Bên kia Hà Yên cũng khóc theo, không khóc yên lặng giống Hà Cẩn, Hà Yên vùng vẫy giữ giội, gào thét khóc lớn khiến mọi người chịu không nổi.
Hà Yến Lê bị tiếng khóc làm cho đầu nhức óc đau, đang muốn nổi giận thì Hứa ma ma liền bước vào "Lão gia, chuyện này để cho lão nô nói đi."
Hứa ma ma đưa hai tỳ nữ xiêm y rách rưới lên đẩy ngã xuống đất, kính cẩn cúi người, nói với Hà Yến Lê: "Hai con tỳ nữ đê tiện này đêm qua lại dám mạo phạm đại tiểu thư. Tam tiểu thư có ý ngăn cản lại bị đẩy ra như đồ vật, nếu như không phải lão nô kịp thời đuổi tới, chỉ e..."
Từ thị nào cho phép Hứa ma ma nói như vậy, mụ ta trợn mắt rút tay nhắm mặt Hứa ma ma mà đánh "Mụ, mụ già này lại dám đổi trắng thay đen trước mặt lão gia! Tỳ nữ bên cạnh Tam tiểu thư trung thành, tận tâm như vậy, lý nào Tam tiểu thư ngăn cản còn không dừng tay!? Lại nói mụ đã đưa hai người này đi, vậy Tam tiểu thư bị loại bỉ ổi nào đẩy mạnh xuống ao? "
Từ thị lườm qua Hà Cẩn, chỉ thấy Hà Cẩn cầm khăn lau khóe mắt, khóc rấm rứt, nàng chậm chạp nói đứt quãng: "Phụ thân...đêm qua hai nha hoàn kia xuống tay độc ác... Đánh con không nói, còn đẩy muội muội vào hồ bên cạnh, may mà Hứa ma ma đến trừng trị các nàng..." Ý đồ ngăn mình nức nở không thành, dừng một chút, Hà Cẩn lại nói: "Nhưng ma ma đi rồi, con đỡ muội muội... Muội muội lại cho rằng hai tỳ nữ kia lại tới nữa mới bị dọa, gấp gáp lui về phía sau..."
Trong mắt Hà Cẩn chứa nước mắt, bình ổn hơi thở "Đều tại con, không kịp thời giữ lấy muội muội, bằng không thì muội ấy cũng sẽ không rơi vào trong hồ." Nói đến chỗ xúc động, nước mắt Hà Cẩn lại dào dạt rơi xuống.
Tuyền Ngư vội vàng đỡ lấy thân người bất ổn của chủ tử, tủi thân nói: "Lão gia, việc này không thể trách tiểu thư, tiểu thư bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn yếu, thấy Tam tiểu thư rơi xuống nước gấp đến hôn mê bất tỉnh, nô dìu phải về viện, sáng nay mới tỉnh." Tuyền Ngư mặt đầy thương cảm "Tiểu thư vừa tỉnh lại, lòng liền nghĩ đến Tam tiểu thư, đều do hai tên đê tiện này làm hại tiểu thư cùng Tam tiểu thư! "
Dứt lời, Tuyền Ngư liền muốn lao lên xé nát mặt của hai người kia. Hai tỳ nữ bị Hứa ma ma tra tấn nửa ngày, bây giờ mặt mày đờ đẫn, mặc kệ người khác đánh chửi cũng không có phản ứng.
Từ thị nóng nảy, đẩy Tuyền Ngư ra, bắt lấy hai tỳ nữ kia nói: "Ăn ngay nói thật, lão gia sẽ tự khắc làm chủ cho các ngươi, nếu có chút đặt điều bậy bạ thì cũng đừng trách lão gia để cho các ngươi đi lao động chân tay!" Dừng một chút, thấy nha hoàn không có phản ứng, Từ thị tức đỏ mắt, đột nhiên trong lòng khẽ động, nghĩ lại liền hất tay hai tỳ nữ đi, hừ lạnh một tiếng "Gia đình các ngươi đều là ở kinh thành đúng không? "
Nghe Từ thị ám chỉ người nhà các nàng, đôi mắt hỗn độn của tỳ nữ sáng lên, khóc to thành tiếng: "Lão gia, tụi nô tỳ thật là oan uổng! Cầu xin lão gia làm chủ cho bọn nô tỳ!"
Từ thị thấy việc đã thành, bèn cười "Chỉ được nói thật! " Từ thị nhìn Hà Cẩn, lại nhìn về phía Hà Yến Lê. Mặc dù ông ta không lên tiếng nhưng cũng để cho bọn nha hoàn tiếp tục.
"Lão gia"
"Lão gia..."
Hai nha hoàn khóc sướt mướt, nói năng lộn xộn, câu nói sau cùng khiến cho mọi người sáng tỏ "Là Tam tiểu thư muốn tụi nô tỳ đánh đại tiểu thư! Tam tiểu thư còn muốn tụi nô tỳ đánh không ngừng tay."
Từ thị đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt như muốn ăn thịt người, lao tới muốn đánh hai nha hoàn kia.
Nếu như nha hoàn này nói đúng, vậy tất cả đều đã dễ hiểu. Về sau nhìn thấy Hứa ma ma mang hai người đi, Hà Yên có tật giật mình, không chú ý rơi vào trong hồ, Từ thị lại muốn nhân cơ hội này để nói chuyện của mình.
Hà Yến Lê cau này âm thầm suy nghĩ, Hà Cẩn từ trước tới nay không hay gây chuyện, Hà Yên lại ngang ngược kiêu ngạo. Trước kia Quốc công phủ không được thánh thượng trọng dụng, ông ta mắt nhắm mắt mở cũng được thôi, đến hôm nay mẹ con Từ thị vẫn như thế, không có mắt, thật khiến ông ta phiền lòng!
Hà Cẩn nhìn Hà Yến Lê, có vẻ ông ta đã tin đến bảy tám phần, liền ra vẻ kinh ngạc, từ từ lấy khăn ôm mặt khóc ròng nói: "Phụ thân, Cẩn nhi có phải là không nên trở về đây..."
Nửa lời nói của Hà Cẩn thức tỉnh Hà phụ, Hà Yên là thứ không sợ trời không sợ đất, làm việc gì cũng không suy nghĩ nhiều, lần này gây ra trò hề này với hai tỳ nữ kia chắc hẳn là có người khuyến khích. Hà Yến Lê nhìn về phía Từ thị, đáy mắt rét lạnh, loại thủ đoạn hù dọa trẻ con này cũng chỉ có Từ thị nghĩ ra, vậy mà bà ta còn tưởng mình cẩn thận, đến chỗ ông ta làm loạn.
Mặt Hà Cẩn còn sưng lên, tuy là sắc mặt Hà Yên tái nhợt vô cùng nhưng toàn thân lại không bị thương, những điều này khiến cho ý nghĩ của ông ta càng thêm chắc chắn.