"Cô Hướng nói có thể ký hợp đồng đó, nhưng phải sửa lại một số chỗ"
8:30 tối ở thành phố Thân, Vĩ Trang trở về sau chuyến công tác ở California, Mỹ, và ở trong văn phòng, nghe trợ lý Cao báo cáo.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của chị. Chị đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len đen cổ cao và quần tây.
Chị xoay người ngồi xuống ghế, "Cô ấy muốn sửa lại cái gì?".
Trong tay trợ lý Cao đang cầm bản hợp đồng ban đầu, thời gian là nửa năm, quyền lợi là –
"Phiên 2 một bộ phim điện ảnh và truyền hình quy mô vừa và lớn do Đồng Hoa đầu tư; và tiền lương hàng tháng là 1 triệu nhân dân tệ. Hoặc phiên 2 hai bộ phim đầu tư quy mô vừa và lớn của hai công ty điện ảnh và truyền hình lớn khác là Hoa Nạp và Bác Nghị; và tiền lương hàng tháng là 2 triệu nhân dân tệ.
Không kể các tặng phẩm khác"
Theo ý kiến
của trợ lý Cao, ngay cả những nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí cũng sẽ cảm thấy hứng thú với các điều khoản của hợp đồng này, và việc họ có chấp nhận hay không là thứ yếu. Vậy mà một người như Hướng Tiểu Viên vốn chẳng nổi tiếng và chưa bộc lộ được tài hoa gì, lại có thể từ chối.
Tối hôm đó, trợ lý Cao nghe thấy, chị khó tin vào tai mình, chị tưởng Hướng Tiểu Viên "sửa đổi" là thêm vào những yêu cầu cao gì đấy. Sau khi cúp điện thoại, chị sững sờ hồi lâu, sau đó cười điên cuồng, cho đến khi anh chàng đẹp trai trên giường không hiểu gì và bị luống cuống, cho rằng biểu hiện của mình chưa đủ tốt.
Lúc này, trợ lý Cao nói: "Cô Hướng nói hợp đồng chỉ cần có hai điều –
Thứ nhất, Vĩ Gia Bảo, à, cậu Vĩ không thể phong sát cô ấy nữa. Cô ấy sẽ vì tương lai của mình mà ra sức tìm kiếm tài nguyên điện ảnh và truyền hình, không phải Đồng Hoa chúng ta can thiệp"
Chị dừng lại và nhìn Vĩ Trang.
[Má ơi, nghĩ lại vẫn nghĩ thấy não của đứa trẻ này đã bị con lừa đá trúng.]
[Điều này tương đương với một khối tài sản khổng lồ từ trên trời rơi xuống đầu cô bé, nhưng cô bé không nhận nó và nói rằng sẽ giao nộp cho quốc gia.]
Ngón tay trỏ của Vĩ Trang chạm vào môi, trên cổ tay cô ấy đeo một chiếc đồng hồ hình con rắn của Bvlgari1, giống như suy tư, "Còn điều thứ hai?".
[Má ơi, cái này còn thú vị hơn nữa, mình không thể cười, không thể cười...]
Chị hắng giọng nói: "Điều thứ hai cô Hướng nói là – ngài không được ép buộc cô ấy".
Nói xong, chị im lặng, không lên tiếng nữa.
[Hahahahahahahahahahahahahahahahaha má ơi, mình vẫn không nhịn được! Đủ tiếng cười cả năm của mình luôn rồi!]
[Hahaha, nếu sếp biết ép buộc người thì đã tốt rồi, cô ấy căn bản là một người lãnh cảm!]
Trong đầu trợ lý Cao tràn ngập dòng chữ và âm thầm quan sát sếp của mình.
Trên làn da trắng đến phát sáng của Vĩ Trang, lông mi gợn sóng, khóe mắt mở ra một độ cong nhỏ.
Trợ lý Cao sững sỡ.
Vĩ Trang nói: "Vậy thì hãy làm theo những gì cô ấy nói".
Trợ lý Cao: "À, vâng, vâng ạ".
[Cái quái gì vậy! Cô ấy vừa rồi đã cười à!!]
"Thêm một điều nữa", giọng nói lãnh đạm của Vĩ Trang mang theo chút khó đoán, "Cô ấy có thể đưa ra một yêu cầu. Nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cô ấy, thời gian không giới hạn".
Trợ lý Cao nuốt nước bọt, "Vâng, thưa tổng giám đốc Vĩ".
Chị lập tức nói, "Hợp đồng sẽ được ký vào ngày mai".
Vĩ Trang gật đầu, sau đó hỏi: "Vĩ Gia Ngôn ở đâu rồi?".
Mặt mày trợ lý Cao khẽ động, "Ngài muốn gặp cậu Vĩ ạ?"
Vĩ Trang: "Tìm xem nó ở đang đâu rồi sắp xếp thời gian".
Trợ lý Cao: "Vâng thưa tổng giám đốc Vĩ".
[Má ơi! Kí©h thí©ɧ vậy!]
Hướng Tiểu Viên đi thang máy ra khỏi tầng hầm, chính là chiếc Mercedes Benz màu xám bạc lúc trước. Cô đến gần, cửa xe mở ra, khuôn mặt của trợ lý Cao hiện ra với nụ cười quen thuộc.
"Mời ngài xem hợp đồng, nếu không có vấn đề gì, sau khi ký xong sẽ có hiệu lực ngay lập tức" - Trợ lý Cao đưa vài tờ giấy, rõ ràng là mỏng hơn nhiều so với lúc trước.
Tiểu Viên lật qua một lượt, so với cô nói thì tăng thêm mục thứ ba, "Cái này...".
Trợ lý Cao liếc mắt và mỉm cười, "Đây là tâm ý của tổng giám đốc Vĩ nhà chúng tôi".
Có thể đưa ra một yêu cầu với chị ta sao?
Đây thực ra chỉ là thùng rỗng, nhưng dù sao quyền quyết định vẫn nằm trong tay cô, vì vậy Tiểu Viên không nghĩ ngợi nhiều, cầm lấy bút và đặt lên tờ giấy, cô ký tên và in dấu vân tay.
"Sau này tôi sẽ liên hệ với ngài hay trợ lý của ngài. Ngài thấy cách nào thuận tiện hơn?" - Trợ lý Cao hỏi.
"Trước tiên, cô liên hệ với tôi đi..." Tiểu Viên nhíu mày.
Sau khi xuống xe, Tiểu Viên cho hai tay vào túi trước của áo len và đi về.
Chuyện này có thể giấu anh hai, nhưng với Thái Quyển, muốn giấu cũng không giấu được.
Sau khi về nhà ăn tối, Tiểu Viên kéo Thái Quyển sang một bên, vẻ mặt của cô nghiêm túc khiến trong lòng Thái Quyển không yên, "Em đã làm một chuyện, trước tiên anh đừng vội ngắt lời, cứ nghe em nói trước đã".
Thái Quyển cũng rất nghiêm túc, "Em nói đi".
Tiểu Viên đã nhẩm nhiều lần, nhưng khi định nói ra thì luôn bị mắc kẹt, "À, Thái Quyển, anh có yêu em không?".
Mặt Thái Quyển đầy dấu chấm hỏi, "Hả?".
Tiểu Viên hít một hơi thật sâu, làm nũng, "Em nói anh có yêu em hay không?".
Thái Quyển nuốt một ngụm nước bọt lớn, "Em, em gái, cái đó, em biết anh... Chúng ta không cùng tần số mà?".
Tiểu Viên véo mặt anh và đánh anh, "Ai mà không biết đâu, thôi để em nói thẳng".
Thái Quyển vỗ ngực, "Ôi em làm anh sợ quá".
Tiểu Viên khịt mũi, "Đợt lát nữa, anh thật sự sẽ sợ cho mà coi".
Khi Thái Quyển nghe cô nói về việc gặp Vĩ Trang trong tứ hợp viện của Chu Ngạc Hoa ở thành phố Bội, anh không kìm được mà cắt ngang và phàn nàn, "Sao đi đâu cũng gặp được vậy?".
"Đúng rồi đó!" – Tiểu Viên tiếp tục kể tiếp.
Nghe đến đoạn Tiểu Viên đàm phán các điều khoản với Vĩ Trang, Thái Quyển trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy câu hỏi "Em lấy đâu ra can đảm như thế?". Đến khúc Tiểu Viên từ chối các điều khoản của hợp đồng đầu tiên do Vĩ Trang đề xuất, anh đã choáng váng hoàn toàn và run rẩy chỉ tay vào cô, không nói nên lời, "Em, em...", thiếu chút nữa đã đau sốc hông, anh xoa l*иg ngực rồi hét lên: "Em thật ngốc!".
Tiểu Viên: "Em còn chưa nói xong".
Sau đó, cô nói cho anh biết bản thỏa thuận hợp đồng mới nhất, Thái Quyển kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, hai mắt đờ đẫn.
"Thái Quyển, anh tỉnh lại đi" - Tiểu Viên vẫy tay trước mặt anh. Thái Quyển nắm lấy tay cô và đảo mắt, "Viên nhi, em có biết em đã ký hợp đồng gì không?".
"Em biết anh muốn nói gì, anh nghĩ đó là một hợp đồng bao nuôi phải không?" – Tiểu Viên không hài lòng mà nhìn anh.
Thái Quyển thở ra một hơi, "Anh...".
Tiểu Viên: "Dù sao em cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, anh nghĩ như thế nào. Trong lòng em đây không phải là hợp đồng bao nuôi".
"Vậy đó là gì?"
"Hợp đồng thỏa thuận"
"..." – Thái Quyển thở dài và nhìn vào hợp đồng, "Hợp đồng này chỉ có các điều kiện thỏa thuận của em mà không liệt kê các điều khoản cụ thể cho cả hai bên, hoặc những "nghĩa vụ" mà em phải thực hiện với tư cách là bên B. Nó có thể được coi là đồng ý ngầm... một số hành vi nào đó không?".
Tiểu Viên đột nhiên ngẩn ra.
"Không phải em chưa từng ký hợp đồng, hợp đồng của đoàn làm phim em ký nhiều lần rồi, sao mà em vẫn ngốc như vậy?" – Thái Quyển xoa trán, anh dừng lại, sau đó tự hỏi: "Không đúng, theo lý mà nói bên Vĩ Trang sẽ không thực hiện một hợp đồng không đầy đủ như vậy...".
Thái Quyển ngẩng đầu hỏi: "Hai người gặp nhau mấy lần rồi?".
Tiểu Viên cố gắng nhớ lại, "Thấy mặt thì đã ba lần rồi, còn nghe tên thì không nhớ nổi...".
Thái Quyển nhìn cô, "Đối với chị ta, em có cảm giác gì?".
Tiểu Viên im lặng vài giây, gãi gãi mặt, "Rất khó nói... Em không ghét chị ta. Lần đầu tiên gặp mặt em còn cảm thấy sợ, nhưng bây giờ thì không sao cả... Chị ta cũng không kiêu căng, nói chuyện thì... không thích nói chuyện lắm, dù sao cũng không giống tên lắm lời Vĩ Gia Bảo... Cách ăn mặc rất đẹp, chị ta có vẻ thích mặc quần dài, em chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào mặc quần đẹp đến vậy, vừa nữ tính vừa có vẻ đẹp trai...".
Càng nói cô càng trở nên thích thú, trong đôi mắt có ý cười, hàng mi cong vυ"t như hai chiếc quạt đen dày.
Thái Quyển ngạc nhiên, nét mặt hơi phức tạp.
"Vậy em có biết sau khi ký hợp đồng này thì không thể đổi ý, em đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
Nghe anh nói lời này, Tiểu Viên cảm thấy hơi chột dạ nhưng cô vẫn phải cố duy trì, "Em biết, chẳng qua làm cái kia thôi mà, dù sao cả hai cũng là phụ nữ...".
Thái Quyển: "...".
Tiểu Viên vội vàng nói thêm: "Hơn nữa, em đã yêu cầu chị ta không được ép buộc em, và chị ta đã đồng ý!".
Thái Quyển bất lực gật đầu, "... May mà em còn chút đầu óc!".
Tiểu Viên: "Ôi chao, anh yên tâm đi, ai ép buộc ai còn chưa biết đâu!".
Thái Quyển liếc nhìn cô, cảm thấy lời nói của cô không đáng tin chút nào. Sau đó, anh nhìn bản hợp đồng, "Anh hiểu rồi, em thú nhận với anh vì muốn lôi kéo anh, để anh cùng hội cùng thuyền với em và giúp em giấu diếm anh Chi Thạch, đúng không?".
Tiểu Viên cười ngọt ngào, chắp tay, "Please, please ~".
Thái Quyển khó xử nói: "Nếu anh ấy biết việc này, nhất định sẽ không đồng ý".
Tiểu Viên cười nhẹ, "Anh hai còn ở thành phố Bằng, ước chừng sẽ ở lại một thời gian. Mà hợp đồng chỉ ký nửa năm, sếp lớn bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để đến xem em mỗi ngày? Ngoài ra, trong trường hợp em nhận được phim, mất ít nhất ba hoặc bốn tháng để quay phim. Anh xem, nửa năm qua đi trong nháy mắt".
Thái Quyển chớp mắt, "Ừ đúng...". Thực sự có khả năng như vậy.
"Hơn nữa, không phải chị ta muốn gặp em thì em phải đi gặp chị ta. Em có thể nói em rất bận, đang đi thử vai, đi học này kia, dù sao thì chị ta cũng không thể ép buộc em"
Thái Quyển: "Hóa ra em đã có tính toán hết rồi".
"Đương nhiên rồi, bởi vậy em mới không muốn nhận tài nguyên hoặc tiền bạc, quà cáp,... của chị ta. Em không thẹn với lương tâm của mình. Hơn nữa, khởi nguồn là do Vĩ Gia Bảo ngáng chân em, chị ta là chị gái, dọn dẹp đống lộn xộn của em trai cũng là điều nên làm"
Thái Quyển nghe thấy hợp lý, nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù gì Vĩ Trang cũng là một doanh nhân, làm việc không có lợi để làm gì, còn để Tiểu Viên lợi dụng bản hợp đồng dễ dàng như vậy. Nhưng hợp đồng này thực sự không khắt khe, nhất thời anh cũng không thể hình dung ra được.
"Nhưng anh vẫn cảm thấy..."
"Này...". Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Tiểu Viên, cô liếc nhìn màn hình và nhấc máy ngay lập tức, "Alo, Thi Hải hả?".
Thái Quyển thấy cô gật đầu, hai mắt sáng lên, "Vâng, vâng, thật hay giả vậy?".
"Vâng, tôi đã đọc tiểu thuyết rồi, ngày mai đến sao? Không thành vấn đề, tôi sẽ đến đúng giờ!"
Sau khi cúp điện thoại, cô vung nắm đấm nhỏ và hét lên đầy phấn khích, kéo Thái Quyển, "Thái Quyển à, Thi Hải nói ngày mai em có thể đi thử vai rồi, anh ấy sẽ gửi kịch bản cho em sau!".
Thái Quyển vui vẻ hỏi: "Tại sao nhà sản xuất lại đột ngột đổi ý?".
Tiểu Viên: "Anh ấy cũng không biết nữa, nhà sản xuất gọi cho anh ấy, nói muốn cho diễn viên lúc trước anh ấy đề cử một cơ hội thử vai...". Cô nói rồi chớp mắt, đột nhiên nhìn Thái Quyển. Thái Quyển nhìn bản hợp đồng, "Em ký lúc nào?".
"Em mới ký vào buổi chiều..." – Tiểu Viên cũng nhìn vào bản hợp đồng.
Động thái quá nhanh!
Thái Quyển lo lắng, "Viên nhi...".
Sự chú ý của Tiểu Viên đã bị kịch bản thu hút, "Đến rồi, đến rồi, kịch bản đến rồi!". Cô bấm máy, nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhìn anh mà nói: "Vâng?".
Thái Quyển nhìn vào dáng vẻ tập trung của cô, không nói được lời nào.
Nếu không nắm bắt cơ hội này thì có thể vĩnh viễn sẽ không nổi danh.