"Tạ tiểu thư!" Diệu Châu ngọt ngào cười, không chờ Hà Cẩn mở mắt hỏi thăm, nàng đã biết tâm tư của Hà Cẩn "Còn có nha hoàn nàng Tề Mai dậy kia tên là Đậu Hoàng, ở trong một giai đình ở thành Tây sinh ra. Trong nhà là con cả còn có ba đệ đệ, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân không nuôi nổi ba đứa con nhỏ liền có ý định đem nàng bán đi. Từng bán cho Phủ Tướng quốc nhưng vô tình đắc tội Tam tiểu thư Tướng Quốc phủ, đã bị đuổi, chuyển qua mấy bà tử mới cho bán rồi đến Hà phủ"
Phủ Tướng quốc? Hà Cẩn híp mắt, trong nội tâm tính toán "Diệu Châu, cẩn thận theo dõi nha hoàn kia, gia thế sau lưng nàng cũng tìm người tinh tế điều tra lại một lần, nếu thật xác minh không sai hướng ta bẩm báo"
Diệu Châu trong lòng nghi hoặc nhưng cũng biết trong nội tâm chủ tử có dự tính khác. Hà Cẩn dặn dò rõ ràng xong liền cho nàng lui xuống.
Hà Cẩn có chút mệt mỏi, để lại Trúc Đinh hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Sau đó, dùng bữa về sau, Hà Uyển sai nha hoàn đến, nói là ngày mai thư viện mời học sinh Hà Uyển đi bàn luận học nghệ Nguyệt Lâu, Hà Uyển đặc biệt mời Hà Cẩn ngày mai cùng nhau đi đến.
Nghe vậy, Hà Cẩn cười đến ý vị thâm tường.
Hà Cẩn có chút gật đầu, chính là đáp ứng, tâm tư của Hà Uyển tạm thời không rõ nhưng Nguyệt Lâu cái này lại đáng giá để đi.
Thư viện học tử? Kỷ Hi Hòa, chúng ta lại muốn gặp mặt rồi.
Phẫn hận này còn chưa lan ra đến mỗi một chỗ tóc gáy trên người, một hồi áy náy cùng mong đợi lại xông lên trong lòng Hà Cẩn. Hà Cẩn truyền lệnh Tuyền Ngư, nàng gần đây ở bên ngoại tổ bốn phía tìm đơn thuốc trị bệnh, nắm chặt trong tay, Hà Cẩn ngơ ngác nhìn phương thuốc, vài giọi nước mắt cũng bất tri bất giác rơi xuống.
Kỷ Hi Hòa cùng Đỗ Mặc Như đều là học sinh của thư viện, ngày mai Hà Cẩn muốn gặp ngoại trừ
cừu nhân hận không thể ăn tươi nuốt sống, nàng còn có ân cần phải báo cho ân nhân, Đỗ Mặc Như.
Hà Cẩn và Đỗ Mặc Như tuy làm phu thê vài năm nhưng lại hữu danh vô thực.
Năm đó Đỗ Mặc Như có nạn liền lâm bệnh, hơn trăm thầy thuốc trong thành đều bó tay, đều nói sẽ chết. Đỗ Mặc Như bệnh đến thật nhanh chóng, đột nhiên Tân hoàng truyền lệnh tứ hôn, Hà Cẩn gả vào Đỗ phủ đã là chuyện không thể thay đổi. Đỗ phụ đầu tiên là muốn báo ân kết quả lại làm khổ Hà Cẩn.
Bệnh lao từ xưa là bênh gì, lây bệnh cho nhau, người chết rất nhiều. Hà Cẩn gả cho Đỗ Mặc Như, chưa nói đến ngủ cùng giường, bình thường ăn ở đều phải đối xử cẩn thận. Đỗ Mặc Như còn sống, Hà Cẩn là góa phụ, Đỗ Mặc Như chết rồi, Hà Cẩn vẫn là góa phụ của Đỗ gia, nhất định sống cô độc cả quãng đời còn lại, không con cái. Đây cũng là lời nói của mấy người rảnh rỗi bên ngoài phủ nói xấu.
Trước đêm đại hôn, Đỗ phụ đội mưa đến, quỳ xuống đất tạ lỗi với Hà Cẩn. Lão gia hai mắt mở to màu đỏ tràn đầy áy náy, Hà Cẩn đến nay vẫn nhớ rõ nhưng Hà Cẩn cũng không trách. Là Đỗ Trưng cam tâm tình nguyện đắc tội Thừa tướng liều chết cho bên ngoại tổ lật lại án xử, để cho bên ngoại tổ một nhà rửa sạch oan khuất, sau khi chết còn được lưu danh thơm. Vẻn vẹn cái này, Hà Cẩn muốn hận cũng không nổi.
Nhưng như vậy, vô luận là gì, Hà Cẩn với Đỗ Mặc Như chỉ là tồn tại tâm tư muốn báo ân, kết quả là thành một cuộc hôn nhân này.
Hà Cẩn nhìn nước trong chén trà, ngây người xuất thần.
Ngoài cửa sổ, gió đêm gào thét bốn phía lại theo khe hở bên cửa sổ tiến vào trong phòng, làm cho ánh nến tự dưng chập chờn.
Trúc Đinh đang ở bên hầu hạ Hà Cẩn, mũi kim thêu vá, nàng đang thêu một đôi uyên ương nghịch nước.
Hà Cẩn hoàn hồn, nhẹ nhấp một ngụm lại phát hiện nước trong chén đã lạnh. Nàng đặt nhẹ chén sứ, nhìn Trúc Đinh. Ánh nến chập chờn, Trúc Đinh dưới ánh nến giơ cau kim khâu thành đường, hơi cắn môi, đúng là cẩn thận chuyên chú.
Hà Cẩn đứng dậy, bước đến bên cạnh Trúc Đinh, không tự chủ mà đưa tay mơn trớn tấm vải thêu tinh tế làm bằng lụa, sau đó chậm rãi nở nụ cười " Đưa các em cho Cẩn nhi, ngoại tổ chắc phải đau lòng một hồi rồi" Nhìn Trúc Đinh cùng đứng một bên chờ với Tuyền Ngư, Hà Cẩn lại cười cười "Các em đều thân mang tuyệt kỹ, Hà Cẩn trong lòng vui mừng, hôm khác nhất định phải về Phủ Quốc công cùng ngoại tổ nói chuyện, muốn ngoại tổ một lần nữa cho Cẩn nhi thêm mấy tỷ muội tốt."
Tuyền Ngư rót cho Hà Cẩn chén trà nóng, hương trà lượn lờ, Tuyền Ngư cười nói: " May là Diệu Châu không ở đây. Nếu để cho nha đầu kia nghe thấy tiểu thư muốn thay nha hoàn, đích thị là muốn khóc thút thít, lau khóe mắt cầu mong tâm tư này của tiểu thư tan biến."
Hà Cẩn rung động cười "Không chừng nàng còn muốn ta thuận theo cho nàng mấy cái bánh ngọt mới có thể tiêu tan oán khí đấy!"