Chương 17: Vương tử cùng Hôi tiểu thư sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi???

Vương tử cùng Hôi tiểu thư cử hành hôn lễ vô cùng long trọng vô cùng xa hoa.

Hôn lễ gây chấn động cả nước, Hôi tiểu thư ngày đó diện chiếc váy cưới dài 20 thước lộng lẫy, các cô gái khác nhìn thấy chỉ có ganh tỵ thèm muốn. Hôi tiểu thư được lọt vào danh sách 10 nhân vật mới hàng nằm. Cả nước từ lão đến ấu đều sôi nổi bàn tán – dấy lên “cơn sốt Hôi tiểu thư”, thế nên “Hôi tiểu thư” trở thành một cái danh từ riêng đó nga.

(edit đến đây, tự nhiên nhớ tới ‘cơn sốt UL’ là sao?!)

A~, nhớ tới vị Đại Tây tiểu thư nhà chúng ta, bởi vì sau khi Hôi tiểu thư và vương tử kết hôn liền chuyển vào hoàng cung, khiến Đại Tây tiểu thư chẳng thể rình…, oh, không, là quan sát nhân vật chính, thế là

♦Chuyện xưa chưa kể của nhà hàng xóm♦

cũng đành phải

kết thúc. Vị phụ trách phần

biên tập quả nhiên là người có tầm nhìn phi thường chiến lược phi thường kinh tế, nắm bắt lòng người, đề nghị đổi tên tác phẩm, giản lược ngắn gọn lại kèm theo danh từ nổi tiếng mới xuất hiện

♦Hôi tiểu thư♦, Đại Tây tiểu thư đồng ý.

Nghe nói

♦Hôi tiểu thư♦

xuất bản lần đầu tiên tiêu thụ lượng liền đạt danh hiệu bạch kim, lập tức tái bản, cung không đủ cầu, Đại Tây tiểu thư được trao giải “LouBayer văn học”!

(QT đại nhân để La Bái, google sama để Lou Bayer – không biết phải Nobel không nữa TT__TT)

Mà kết thúc của

♦Hôi tiểu thư♦

là:

‘về sau, vương tử cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi’

lập tức được vô số nhà văn sùng bái, cho là kinh điển của kinh điển, mượn bỏ vào tác phẩm của chính mình.

(mèng ơi…)

Như vậy, có thật được như đồng thoại xưa nay vẫn kể

‘về sau, vương tử cùng Hôi tiểu thư sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi’?

Oh trời ơi, đừng có tin, đó chỉ là lời nói bừa thiếu chính xác của đồng thoại, phần đặc sắc thật sự bây giờ mới bắt đầu!

Cái ngày hôn lễ diễn ra…

– Mục sư: vương tử điện hạ, người có đồng ý lấy Tiểu Hôi làm vợ, bất luận phú quý nghèo hèn, sinh lão bệnh tử, bất luận xinh đẹp xấu xí nam nữ, vĩnh viễn yêu thương chăm sóc, bất ly bất khí, vĩnh viễn thủy chung?

– Vương tử: ta đồng ý!

– Mục sư: Tiểu Hôi tiên sinh, người có đồng ý trở thành vợ của vương tử điện hạ, bất luận phú quý nghèo hèn, sinh lão bệnh tử, bất luận xinh đẹp xấu xí nam nữ, vĩnh viễn yêu thương chăm sóc, bất ly bất khí, vĩnh viễn thủy chung?

– Tiểu Hôi: ân, ta đồng ý!

– Mục sư: hảo, hai bên trao nhẫn.

Vương tử với Tiểu Hôi đeo nhẫn kim cương 20 ka-ra cho nhau.

(hức, mình cũng muốn có để…bán)

– Mục sư: buổi lễ kết thúc, chú rể có thể kiss cô dâu…



Quốc vương bệ hạ cảm động rơi nước mắt. Cảm động qua đi, lại cảm thấy có điểm gì đó là lạ, kỳ quái.

“Ta có nghe lầm không, ta vừa rồi giống như nghe được cái gì ‘tiên sinh’?” Hắn hỏi đại công tước.

“Ân, Tiểu Hôi tiên sinh.”

Quốc vương bệ hạ ngất xỉu. Khi tỉnh lại, điều đầu tiên người nói với vương tử điện hạ là: lập-tức-ly-hôn.

(trời ơi, mừng quá, từ đầu tới giờ hình như có mỗi cái phản ứng này là bình thường)

“Phụ vương đã nói sẽ không phản đối hôn nhân của con mà.”

“Ta phản đối, ta phản đối, tôi kiên quyết kịch liệt phản đối!”

“Phản đối vô hiệu! Chúng ta đã kết hôn.”

“Vậy ly hôn!”

“Phụ vương đã tuyên thệ!” Vương tử mặt âm trầm.

“Tiểu tử ngươi dám gài ta… Cùng lắm thì không được ăn vịt quay Bắc Kinh.”

“Cho dù người không ăn, ta cũng không ly hôn.”

“Giang sơn hoặc mỹ nhân, ngươi chọn đi!” Quốc vương ném bom.

“Phụ vương, người đừng ép ta!”

“Bức ngươi thì như thế nào?” Quốc vương là nhóm máu B cố chấp đó mà, “Ta chính là muốn bức ngươi đấy, thì sao? Giang sơn hay là Tiểu Hôi?”

“Ta chọn Tiểu Hôi!”

(ô ô ô…thực cảm động nha)

“Này… Ngươi cũng phải suy nghĩ một chút chứ a, đừng có không do dự mà trả lời như vậy a, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của ta đó, có biết không hả?”

—>

đoạn này thấy có chút mờ

ám, hờ hờ…


“…!”

Quốc vương không thuyết phục được vương tử, cũng không thể nào bỏ mặc vương tử

(có mỗi thằng con mà), nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hạ thủ Tiểu Hôi trước, chỉ cần là Tiểu Hôi chủ động buông tha vương tử, vương tử cũng không thể làm gì.