Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 55: Con gái lớn rồi không giữ được nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi điện thoại vang lên, trợ lý Cao vừa đắp mặt nạ, vừa thoải mái dựa vào sofa xem phim. Chị vẫn giữ nguyên tư thế mà nhìn điện thoại rồi ngồi thẳng dậy.

Chị dùng một tay giữ mặt nạ, một tay nghe điện thoại, chậm rãi hít một hơi, "... Cô Hướng?".

"Vâng, vâng, tôi đã tan làm, không phiền, không phiền", trợ lý Cao dứt khoát lôi mặt nạ xuống và tắt TV, "... Ngài, ngài, khụ, chờ tôi, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc Vĩ ngay lập tức".

Trợ lý Cao cúp điện thoại trước, đi lại vài vòng rồi xem giờ, đã 10 giờ 30, không biết tiệc xã giao đã xong chưa, thôi kệ, chị dứt khoát gọi điện thoại, "Tổng giám đốc Vĩ".

"Xin lỗi đã quấy rầy ngài... Chuyện là như vậy, vừa rồi cô Hướng gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp ngài"

Bên kia điện thoại vẫn im lặng.

Trợ lý Cao nhanh chóng nghĩ về những lời của Hướng Tiểu Viên — "Trợ lý Cao, tôi muốn gặp tổng giám đốc Vĩ, chị cảm thấy được không?".

[Mình không thể nói thẳng thừng như vậy được, phải tạo mọi điều kiện thôi!]

[Lão Cao à! Mày có thể hóng chuyện hay không là tùy thuộc vào mày đó!!]

Thế là, chị nói thêm: "Tổng giám đốc Vĩ, tối nay, cô Hướng tham dự tiệc mừng ở khách sạn XX, nhưng cô ấy về sớm và nói muốn gặp ngài, tối nay cần phải được gặp ngài".

Bên kia vẫn không nghe thấy Vĩ Trang trả lời, chị còn đưa điện thoại ra xa để nhìn, điện thoại vẫn đang nghe.

Chị kìm lại cảm xúc sôi sục trong lòng, "...".

[Chờ đợi, không nên nói nhiều, ở phương diện này, sếp là một người mới, nếu làm quá không chừng sẽ làm rớt điện thoại luôn!]

"Tối nay?", tổng giám đốc Vĩ cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm lạnh lùng giống như đêm lạnh lẽo này, "Cô ấy nói tối nay sao?"

"...", giọng nói của trợ lý Cao hơi ngập ngừng, "... Vâng ạ, là bây giờ". Vừa nói xong, chị hồi hộp mà nhếch miệng, trời ơi, nếu bị phát hiện, công việc của mình sẽ gặp nguy hiểm.

Vĩ Trang lại im lặng, nhưng lần này không lâu lắm, cô ấy nói: "Được".

Trợ lý Cao hít một hơi thật sâu và nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, "Vâng, tổng giám đốc Vĩ, tôi sẽ đích thân đến đón cô Hướng". Haha, dù không cần đến chị thì chị cũng làm sao để đến đó.

Chị lập tức gọi điện cho Hướng Tiểu Viên, hưng phấn muốn bủn rủn tay chân. Chị chuẩn bị quần áo rồi nhìn ra ngoài, hình như trời sắp mưa.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Viên nhìn tin nhắn nhắc nhở rằng ngày mốt sẽ có giông bão rồi nhấp vào "X", cô quay trở lại và nói với hai người đàn ông đang đợi cô: "Các anh về trước đi, em ở đây đợi thêm chút nữa".

Thái Quyển và Hướng Chi Thạch nhìn nhau.

Hướng Chi Thạch hỏi, "Sao không về nhà cùng nhau?".

Hướng Tiểu Viên không muốn trả lời nhưng cũng không muốn che giấu, "Em không phải trẻ con, anh hai, anh yên tâm đi".

Hướng Chi Thạch mím môi và hơi cau mày, tỏ vẻ không đồng tình.

Hướng Tiểu Viên nói: "Em muốn gặp một người, em đang đợi xe đến".

Ngay khi cô nói điều này, vẻ mặt của Hướng Chi Thạch càng trở nên khó coi hơn.

Thái Quyển nhìn bên này rồi lại bên kia, không biết nên giúp ai, nên đi hay ở lại.

Trong trận chiến quan hệ công chúng vào cuối tháng 9, sau khi đoạn video dài hơn 9 tiếng có liên quan đến Tiểu Viên nằm trong tay Tôn Tâm bị lộ ra ngoài, có thể có người cho rằng tin tặc đã hack máy tính của ông ta nhưng Hướng Chi Thạch không tin.

Anh đã gọi vài cuộc điện thoại, loại bỏ các mối liên hệ của mình và cũng không tin rằng thực sự có thân sĩ chính nghĩa giúp đỡ. Vì vậy anh đã hỏi Tiểu Viên, nhưng không ngờ chỉ thuận miệng hỏi thì lại ra như vậy.

Lúc đầu, Hướng Chi Thạch khϊếp sợ, khó hiểu rồi bùi ngùi, cuối cùng tất cả cảm xúc của anh trộn lẫn với nhau và trở nên phức tạp.

Nhưng lúc này, anh nghĩ nó là phản đối.

"Anh hai, anh đừng tức giận", Tiểu Viên lo lắng nhìn anh, "Em đã suy nghĩ kỹ...".

Anh nhìn cô, rồi nhìn Thái Quyển, Thái Quyển cũng có biểu cảm tương tự, bắt gặp ánh mắt của anh và chậm rãi lắc đầu.

Hướng Chi Thạch: "Những chuyện em đã quyết, anh... mặc dù không tán thành nhưng vẫn tôn trọng quyết định của em".

Lời này vừa nói ra thì anh thấy vẻ mặt của em gái mình phấn chấn hẳn lên, hai mắt lấp lánh, cả khuôn mặt rạng rỡ, "Cám ơn anh hai".

Cô liếc nhìn điện thoại và cười, "... Vậy em đi đây".

Thái Quyển & Hướng Chi Thạch: "...".

"Xe tới rồi, em đi cửa sau đây, anh hai, Thái Quyển, mau về nhà đi!" – Tiểu Viên lấy túi xách từ tay Thái Quyển và đặt điện thoại vào đó.



... Chờ đợi,

Hướng Chi Thạch vừa cởϊ áσ khoác chuẩn bị mặc cho cô thì Tiểu Viên đã quay người lại, cả chiếc váy tua rua bay bổng giống như trái tim háo hức đang nhảy múa nhẹ nhàng.

Anh sững người trong giây lát và động tác cũng ngừng lại.

Nhiều năm trước, lần đầu tiên anh nhìn thấy em gái mình, một cô bé gầy gò, nhỏ nhắn, nước da vàng vọt không đủ dinh dưỡng, đôi mắt ngấn nước rụt rè nhìn anh.

"Anh là anh trai của em à?" – Em ấy mặc một chiếc áo phông chữ T ngắn cũn cỡn, hai cánh tay khẳng khiu của em ấy có vài vết bầm tím, có chỗ đậm, có chỗ nhạt, nhìn thấy mà giật mình.

"Đúng vậy, Hiểu Hiểu, anh là anh trai của em!", cổ họng anh đau rát, "Là anh ruột của em".

Em ấy nhận được câu trả lời khẳng định thì ngay lập tức chạy về phía anh, lao vào vòng tay anh như một con chim bay vào rừng.

Em ấy vốn là em gái cùng cha cùng mẹ của anh, nhưng mãi đến năm 12 tuổi mới nhìn nhận nhau.

Hướng Chi Thạch đã đổi lại họ và đặt cho em ấy một cái tên mới, hy vọng em ấy có thể thoát khỏi quá khứ đau buồn và sống hạnh phúc mãi mãi.

Chỉ cần em ấy hạnh phúc là được, không phải sao?

Hướng Chi Thạch thu tay lại.

Anh vẫn luôn ở đây, đồng hành cùng em ấy, chờ đợi em ấy, trở thành bến đỗ đáng tin cậy nhất của em ấy.

Đây là ý nghĩa của gia đình.

"Anh Chi Thạch" – Thái Quyển khẽ gọi anh ấy.

Vẻ mặt Hướng Chi Thạch nhẹ nhõm trở lại, gật đầu cười với anh, "Không để ý đến em ấy nữa, chúng ta về thôi".

"Vâng, đúng rồi, con bé lớn rồi! Chúng ta bớt lo lại thôi"

"Nói nhiều quá có khi còn thấy chúng ta phiền phức"

"Đúng vậy, con gái lớn rồi không giữ được nữa!"

"..."

"..."

Nếu nghĩ như vậy...

Biểu cảm của Hướng Chi Thạch ngay lập tức trở nên kỳ lạ, Thái Quyển cảm thấy hơi bối rối trong lòng.

Má ơi!

Đánh chết cũng không dám tin!

Người Tiểu Viên thích thực sự là Vĩ Trang.

Đồng tính luyến ái, trên thực tế, không phải là một vấn đề lớn.

Việc cùng giới tính và lớn hơn nhiều tuổi, miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận được.

Cùng giới tính, lớn hơn nhiều tuổi và là một nhà tài phiệt và doanh nhân nổi tiếng trong ngành, thân phận hoàn toàn khác xa so với bọn họ, cộng thêm tính cách kỳ lạ và khó đoán,...

Đây là...

Suy cho cùng, đó không phải là đối tượng mà cha mẹ nào cũng yên tâm.

"Ôi, nuôi con đã khó, nuôi con gái còn khó hơn..."

Sau khi xe khởi động, Thái Quyển vẫn còn lẩm bẩm.

Hướng Chi Thạch liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ phát ra từ màn đêm dày đặc.

Điện thoại trong túi anh rung lên hai lần, đến đèn đỏ thì anh mở màn hình lên.

Đó là một số lạ, nội dung là: Em ấy đã thành công, chúc mừng anh.

Tái bút, còn nhớ lời hứa năm xưa không?



Ánh đèn nê-ông của tòa nhà lập lòe trong đêm, đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Tiểu Viên nắm chặt túi xách, càng lúc càng căng thẳng, hoàn toàn quên mất dũng khí vừa rồi của mình từ đâu mà có.

"Tổng giám đốc Vĩ đang ở câu lạc bộ XX, chúng ta sẽ đến ngay" – Trợ lý Cao cười nói.

Tiểu Viên gật đầu, luôn cảm thấy nụ cười tối nay của trợ lý Cao đặc biệt rạng rỡ.

"Trợ lý Cao, chị tên là gì? Tôi có thể gọi tên của chị hay không?" – Tiểu Viên mỉm cười với chị ấy.

Nói chuyện phiếm có thể chuyển hướng sự chú ý và giảm bớt căng thẳng.

"À, ngài gọi tôi là Alex được rồi" - Trợ lý Cao cười cười, sếp cũng gọi chị như vậy để hai người gọi giống nhau cũng rất tốt.

"Alex? Wow, cái tên này rất hay", Tiểu Viên nói, "Nam nữ đều dùng được, là một cái tên trung lập".

"Vâng, đúng vậy!" – Trợ lý Cao ngồi bên cạnh cô ấy, tiếp nhận khuôn mặt của mỹ nhân này, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô ấy. Trái tim chị dường như không thể kiểm soát tốc độ.

[Không biết là do cô ấy còn trẻ hay là do ngoại hình đẹp, cô ấy có mùi rất thơm...]

[Nếu mà mình chụp một vài bức ảnh và gửi vào nhóm QQ, mấy đứa nhỏ ở trong đó sẽ bùng nổ phải không?]

Trợ lý Cao càng nghĩ thì càng trở nên phấn khích, chị hoàn toàn không thể ngậm miệng lại được.

"Mấy tháng nay, tổng giám đốc Vĩ rất bận, tối nay không phải họp công việc, mà là ngày hội thành viên câu lạc bộ mà tổng giám đốc Vĩ tham dự"

"Ồ..." – Tiểu Viên mơ hồ hiểu được Vĩ Trang ngoại trừ công việc bận rộn thì không có ai khác và không có ký hợp đồng với ai cả.

Không thể không nói, cô cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn một chút, "Cảm ơn Alex".

Trợ lý Cao có thể được tính là người làm việc trong làng giải trí, chị đã nhìn thấy quá nhiều người nổi tiếng và diễn viên, chị cũng đã vỡ mộng quá nhiều, tham gia nhóm QQ chỉ là một hứng thú bất chợt, để biết thêm "đối tượng hợp đồng" của sếp, vân vân. Thật ra, chị cũng đã già rồi, không thể theo đuổi thần tượng nữa, ngay cả bản thân chị thật sự thích Hướng Tiểu Viên.

Bây giờ, nếu nhìn kỹ hơn, thật đúng là có cảm giác phấn khích khi được tiếp xúc gần gũi với thần tượng, chưa kể rằng thần tượng này có tình cảm với sếp nhà mình.

Thần tượng này có thể theo đuổi, CP này có thể tham gia!

Trợ lý Cao cố đè khóe miệng, ngăn chặn nụ cười tràn ngập.

Hướng Tiểu Viên không để ý nhiều đến trợ lý Cao ở bên cạnh cô, chiếc xe đã đi vòng quanh và lái vào bãi đậu xe ngầm lúc nào không hay biết.

Có vẻ bảo mật rất tốt.

Cô chớp chớp đôi mi, hồi hộp về cuộc gặp sắp tới.

Lúc đó, cô nghĩ rằng mình thực sự muốn gặp Vĩ Trang, muốn nói cho chị ấy biết tất cả những tin vui về bản thân, muốn được chia sẻ với chị ấy. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy về bất cứ ai bên ngoài gia đình mình.

Suy nghĩ này quá hiếm hoi để buông bỏ một cách vô ích.

Cho nên Vĩ Trang cần ký hợp đồng thì cũng không sao. Dù sao dưới cái nhìn của cô, đó cũng chỉ là một tờ giấy, trước đây cô không muốn bất kỳ tài nguyên nào thì hiện tại cũng vậy.

Chỉ là việc cỏn con, không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không thấy có lỗi với ai.

Vĩ Trang đã quen với cách này thì cô cũng có thể lùi lại một bước.

Chị ấy lớn hơn mình vậy hãy để mình nhường chị ấy vậy.

Nhà để xe yên tĩnh với ánh sáng dịu nhẹ.

Trợ lý Cao bảo cô đợi trước rồi tự mình xuống xe.

Tiểu Viên ghé sát cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, một lúc sau nhìn thấy Vĩ Trang đi ra.

Chị ấy mặc quần nâu, áo sơ mi trắng, giữa hai cánh tay có áo choàng màu nâu và đen, đây là lần đầu tiên cô thấy chị ấy mặc hai màu này. Trắng và nâu, trắng lạnh và vàng ấm, một cảm giác ấm áp trong đêm lạnh.

Chị ấy nhìn về hướng này.

Đúng lúc, trợ lý Cao mở cửa, Tiểu Viên tạm dừng một lúc rồi mới bước xuống xe.

Một chút gió từ đâu thổi tới, lay động đuôi tóc của cô, Tiểu Viên ngẩng đầu lên vuốt tóc, đứng trước cửa xe rồi nhìn sang bên kia.

Vĩ Trang chậm rãi tới gần, vòng eo gầy gò ôm chặt trong thắt lưng, loại khí chất tự tại nhẹ nhàng đó là sự tích lũy của tuổi tác và sự từng trải độc nhất vô nhị.

"..." - Tiểu Viên muốn gọi người nhưng bởi vì mặc quá ít quần áo, lại rùng mình một cái.

Ánh mắt Vĩ Trang chậm rãi đảo quanh cô, sau đó đưa tay ra lấy chiếc áo choàng rồi đưa tới trước mặt cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »