Ngày hôm sau, các thiếu nữ chưa kết hôn cả nước đều nhận được thiệp mời đến yến hội hoàng gia.
Bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ Hôi tiểu thư là một…thiếu nữ, cho nên ‘nàng’ cũng ‘bị’ mời.
“Oa oa, quá tuyệt, là yến hội của Vương Tử điện hạ đa!” An Na, Liệt Na hưng phấn mà hoa tay múa chân. Dưới ảnh hưởng của Liệt Na, An Na cũng biến thành ‘fan’ hâm mộ Vương Tử điện hạ.
Hai người hàng ngày cầm ảnh chụp vị Vương Tử đẹp trai ra sức xúi giục dụ dỗ Hôi tiểu thư.
“Tiểu Hôi a, sau có tuyển chồng cũng phải lựa người phong độ như này nga… Nếu tùy tiện chọn một kẻ vớ vẩn xấu xí nào đó, em tuyệt không tha!”
Tiểu Hôi thực sinh khí. Ha, chẳng lẽ ta lại là một kẻ cả đời làm thụ sao chứ? Lão hổ không ra uy lại bị khi là ‘hellokitty’!
[Tác giả: không sai, ngươi liền ngoan ngoan làm một tiểu thụ đáng yêu đi, nghĩ muốn phản công, hối lộ ta a!]
Cho nên hắn chưa bao giờ nghía mắt ảnh chụp Vương Tử, kiên quyết không chịu tác động tẩy não của hai đứa em.
Hai chị em vừa nghĩ tới có thể tiếp xúc Vương Tử trong phạm vi gần, lại nói không chừng còn có thể cùng người khiêu vũ, vui muốn điên luôn.
“Ta đẹp như này, dung mạo đáng yêu, Vương Tử nhất định sẽ để mắt ta. Sau này làm Vương phi, quần áo đều hàng hiệu, xuất môn phải Rolls-Royce, tắm cũng phải sữa tươi.” An Na say mê nói.
“Trèo cao quá! Vương Tử mới là không thích dạng chỉ thích hư vinh như ngươi! Vương Tử từng nói hắn thích cô gái ôn nhu thành thạo, vậy nên…khẳng là ta đây! Nếu có thể thành đôi, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau du lịch rồi chụp ảnh kỷ niệm, đến Italy xem kịch, đến Viên dự nhạc hội, tâm linh tương đồng vừa vặn một đôi.” Liệt Na đáp trả.
“Không đúng, là ta.”
“Là ta!”
“Là ta!”
“Là ta!”
“Stop!” Mỹ Na hét lớn một tiếng đình chỉ cuộc khẩu chiến đang đà leo thang.
“Các con, bình tĩnh lại nào, Vương Tử chỉ có một, vương phi cũng chỉ một người. Động não đi, đừng chỉ trói buộc trong tầm nhìn hạn hẹp, hướng ánh mắt đến mỗi Vương Tử. Nhìn xa xa một chút. Đại yến hội, không phải chỉ có Vương Tử mới là kim cương cực phẩm, còn có rất nhiều kim cương thứ phẩm thứ thứ phẩm…” Mỹ na nói, “Đương nhiên, nhiều người cũng sẽ nghĩ như vậy, cho nên biểu hiện càng phải ưu tú càng phải xuất sắc?”
“Mẹ, vậy phải làm thế nào?”
“Từ ngày mai trở đi, mẹ sẽ tìm giáo viên dạy lễ nghi, vũ đạo rồi cả trang điểm, cần chỉnh trang lại cho có dáng vẻ cung đình, toát lên vẻ tao nhã rực rỡ mà đầy nhân ái, làn da mái tóc cũng phải cực kỳ chăm chút.” Mỹ Na quyết tâm đầu tư số vốn lớn vì tương lai tươi đẹp phía trước.
“Hảo đa!” Tiểu Hôi cùng hai nhỏ em hoan hô hò reo.
“Tiểu Hôi không được đi!”
“A, vì cái gì?” tiếng sét giữa trời xanh.
“Vì cái gì không thể đi, con cũng được mời a?” Tiểu Hôi bất mãn bất mãn.
“Hừ hừ, đây này, trên giấy viết rõ ràng thế này: mời các thiếu nữ chưa kết hôn cả nước! Là thiếu nữ thấy không, ngươi là thiếu nam nên…ngươi, NO!”
“Này…chính là…chính là,ta…ta là anh trai thiếu nữ chưa kết hôn…” Tiểu Hôi nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu.
Ba vị nữ nhân gia thẳng té xỉu!
Qua cả buổi, Mỹ Na mới từ từ tỉnh lại, tận tình khuyên bảo, khuyên đến khuyên đi: “Tiểu Hôi, không phải mẹ không muốn cho ngươi đi nhưng là thật sự không thể đi mà!”
“Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì?” Tiểu Hôi lại bắt đầu tuyệt chiêu ‘làm nũng’ vô địch, “Người ta muốn đi mà, người ta muốn đi!”
“Không có quần áo đẹp, không thể đi!” không nỡ nhìn mẹ bị Tiểu Hôi kịch liệt lắc lắc như cái trống lắc, An Na liền suy nghĩ viện cớ thay.
“Đúng đúng, không có đồ đẹp đồ hiệu, ăn mặc rách rưới tung toé đi yến hội thực rất mất mặt!”
Lúc này, Đại Tây tiểu thư lâu nay vắng bóng qua nhà ‘mượn muối’. Nàng ở ngoài cửa nghe được hết thảy, lại lần thứ hai viết vào tác phẩm vĩ đại: mẹ kế ác độc không cho Hôi tiểu thư tham gia đại yến hội của Vương Tử!
Tiểu Hôi liều chết một mực năn nỉ ỉ ôi, “Mẹ…ẹ…ẹ…, cho đi đi mà! Con thực rất rất rất muốn nhìn hoàng cung rốt cuộc là thế nào thôi mà?”
“Tiểu Hôi, vì muốn tốt cho con mới không cho đi a, ngoan ngoan nha, nghe lời đi nha!”
“Không nghe, người lớn ai cũng thích dùng ‘vì muốn tốt cho con’ viện cớ lấy lệ cho qua lừa gạt trẻ nhỏ.” Tiểu Hôi biễu môi.
“Tiểu Hôi a, khi quân là tử tội a, còn liên luỵ cửu tộc!”
[Người qua đường: này…]Tiểu Hôi: “Yên tâm đi, tác giả sẽ không để con chết nhanh vậy đâu. Chết rồi thì còn gì để viết chứ!”
Mỹ na ấn ấn trán Tiểu Hôi, “Tiểu tử ngốc này, đã quên, nữ tác giả BL vốn là hứng khởi phút chốc, nói không chừng còn mong sớm kết thúc, theo đuổi một ý tưởng biếи ŧɦái thú vị khác a, cho nên…vì an toàn, không-được-đi!”
[Người qua đường: ta, ta thật, ta thật khó đỡ!]