"Váy rất hợp với em, tôi mua cho em nhé?"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người phụ nữ lọt vào tai của Tiểu Viên và những ngón tay mảnh khảnh của chị ấy chậm rãi di chuyển xung quanh tua váy của cô, động tác của chị ấy rất chậm.
Không biết là đang thưởng thức váy hay thưởng thức mình...
Hơi nóng trên má Tiểu Viên lan đến tai, cô nín thở và lắc đầu, trung tâm ngôn ngữ trong đại não truyền "không", nhưng cô lại phát ra tiếng ậm ừ khe khẽ. Khuôn mặt của Tiểu Viên ngày càng nóng.
Cô không phải là trẻ vị thành niên, cô mơ hồ biết mình như thế nào nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Nói đúng ra, Vĩ Trang cũng không ôm cô mà chỉ là nắm lấy vai.
Nhưng Tiểu Viên chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ như vậy, cũng có thể có nhưng cô không ấn tượng gì. Tất cả những phản ứng mới mẻ, căng thẳng và kỳ lạ của sự gần gũi cùng giới đều do Vĩ Trang mang đến cho cô.
"Tổng giám đốc Vĩ..." – Tiểu Viên chậm rãi hít một hơi, cuối cùng nói: "Hợp đồng".
Hợp đồng quy định rằng Vĩ Trang không phải cung cấp cho cô bất kỳ nguồn lực nào, kể cả quà tặng hay cái gọi là tiền tiêu vặt.
Hai chữ này vừa nói ra, Vĩ Trang liền dừng động tác, thu tay về.
Tiểu Viên cụp mắt xuống, sững sờ nhìn những tua rua đang dần dần tĩnh lại.
"Ừ" – Chị ấy nói.
Vòng tay mềm mại phía sau cũng rời khỏi cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng rời đi, một chút hơi lạnh leo lên cánh tay trần của cô.
Không biết Vĩ Trang có rời đi hay không?
Chỉ có một sự im lặng và lúng túng trong phòng.
Trong yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại di động của Tiểu Viên đặc biệt rõ ràng.
Ồ, đúng rồi, còn váy.
Tiểu Viên vô thức thở ra một hơi, đưa tay ra sau lưng chạm vào khóa kéo. Phần lưng của chiếc váy này để trần, khóa kéo tương đối thấp nên gỡ ra cũng không khó lắm, nhưng không hiểu sao cô sờ vài lần mà vẫn không nắm được góc chính xác để kéo xuống.
"Ôi~"
"Để tôi"
Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên, Tiểu Viên giật mình xoay người lại, thác nước màu bạc duyên dáng chảy xuôi cuốn lấy thân thể cô, hào quang nổ tung.
Đây thực sự là một chiếc váy đẹp.
"... Tôi tưởng..." – Tiểu Viên thì thầm.
Ánh mắt của Vĩ Trang từ bắp chân của cô di chuyển lên từng chút một, lên đến mắt của cô.
Tiểu Viên hoàn toàn nhận ra rằng, không giống như ánh mắt thẳng thắn và khıêυ khí©h của những người cùng giới khác, đôi mắt của Vĩ Trang dường như có một chút tán thưởng, tìm tòi nghiên cứu và những thứ khác mà cô không thể nhận ra.
"Tại sao lại là tôi?" – Tiểu Viên buột miệng.
Tại sao ký hợp đồng với cô?
Cô vẫn không hỏi câu này.
Tiểu Viên không nhận ra rằng mình đang chăm chú nhìn Vĩ Trang, cẩn thận xem xét từng phản ứng của chị ấy.
Vĩ Trang có vẻ giật mình trong giây lát.
Rất hiếm thấy chị ấy như vậy nhưng Tiểu Viên nhớ rằng đây là lần thứ hai cô làm chị ấy choáng váng.
Lần đầu tiên là khi cô muốn Vĩ Trang cùng mình đóng cảnh ôm nhau với nam chính nói lời từ biệt trong "Túy Tiêu Dao".
Và lần này.
Cô nghĩ hỏng rồi, sếp lớn sẽ không tức giận nữa chứ? Khi cô định nói điều gì đó để giảm bớt sự khó xử thì Vĩ Trang đã lên tiếng.
"Tôi bị thu hút bởi em" – Chị ấy nói.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Tiểu Viên lờ mờ mà chớp mắt, suýt chút nữa hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Tôi—bị—thu hút—bởi—em—
Mấy chữ này cùng với tiếng sấm bên ngoài vang lên đúng lúc và bất ngờ đánh vào trái tim cô một tiếng ầm vang.
Cô cũng đã xem vô số bộ phim tình cảm, cũng từng đóng phim, cũng từng yêu. Nhưng lúc này, Tiểu Viên như đang đứng trong một vòng xoáy trên mặt hồ gợn sóng, cả cơ thể và tâm hồn cô đều run rẩy và cơn choáng váng đánh úp cô.
Tiếng mưa trở nên dày đặc hơn.
Đồng thời, chiếc túi xách cũng rung lên.
Mọi thứ trong phòng dường như đang quay cuồng và trung tâm của vòng xoay là hai người họ.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác của Tiểu Viên.
Nhưng có sự mờ mịt gì giữa hai người thì không ai biết được, tiếng mưa, tiếng thở và nhịp tim, tất cả hòa quyện vào nhau.
Tay Vĩ Trang trượt dọc theo tấm lưng trần của cô đến khóa kéo, Tiểu Viên chậm rãi xoay người lại, hai người không nói chuyện.
Khóa kéo bị bung ra, tấm lưng trắng như tuyết của cô gần như lộ ra ngoài, Tiểu Viên bảo vệ bộ quần áo trước ngực, có thể cảm nhận được hơi thở của Vĩ Trang phả vào lưng cô.
"Tôi tự làm được..." - Cô còn chưa nói xong lại bị Vĩ Trang ôm vào lòng, trái tim của Tiểu Viên so với trước đây còn đập nhanh hơn gấp trăm lần.
Sau đó, cô cảm thấy sau lưng mình có một cái gì đó mềm mại và ẩm ướt, thân thể Tiểu Viên run lên, cô ngã ra sau và bị người phụ nữ ôm lấy eo.
Hóa ra môi của chị ấy mềm đến thế.
Chị ấy hôn lên lưng cô, rồi di chuyển đến gáy, nụ hôn nhẹ rơi thưa thớt, lướt đến tai cô, Tiểu Viên co người lại, không tự chủ được thở dốc, tay chân bủn rủn.
Chiếc váy này không thích hợp để mặc nội y, miếng trợ dán là nubra, đôi tay run rẩy của cô khó có thể giữ được vải. Chiếc váy tua rua trượt xuống kêu sột soạt và đôi môi của người phụ nữ lặng lẽ và chậm rãi lưu lại trên cổ và vai cô.
Tiểu Viên lại cảm thấy trời đất quay cuồng, vào một khoảnh khắc nào đó, tay cô mềm đi, khi chiếc váy sắp rơi xuống, một bàn tay trắng nõn gầy gò khác vươn ra giữ lấy chiếc váy cho cô, cũng như đè lên đường cong trên ngực cô.
Tim cô đập dữ dội đến mức có thể cảm nhận được bằng bàn tay đang ôm ngực kia, cô cũng có thể cảm nhận được bên cạnh mình là một cơ thể mềm mại chỉ có ở người cùng giới, còn có cả sự yên tĩnh độc nhất vô nhị của Vĩ Trang.
"Rất đẹp" - Vĩ Trang ghé vào tai cô mà nói.
Khuôn mặt của Tiểu Viên đỏ bừng ngay lập tức.
Cô không đi giày và được chị ấy ôm, với chiều cao hơn nửa đầu của Vĩ Trang, chị ấy chắc chắn đã nhìn thấy mọi thứ...
Cô biết mình đẹp nhưng chính miệng Vĩ Trang nói ra lại có vẻ đáng tin đến mức khiến tim người ta đập nhanh.
Không khí dường như chìm trong một sự mơ hồ không thể giải thích được, khiến từng hơi thở đều run rẩy.
"Vĩ..." – Tiểu Viên định gọi chị ấy nhưng lại nuốt xuống.
Cô không biết phải nói gì vào lúc này và cô mơ hồ biết điều gì sẽ xảy ra trong một phút tiếp theo.
"Đêm nay ở cùng tôi nhé?" - Giọng người phụ nữ vang lên sau tai cô.
Tiểu Viên đã đọc nhiều kịch bản và xem nhiều bộ phim, khi nam nữ chính sắp phát sinh quan hệ, lời thoại mời mọc có thể không có nhiều khác biệt, hơn nữa giọng điệu phần lớn đều tràn đầy du͙© vọиɠ, dụ dỗ và trêu chọc. Dù sao thì lúc đó, giọng điệu phải khác với bình thường.
Còn Vĩ Trang thì nói với giọng điệu bình thường, có chút trong trẻo mà lạnh lùng, như bị ánh trăng tiêm nhiễm.
Tiểu Viên không khỏi thắc mắc có phải cô hiểu lầm ý của chị ấy hay không nên cô đã nghiêng sang một bên để nhìn chị ấy.
Khoảnh khắc cô quay sang thì bắt gặp hơi thở có chút nặng nề và hơi hỗn loạn của Vĩ Trang.
Thoáng qua, vừa đủ nghe.
Ánh mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, hơi thở quyện vào nhau.
Tiểu Viên từ từ quay khuôn mặt đỏ bừng của mình đi, "... Tôi... đi tắm".
Không ngờ cô lại nói ra những lời mập mờ như vậy, rốt cuộc da mặt cô vẫn còn mỏng nên lập tức che váy, thoát ra khỏi vòng tay người phụ nữ, đi thẳng vào phòng tắm.
Với một cái "xẹt", cô kéo cánh cửa ra.
Toàn bộ cơ thể cô, bao gồm cả chiếc váy tua rua rộng thùng thình, trượt trên tấm thảm bên ngoài phòng tắm kêu sột soạt, thậm chí còn chưa bật đèn. Chiếc váy tua rua màu bạc trông giống như nước biển lấp lánh trong một khung cảnh tối tăm, giống như tâm trạng của cô vậy.
Đột nhiên, có một âm thanh từ bên ngoài và giây tiếp theo, phòng tắm và đèn bên ngoài được bật lên.
Tiểu Viên chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên và thấy bóng dáng cao gầy và mảnh khảnh của Vĩ Trang in trên tấm kính mờ, chị ấy nói: "Đưa váy cho tôi, tôi sẽ cho người gửi cho trợ lý của em".
À, suýt nữa lại quên mất.
Có thể tưởng tượng ra bộ dáng nôn nóng của Thái Quyển.
Tiểu Viên đứng dậy, cởi váy, mở cửa một chút và đưa váy ra.
Cô không biết rằng Vĩ Trang đang đứng trong bóng tối giữa phòng khách và phòng tắm. Phòng tắm được thắp sáng, vì vậy toàn bộ hình dáng của cô, cách một lớp kính mờ như tấm màn che, loáng thoáng lộ ra.
Hình dáng nhấp nhô, mềm mại, đường cong, hơi mờ và đẹp.
Cửa kính bị mở ra một chút giống như múa rối bóng, cổ tay trắng như tuyết đưa váy ra.
Vĩ Trang thu hồi ánh mắt ở trên cửa, cầm lấy váy rồi nhẹ nhàng đẩy cửa kính lại.
Tiểu Viên nhìn bóng lưng trên cửa đi xa, cô mím môi và muốn cười.
Trời ạ, sếp lớn lại thu dọn đồ trang sức và váy của cô, cô quá vinh hạnh hay sao?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, hồ nước trong lòng dường như có một làn sóng lăn tăn tinh nghịch, hai tay ôm mặt không nhịn được mà cười khẽ.
Vĩ Trang gấp váy và giày của Tiểu Viên lại, tìm một chiếc hộp trang sức, thu dọn trang sức của cô ấy, cho tất cả vào chiếc túi da mà Tiểu Viên tìm được trước đó, sau đó bấm số của quản gia.
Chị làm một loạt động tác này một cách tự nhiên, không cảm thấy có gì không thích hợp, không bao lâu sau chiếc túi da bò này đã được đưa đi.
Hiếm khi, quản gia nhận được cuộc gọi của chị vào lúc muộn như vậy, cầm chiếc túi da bò, ông nhờ người đợi bên ngoài và trực tiếp giao tận nơi.
Ông ra khỏi thang máy và đi vào sảnh, máy nhắn tin của ông reo lên, ông cầm lên, là nhân viên bảo vệ ở lối vào tầng hầm, nói rằng có người muốn đến thăm bà chủ của ông. Trời đã khuya, nhân viên bảo vệ không tiện gọi điện trực tiếp cho chủ nhà.
Người quản gia cảm thấy kỳ lạ và hỏi đó là ai.
Nhân viên bảo vệ cho biết họ của cậu ta là Vĩ và cậu ta là người nhà của chủ sở hữu nhưng thái độ của cậu ta không mấy thân thiện.
Quản gia do dự một chút, cũng không dám không truyền đạt, liền gọi điện thoại cho bà chủ.
Lúc này Vĩ Trang đang dùng điện thoại di động liên lạc với một người, đã là buổi sáng theo giờ phía Đông Bắc Mỹ. Chị không thích gửi tin nhắn, vì vậy chị đã gửi một tin nhắn thoại, "Jim, lúc nào rãnh thì gọi cho chị, chị có chuyện muốn hỏi cậu".
Gửi xong chưa được bao lâu, điện thoại trong nhà vang lên, chị liền đặt máy xuống.
Tin nhắn thoại đã gửi đi, nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời —— Chị hai, chị hai, em vừa mới ngủ dậy, có chuyện gì cần nói với em sao?
Vĩ Trang đứng nghe cuộc gọi của quản gia, hơi nhíu mày, liếc nhìn vào trong phòng, nói: "Được, để nó ở lầu 32 chờ tôi".
Tòa chung cư cao cấp này có tổng cộng 35 tầng, từ tầng 32 đến tầng 35 đều thuộc sở hữu của Vĩ Trang.
Đặt điện thoại xuống, chị liếc nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, bên ngoài còn có tiếng mưa sấm sét, chị không thích thời tiết như thế này cho lắm. Chị về phòng vừa rồi định cùng Tiểu Viên nói rõ tình huống.
Đèn trong phòng tắm vẫn sáng, mơ hồ có tiếng nước chảy, cô ấy còn chưa tắm xong.
Vĩ Trang đứng đó một lúc và tìm thấy một thứ gì đó mới lạ. Trước đó, cô gái trẻ chỉ ở trong căn phòng này được một đêm mà đêm nay vẫn chưa trôi qua, nhưng chị cảm thấy căn phòng này có một bầu không khí sống động. Tuy nhiên, ánh mắt chị lại liếc nhìn chiếc giường vẫn đặt ở giữa, chị muốn đổi vị trí cho Tiểu Viên, nếu không cô ấy sẽ ngủ không ngon.
Chị vốn định đợi Tiểu Viên đi ra, nhưng đột nhiên, chuông cửa bên ngoài vang lên, chị hơi nhướng mày rồi bước ra ngoài.
Trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, Tiểu Viên bước ra khỏi vòi sen, quấn trên người một chiếc khăn tắm lớn. Cô vén lọn tóc ướt rồi chải đầu.
Tắm rửa rất lâu, chủ yếu là để xoa dịu tâm trạng căng thẳng, cô tùy tiện chăm sóc da, sau đó đẩy cửa kính ra.
Không có ai trong phòng, vì vậy cô đi đến phòng để đồ, đi vòng quanh một dãy đồ ngủ và quần áo mặc ở nhà, rồi chọn ra một chiếc váy dài và quần dài.
Thay xong, cô xoay người lại, nhìn thấy mình trong gương lớn, cô gãi gãi gương mặt ửng hồng, thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.
Cô đi một mạch đến phòng khách, nhìn thấy bóng dáng của Vĩ Trang, cô vừa nhếch khoé môi nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt liền cứng đờ. Người đàn ông đối diện Vĩ Trang cũng nhìn sang, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.