Đêm giao thừa, mẹ đưa hai chị em tôi về nhà bà ngoại ăn cơm đoàn viên.
Trên bàn ăn, anh họ tôi đang rất hưng phấn.
Anh ta liên tục lải nhải kể về trang trại nuôi tôm càng mới mở của mình.
Anh ta khoe khoang rằng giám đốc Lý là anh trai của mình, chủ tịch Vương cũng thân thiết gọi anh ta hai tiếng em trai, cục trưởng gặp anh ta còn phải cười nịnh nọt.
Chị dâu vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh sang một bên, tay trái đeo đồng hồ vàng, tay phải đeo vòng ngọc, khuôn mặt đắc ý.
Ánh mắt kiêu ngạo của chị ta thỉnh thoảng liếc về phía tôi, nhưng tôi lại không thèm quan tâm, thản nhiên ngồi ăn hạt dưa.
Anh họ ngồi đối diện vẫn đang nhiệt tình tự tâng bốc bản thân.
“Mọi người có biết nhà máy của tôi kiếm được bao nhiêu tiền trong năm nay không?”
Ông ngoại ngơ ngác, nhanh chóng lắc đầu.
Anh họ hếch cằm lên, liếc nhìn xung quanh rồi giơ 3 ngón tay lên: “Ba triệu!”
Cả cậu và mợ đều mở to mắt, biểu cảm hết sức kinh ngạc.
Anh họ nhìn thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, chuẩn bị nói thêm gì đó.
Đúng lúc này mẹ tôi vui vẻ bước ra khỏi bếp với dĩa cá trên tay, nói to: “Ăn thôi cả nhà ơi!”.
Tôi đang định đứng dậy phụ mẹ mang thức ăn lên thì chợt nghe thấy chị dâu gọi tên mình.
“Đường Ca.” Chị ta bày ra vẻ mặt vênh váo, cười nói: “Cả đời em và mẹ em chắc là chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy nhỉ?”
Chị ta vừa nói xong thì anh họ liền phun ra ngụm đậu phộng trong miệng.
Tôi nhướng mày nhìn anh ta lau miệng, vỗ vỗ chân phàn nàn: “Lệ Tư, sao em lại nói như thế với cô út và em họ chứ?”
Anh ta nói như thế nhưng khéo miệng lại cười toe toét đến tận mang tai.
Mẹ tôi cũng có chút xấu hổ.
Đáng tiếc, mẹ tính tình mềm yếu, không mắng hai người này được, nên liền đặt thức ăn xuống, cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Trác từ nhỏ đã có tương lai đầy hứa hẹn.”
Vương Lệ Tư nghe xong thì mỉm cười khúc khích.
“Cô út, theo cháu nghĩ, trong nhà vẫn nên có một người đàn ông.” Chị ta ôm lấy cánh tay anh họ, dựa người vào: “Có trụ cột thì mới có thể sống tốt được.”
“Đường Ca, em có nghĩ như vậy không?”
Tự nhiên nhắc đến tôi làm gì.
Mẹ tôi như ngồi trên đống lửa, hai tay liên tục lau đi lau lại trên chiếc tạp dề.
Cậu mợ nhìn nhau, trên mặt đều lộ rõ vẻ hả hê.
Tôi không nói gì, uể oải tựa lưng vào ghế.
Thấy vậy, chị ta tiếp tục cười nói: “Hơn nữa, em đã 24 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, sức khỏe của em có vấn đề gì sao?”
Thật khó nghe.
Tôi ngồi dậy, cười nửa miệng nhìn chị ta: "Đang chuẩn bị đón năm mới, đừng để tôi tát vào mặt chị.”