Chương 4: Áp đảo

Tác giả có lời muốn nói:

Gợi ý thân thiện, có thể nối bốn chương đầu lại với nhau mà đọc. Haha.

____________________

"Phân đoạn 2 cảnh 2 lần 10!"

"Cô muốn biết cuộc sống trước kia của tôi sao?". Tại hiện trường thu âm, giọng nói của Hướng Tiểu Viên trong trẻo, không lớn, nhưng lại có nội lực, nghe rất thoải mái. Giọng điệu của cô lãnh đạm, cười khẽ nhưng không thành tiếng, chỉ là khóe miệng nâng lên, "Cô có biết trước đây tôi đã sống ở đâu không?". Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trâu Nhất Nhuỵ ở đối diện.

Cũng không biết làm sao, Trâu Nhất Nhuỵ bị cô nhìn như vậy, bất giác co người, "Chị đã sống ở đâu vậy ạ?".

"Tôi đã sống ở mấy cô nhi viện". Đôi mắt của Hướng Tiểu Viên ảm đạm đi, như thể có vô số ký ức xẹt qua ngay trước mắt. Sau đó, con ngươi của cô chuyển động như để ngăn dòng ký ức lại, ánh mắt đảo quanh căn phòng, "Những chỗ đó hoàn toàn khác với nơi này".

Cô hé môi dưới, nghiêng người về phía trước, nửa khıêυ khí©h nửa kích động: "Cô thật sự muốn biết sao?".

Trâu Nhất Nhuỵ nuốt nước bọt, "Chị, chị nói đi".

Hướng Tiểu Viên ngồi trở lại, nhìn qua cô ta rồi cầm bình nước bên cạnh lên, rót nước vào ly, tiếng nước ùng ục. Đây là một bộ ấm trà màu trắng bằng sứ nhập khẩu từ Anh, động tác rót nước của cô tuỳ tiện, khác hẳn với một đại tiểu thư sống trong nhung lụa. Ngay từ đầu, cô đã không được giáo dục nhiều, điều kiện sống cũng không tốt.

Ly nước được đặt xuống phát ra tiếng vang, làm rung chuyển mặt bàn.

Không khí toàn bộ trường quay, từ trong ra ngoài đều do cô điều khiển, làm mọi người phải cuốn theo.

Cô cầm lên, nhấp một ngụm, không có mùi vị gì, hừ lạnh một tiếng, đặt ly xuống, mặt bàn lại rung lên.

Trâu Nhất Nhuỵ từ sửng sốt đến bất an, người trước mặt này quá mức tự nhiên, không có một chút dấu vết diễn xuất, như thể cô ta là một người có thói quen như vậy trong cuộc sống thực tế.

Người phụ nữ này... đã hoàn toàn biến mình thành chị gái trong vở kịch...

"Những đứa trẻ nào mới sống trong cô nhi viện? Đa số là những đứa trẻ không khỏe mạnh, hội chứng Down, như này", Hướng Tiểu Viên đột nhiên trợn tròn mắt, lè lưỡi làm nước miếng chảy xuống, "Đứa trẻ bại não, có trí thông minh thấp, thường cười một cách kỳ lạ không rõ lý do...". Cô nhìn Trâu Nhất Nhuỵ, cười khô khốc quỷ dị.

"Còn có tàn tật, đây đều là những đứa trẻ không khỏe mạnh, trai gái đều có cả. Còn có đứa như tôi, khoẻ mạnh nhưng bị thất lạc, không ai nhận nuôi!" - Giọng điệu của cô điềm nhiên như không, khóe miệng càng ngày càng cao.

"Mỗi một cô nhi viện đều rất giống nhau, đều là những đứa trẻ như vậy. Tôi đã sống trong một căn phòng với hơn 20 đứa trẻ. Thường thì chỉ có hai dì trông coi. Ban ngày cửa khóa chặt, chúng tôi chỉ có thể đợi ở bên trong, ánh mặt trời còn không chiếu đến được. Tôi cảm thấy rất buồn chán, muốn đi ra ngoài, liền hô, "Dì ơi, dì ơi, con muốn ra ngoài đi chơi!"..."

"Không có một ai. Khi nhìn qua cửa, bên ngoài đều là bóng tối, chỉ có tiếng vang của tôi..."

"Mấy đứa trẻ bại não có đứa đang cười, có đứa đang khóc, còn có đứa đái dầm, đứa thì ị đùn, không có ai chăm sóc, thối muốn chết!", cô nhăn cánh mũi, chán ghét, yếu ớt nhìn Trâu Nhất Nhuỵ, "Tôi lại kêu, "Dì ơi, dì ơi, mau tới đây...". Vẫn không ai đến, hành lang đó, vẫn luôn là bóng tối...".

Giọng điệu của cô càng ngày càng yếu, hai chữ "bóng tối" ở cuối gần như không nghe được.

Trước mắt Trâu Nhất Nhuỵ bất giác hiện ra một bức tranh: hành lang tối đen không nhìn thấy tận cùng, một đôi tay nhỏ bé nắm lấy cửa chống trộm, dù có hét như thế nào đi chăng nữa vẫn không có ai để ý. Sau lưng đứa trẻ ấy, tiếng cười, tiếng khóc vang lên khắp phòng và mũi dường như có thể ngửi thấy những mùi hôi thối. Phải sống trong một môi trường như vậy...

Cảm giác bất lực và cô lập ập đến khiến Trâu Nhất Nhuỵ ngồi đối diện phải trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy da gà toàn thân như muốn nổ tung ra. Cô nhìn đối phương sững sỡ, trong đầu trống rỗng.

Nhìn từ màn hình, đây là một cảnh quay đặc tả1, khóe miệng Tiểu Viên nhếch lên, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại cứng nhắc, trong mắt không có ý cười. Sự tương phản này quá tốt, con ngươi của cô như có một màn sương che lại.

1. Đặc tả (Extreme close-up): Cảnh quay cận cảnh chủ thể một cách chi tiết và thường nhằm vào mắt hay miệng của diễn viên.

Rõ ràng là cô đang chìm trong ký ức.

Lông mày của Hướng Tiểu Viên mọc rất đẹp, đen đậm và dài, xương trán cao và đôi mắt trong suốt, sáng ngời. Nếu vui sẽ có nụ cười rạng rỡ nhất, nếu buồn thì nụ cười khiến người ta đồng cảm ngay lập tức.

Lúc này, cô như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, chậm rãi tiến lại gần: "Cô còn muốn nghe tiếp không? Em, gái, tốt...".

Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy như dựng tóc gáy, toàn thân run lên, không thể ngồi yên, như muốn chạy trốn, qua loa đáp: "Ừ, ừ...".

Hướng Tiểu Viên nhìn chằm chằm cô ta, ý cười nơi khóe miệng dần dần vụt tắt, biến mất, trở lại lãnh đạm như ánh mắt của cô. Cô rót một ly nước khác, chậm rãi uống cạn.

Từ đó, màn biểu diễn đã hoàn thành một vòng khép kín hoàn hảo.



Diễn xuất rất huyền diệu, mỗi người mỗi câu chuyện, nhưng có lúc, đối mặt với nhau, diễn xuất tốt hơn vừa nhìn đã thấy rõ ngay.

"Há" – Thái Quyển cười trộm, gào thét trong lòng, doạ nữ chính bỏ chạy luôn rồi!

Vĩ Gia Bảo bị choáng váng, sau khi Trần Vân Tú kêu "Cắt, rất tốt!", anh ta mới phản ứng lại, cũng hô to: "Tốt!". Anh ta là người đầu tiên vỗ tay.

Nhân viên công tác cũng phản ứng lại, vỗ tay khen ngợi theo đạo diễn. Một số hoan hô, một số suýt khóc, cuối cùng cảnh quay cũng hoàn thành.

Không dễ dàng, rốt cuộc cũng có một cảnh quay rất tốt.

Màn biểu diễn này hoàn toàn áp đảo, bỏ xa nữ chính mấy con phố.

Trâu Nhất Nhuỵ lắng nghe những người xung quanh khen ngợi và kích lệ Hướng Tiểu Viên, nụ cười của cô càng mất tự nhiên. Là người trong cuộc nên cô biết rõ mình bị áp đảo như thế nào, phản ứng của cô sai hoàn toàn đều do khí thế của đối phương đã khiến cô bị cuốn theo.

Cô phát hiện ra Hướng Tiểu Viên cũng thoát vai rất nhanh. Sau khi đạo diễn hô cắt, cô ta đứng dậy, hơi cúi đầu chào những người xung quanh, vô cùng thoải mái nói lời cảm ơn. Hành động của cô ta rất tự nhiên giống như nước chảy thành sông.

Cô thấy Vĩ Gia Bảo nhìn Hướng Tiểu Viên với đôi mắt sáng ngời, lại nhìn thấy Trần Vân Tú nở một nụ cười hiếm thấy.

Cô không ngốc, nếu đoạn phim kia mà được chiếu, khán giả chắc chắn sẽ thông cảm cho vai chị gái, và có vẻ như vai nữ chính của cô ngày càng trở nên nhu nhược, giả tạo.

Hiện tại cô cảm thấy vai nữ phụ có nhiều không gian biểu diễn hơn nữ chính!

Hướng Tiểu Viên uống cạn ly nước, đứng dậy cảm ơn quần chúng. Nhiệm vụ quay phim hôm nay của cô đã hoàn thành, cô xoay người bước đi. Thái Quyển đuổi theo, "Haha! Quá tuyệt vời, Viên nhi, em diễn hay quá!".

"Ừ"

Tiểu Viên đáp lại một câu, khi bước ra khỏi đám đông, cô chạy thật nhanh.

"Này?" – Thái Quyển nói với giọng nghi ngờ, nhìn thấy hướng cô chạy tới, nhất thời sáng tỏ.

Bên ngoài sân biệt thự, có dựng tạm một nhà vệ sinh công cộng, nam nữ tách biệt. Hướng Tiểu Viên giải quyết rất nhanh việc cá nhân, nước từ vòi chảy ra trong veo, mát lạnh, cô rửa tay, cúi người rửa mặt xong rồi lau mặt.

Đã thoải mái hơn nhiều.

"Nhịn chết em rồi" - Cô nói rồi lắc lắc tay, những giọt nước văng ra xa, trên người đang mặc trang phục diễn nên không thể lau nó. Cô ấy lắc tay một lần nữa và vẫy tay một cách thoải mái và vui vẻ.

"Đây" - Thái Quyển lấy khăn giấy trong túi ra.

Tiểu Viên từ chối, "Khỏi cần, sẽ khô nhanh thôi".

Thái Quyển tức giận, "Lau mặt đi, chú ý hình tượng". Anh dứt khoát dùng khăn giấy lau cho cô.

Tiểu Viên nở một nụ cười, "Anh còn chưa khen em diễn tốt đó!".

"Hồi nãy, anh có nói rồi! Em rất giỏi! Em rất giỏi! Em là giỏi nhất!"

Trời đã tối, trên đỉnh đầu có một đoạn đèn huỳnh quang, xung quanh rất nhiều bướm đêm nhỏ tụ hợp. Cái nóng của thời tiết còn chưa tan, mặt đất vẫn còn hơi nóng. Cơn gió đêm mùa hạ đang từ từ ập đến.

Tiểu Viên lại mỉm cười và giơ tay lên, "Diễn xuất rất vui! Wow! Lúc nói lời thoại thật là thích!".

Mái tóc đen của em ấy bị gió thổi bay, lộ ra khuôn mặt như ngọc. Thái dương và hai bên tóc mai có hơi ẩm ướt, có mấy phần trẻ con, "Lời thoại của biên kịch này viết rất hay, em học thuộc rất nhanh, nói ra cũng rất trôi chảy...".

Thái Quyển lấy bông tẩy trang ra, nhẹ nhàng lau sạch lớp trang điểm còn sót lại, "Lời thoại dài như vậy, lại còn thu âm trực tiếp, vậy mà em nói một cách rành rọt, không vấp chữ nào, quá giỏi!".

"Đúng vậy, em rất thích cảm giác được quay phim!". Khi nói đến quay phim, em ấy ngẩng đầu lên, hàng mi khẽ động và đôi mắt sáng lấp lánh. Ánh sáng trong đôi mắt ấy cùng với một ít màu mắt còn sót lại trên mí mắt có thể làm người ta cảm giác như đang có một ngôi sao từ trên trời rơi xuống.

Vài năm trước, Hướng Chi Thạch thành lập phòng làm việc và mời anh làm người đại diện của Tiểu Viên. Thành thật mà nói, anh đã tham gia giới giải trí này được sáu năm và từng dẫn dắt một số ngôi sao nổi tiếng của Bác Nghị. Sau đó, vì lý do cá nhân, anh nghỉ làm công việc này, muốn trở về quê tìm một công việc khác. Nếu không phải trước đó nợ Hướng Chi Thạch một chút ân tình, anh sẽ không dẫn dắt người mới, đặc biệt là người nóng tính và có tính cá nhân mạnh.

Anh đã xem phim của Hướng Tiểu Viên, nhìn thấy em ấy có sự đam mê với diễn xuất nên đã quyết định ở lại thử xem.

Một khi ở lại liền không thể rời đi, chính là lên "thuyền giặc"!



Nói là người đại diện, nhưng trên thực tế, anh còn kiêm trợ lý cuộc sống, trợ lý kinh doanh, chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu,... May mắn thay, tính cách nóng nảy của Hướng Tiểu Viên đều thể hiện hết vào diễn xuất. Trong cuộc sống, em ấy rất dễ sống chung và rất nghe lời. Dần dần có cảm tình, anh càng không đi được.

Thực ra, Tiểu Viên rất cô độc. Lúc đi học, vì thành tích tốt nên có hơi kiêu ngạo, nhân duyên không nhiều, tốt nghiệp rồi không quay nhiều bộ phim, bạn bè trong giới cũng ít. Trước mặt người ngoài, em ấy có vẻ lãnh đạm, kiêu ngạo và có cảm giác xa cách. Chỉ khi ở trước mặt anh và anh Chi Thạch, em ấy mới có thể trẻ con, trở thành một cô gái nhỏ, líu ríu chia sẻ những chuyện vui vẻ.

Thái Quyển cảm thấy tâm mềm lại, "Em vui như vậy sao? Chúng ta đã quay rất tốt. Hôm nay em đã làm rất tốt".

"Đói bụng không? Anh thấy đoàn phim phát cơm rồi đấy, anh đi lấy hai phần"

"Được, em cũng quay xong rồi, chúng ta đem về phòng ăn đi"

"Ừ, anh đi lấy thêm nước nóng để pha sữa, sáng mai em có thể uống"

Hai người trở về phòng, Tiểu Viên đã thay quần áo, bây giờ đang mặc một chiếc áo tay ngắn màu đen và quần denim dài màu xanh, búi tóc tuỳ ý. Cô ngồi xếp bằng trên chiếu tatami2 và uống súp đậu xanh với bắp cải.

2. Tatami: Là một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn nhà.

"Anh nghe bên kia nói sẽ có quay phim vào buổi tối, vì nhiệm vụ hôm nay vẫn chưa hoàn thành" – Thái Quyển vừa nói vừa bẻ đôi đũa dùng một lần.

Mấy cà mèn được mở ra, trước mặt anh có một phần cơm, Tiểu Viên ăn 1/3 phần cơm bình thường, cộng thêm ba món: sườn xào chua ngọt kiểu Quảng Đông, cà tím ngư hương3 và bí đao xào.

Việc quay phim cả ngày lẫn đêm là một thử thách về tinh thần và thể lực của người diễn viên.

"Nữ chính của chúng ta không biết có ổn không?". Thái Quyển đã tháo kính ra nhưng vì bị cận thị nặng nên không nhìn rõ, đũa gắp không chính xác, miếng sườn bị trượt.

"Haha. Anh nói xem? Cô ta chỉ là một bình hoa di động!" - Tiểu Viên hừ lạnh và kẹp một miếng xương sườn cho anh.

"E hèm, lời này chúng ta chỉ được nói riêng, ngàn lần không được nói trên phim trường đấy" – Thái Quyển lo lắng nhắc nhở cô.

"Đừng lo lắng, em cũng lười nói chuyện với bình hoa này, diễn cùng cô ta là quá đủ rồi!". Tiểu Viên cắn đũa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên, "Em rất muốn mau chóng được diễn chung với đàn chị Hà Thần Ảnh!".

Ba giải thưởng lớn trong nước là giải Bạch Mẫu Đơn, giải Kim Hoàng, giải Hoa Đỉnh, cùng với giải Tử Kinh Hoa ở Hồng Kông và giải Phi Yến ở Đài Loan. Đây là năm giải thưởng điện ảnh lớn nhất của người Hoa. Hà Thần Ảnh đã giành được 3/5 giải và chị ấy là người giỏi nhất trong số các diễn viên trung niên.

Một diễn viên như vậy mới là người mà Tiểu Viên mong muốn được hợp tác, và đó là lý do tại sao cô nhẫn nhịn cho tới bây giờ.

"Được rồi, ăn đi! Nếu ngày mai suôn sẻ, em có thể diễn chung với đàn chị yêu thích của mình rồi"

"Em vẫn chưa thể tin là mình có thể làm việc với chị ấy. Đồng Hoa lại có thể ký hợp đồng với chị ấy!" – Tiểu Viên cắn một miếng bí đao.

"Chắc là tiền với ân tình, này, em có biết rằng đạo diễn Trần và Hà Thần Ảnh từng là một cặp không?" – Từ trước tới nay, Thái Quyển rất nhạy tin.

"Em có biết", Tiểu Viên không thích chuyện phiếm lắm, "Không phải đã ly hôn rồi sao? Chỉ là người chồng đầu tiên của chị ấy thôi mà. Đó cũng là cuộc sống riêng tư của chị ấy".

"Ừ", Thái Quyển cầm đũa cào cào phía dưới, "Nhưng mà anh không nghĩ vậy...".

Anh còn chưa kịp nói xong. Hai người đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài thu hút.

"Mời vào" - Thái Quyển la lên.

Một nhân viên gõ cửa và bước vào, "Làm phiền rồi, đạo diễn gọi hai người qua".

Hướng Tiểu Viên và Thái Quyển nhìn nhau khó hiểu, hôm nay phân cảnh của cô không phải đã quay xong rồi sao?

Bổ sung thêm:

2. Chiếu TatamiĐiện Quang Ảo Ảnh - Chương 4: Áp đảo3. Ngư hương gia tử bảo (Cà tím ngư hương): Trong ẩm thực Tứ Xuyên, "ngư hương" để chỉ hỗn hợp nước sốt dùng để khử mùi tanh của cá, được làm từ hắc xì dầu, tương đậu bản, đường, dấm, dầu ớt chưng,...

Điện Quang Ảo Ảnh - Chương 4: Áp đảo