéo anh ta.
Anh ta tưởng rằng chỉ cần mình vẫy tay, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh, hèn mọn quỳ liếʍ anh giống như trước.
Nhưng có vẻ như anh đã sai.
Cô ấy thực sự thay đổi rồi.
Tiêu Cảnh Tích nắm chặt tay, hàm răng nghiến lại như muốn cắn nát.
...
Sáng hôm sau, Tạ Di mang theo hai vành mắt thâm quầng như u hồn đi vào phòng bếp.
Đúng, năm giờ sáng mới ngủ, bảy giờ sáng đã dậy.
Nếu không phải vì quay quảng cáo này, cô tuyệt đối không thể dậy sớm.
Sinh mệnh thật quý giá, giấc ngủ còn quý hơn, nhưng so với tiền bạc, cả hai đều có thể bỏ qua.
[Đậu má chị Tạ dậy sớm thật sao? Hiểu rồi, chắc chắn là tôi chưa tỉnh ngủ.]
[Bà Tạ, quầng thâm mắt kia? Luyến Sát muốn chọn bà làm quốc bảo à?]
[@Tổ chương trình tôi chỉ có một chị Tạ, đừng nuôi chết chị ấy nhé!]
Tạ Di u oán mở cửa tủ lạnh lấy sữa của nhà tài trợ ra, uống ừng ực một ngụm, rồi ngay lập tức nở nụ cười tươi khi nhìn vào ống kính.
Cô đọc lời quảng cáo độc nhất vô nhị mà nhà tài trợ đặt cho cô, “QQ ngon lắm, ngon tới phụt sữa, uống xong cả ruột thông suốt.”
Không còn cách nào, nhà tài trợ cho quá nhiều tiền.
[Chưa đặt hàng, mong nhận hàng, biết tốt xấu, đừng phụ lòng.]
[Rất thích, đã đặt hàng, chưa trả tiền, mong muốn được tặng.]
[Đã đặt một trăm đơn và nhận hàng! Tuyệt vời, tuyệt vời, cảm giác này quá kỳ diệu, hãy mang đến thêm nữa đi. Hoa cúc của tôi hiện đang bị bạn chơi đùa, toàn bộ cảm giác của tôi bị bạn vạch trần! Quá hưởng thụ cảm giác này rồi!]
[Không phải chứ, chị em lầu trên?]
[Cái rắm này còn có nước nữa.]
Do tính cách điên cuồng của Tạ Di, fan của cô cũng là những người rất vui nhộn, một câu quảng cáo cũng có thể chơi đùa, phản ứng tốt ngoài mong đợi.
Nhà tài trợ rất hài lòng.
“Muốn uống cà phê không?” Liễu Ốc Tinh không biết đã vào bếp từ lúc nào, đang pha cà phê.
Cơn buồn ngủ của Tạ Di giảm đi đôi chút.
Liễu Ốc Tinh lại chủ động nói chuyện với cô, điều này thật đáng ngạc nhiên.
Dù đôi khi Liễu Ốc Tinh cũng nói chuyện với cô, nhưng chỉ là những câu xã giao lịch sự, rõ ràng ấn tượng đầu tiên của Liễu Ốc Tinh về cô không tốt.
Thấy cô không nói lời nào, Liễu Ốc Tinh dừng một chút, thay đổi cách nói, “Sáng nay có vẻ chúng ta phải ra ngoài quay phim. Tôi vừa thấy xe của tổ làm chương trình. Cô trông rất buồn ngủ, uống chút cà phê có thể tỉnh táo hơn.”
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Tạ Di từ chối ý tốt của cô.
Liễu Ốc Tinh sững lại một chút, không nói gì nữa, tiếp tục pha cà phê của mình.
Rất nhanh, các khách mời khác cũng lần lượt thức dậy.
Đạo diễn Ngưu công bố nội dung quay phim sáng nay, “Buổi quay sáng nay là [mô phỏng xem mắt], chúng tôi dựa vào bảng câu hỏi lý tưởng mà các thầy cô điền ngày đầu tiên để sắp xếp đối tượng xem mắt phù hợp nhất.”
“Mời các thầy cô lập tức lên xe thương vụ, bây giờ chúng ta xuất phát đi xem mắt.”
[Ôi đệt, ngày thứ ba hẹn hò, ngày thứ tư là xem mắt, tiết tấu này tôi thích.]
[Nghe đạo diễn Ngưu nói hình như không phải các khách mời xem mắt với nhau, mà là mời người khác tới?]
[Hả? Đây không phải chương trình hẹn hò sao, không phải là các khách mời tương tác với nhau sao? Sao lại mời người khác, muốn phá CP à?]
[Ngưu Bút cẩn thận đấy! Phá CP của tôi thì biết tay tôi!]
Dù khán giả kêu ca, các khách mời vẫn lên xe đi vào thành phố.
Những người khác đều hăng hái bàn luận về phân đoạn này có điều gì thú vị, chỉ có Tạ Di ngủ ngon lành.
[Chị Tạ ngủ rồi? Mẫu hình lý tưởng đấy, chàng trai thể thao cao 1m85 có cơ bụng 8 múi, chị Tạ không hứng thú à?!]
[Giấc ngủ quan trọng hơn đàn ông.]
[Không phải! Là vì chị Tạ đã có ngài Thẩm rồi, nên trai thể thao đẹp trai cũng không làm cho chị hứng thú!]
[Lôi tên yêu đương mù quáng này ra ngoài!]
Thành phố biển tháng bảy rất nóng, trong xe điều hòa mở rất thấp.
Luồng gió từ điều hòa thổi thẳng vào Tạ Di, khiến cô cau mày trong giấc ngủ.
Thẩm Dương Khanh rất tự nhiên lấy chăn đắp cho Tạ Di.
Fan CP đang định đẩy thuyền thì một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Tiêu Cảnh Tích đột nhiên mở miệng, “Tài xế, làm ơn tắt điều hòa một chút.”
Mọi người ngay lập tức ngừng nói chuyện, nghi ngờ nhìn sang.
Hứa Sương Nhung nhanh chóng phản ứng, hòa giải, “Cảnh Tích, em không sao, không lạnh.”
Tiêu Cảnh Tích dừng lại một chút, “Tôi lạnh.”
[Hả? Anh đang làm gì vậy?]
[Trên xe chỉ có anh mặc nhiều, anh lạnh?]
Vì tạo hình, Tiêu Cảnh Tích hôm nay mặc áo len kết hợp với áo khoác, nhìn cũng thấy nóng nực.
Nhưng Tiêu Cảnh Tích lại nói anh lạnh?
[Chắc chắn là quan tâm Sương Sương lạnh nhưng ngại ngùng nên mới nói vậy!]
[A a a, hóa ra là vậy, thật ngọt ngào!]
“Nhiệt độ này vẫn ổn mà, mùa hè tắt điều hòa muốn chúng ta chết nóng sao? Trong xe vốn đã chật hẹp.”
Khâu Thừa Diệp bất mãn nói, “Anh lạnh thì đắp chăn đi.”
Tiêu Cảnh Tích mím môi, không nói gì nữa, nhưng lại làm một hành động bất ngờ.
Anh ta đưa tay nâng khe quạt trước mặt Tạ Di lên, để gió thổi lên trên.
Động tác này vừa ra, biểu cảm của Hứa Sương Nhung lập tức khó coi.
Khâu Thừa Diệp trừng mắt như thấy ma.
Liễu Ốc Tinh nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa.
[?????]
[Anh đang làm gì vậy?!!]
[Tiêu Cảnh Tích, anh phát điên à!!!!]