Chương 5

☆, chương 5

Tiếng thở dốc cùng than nhẹ liên tiếp từ trong giường truyền ra. Đằng sau chiếc màn trắng là thân thể hoàn mỹ của hai nữ tử, ánh nến rọi đến bóng dáng hai người kia phản xạ lên tường là một màn khiến ai thấy được cũng phải đỏ mặt tía tai.

"Ân… Diên nhi… Diên nhi… A…" – âm thanh nỉ non nghe tựa tiếng nước chảy làm cho người nghe được thấy vô cùng rung động. Hai ngón tay người bên trên dùng hết sức đẩy thêm một lần nữa vào nơi mềm mại nhất của người kia làm cho người dưới thân liền đạt tới đỉnh. Trình Mộ Diên ngã xuống người Lý Vân Tương, thở hổn hển nhưng ý cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng.

– Muội có mệt không? – Lý Vân Tương âu yếm nhìn Trình Mộ Diên, ngẩng đầu một chút để hôn lên những giọt mồ hôi trên gương mặt người kia.

– Tương tỷ tỷ… muội yêu tỷ… rất yêu…

– Ân, tỷ tỷ biết, biết rất rõ. Diên nhi của tỷ, ta cũng yêu muội rất nhiều.

Lời tâm tình không hẹn mà cùng được thốt ra, làm ánh trăng lọt qua khe cửa vào phòng càng thêm sáng rõ, đẹp tới hoàn mỹ khiến người ta mất đi cảm giác buồn ngủ.

– Diên nhi, tỷ tỷ cũng tưởng cho muội được vui vẻ, có thể không? – Lý Vân Tương sợ hãi hỏi, ánh mắt bởi vì thẹn thùng mà mờ đi vì hơi nước, khuôn mặt phấn hồng trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng.

– Diên nhi vốn là của Tương tỷ tỷ, làm sao mà lại không thể chứ? – Trình Mộ Diên cười nói, hai tay ôm lấy Lý Vân Tương, vị trí của cả hai ngay lập tức thay đổi cho nhau.

– Diên nhi, muội thật sự… thật sự cho ta sao? Ta… – Lý Vân Tương khẩn trương đến nỗi nói lắp, nhìn thân thể bên dưới mà mình đã khát vọng bao lâu nay, trong lòng cảm giác hạnh phúc quá mức đến nỗi chỉ muốn khóc thật nhiều mà thôi.

– Tương tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc chứ? Diên nhi vĩnh viễn đều là của tỷ, mặc kệ trước đây, hiện tại hay tương lai – Trình Mộ Diên ngồi dậy ôm lấy cổ Lý Vân Tương mà hôn. Hôn môi vĩnh viễn là nghi thức thần thánh của những người yêu nhau. Lý Vân Tương dần dần chuyển từ bị động sang chủ động, dùng sức hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng đối phương.

– Ngô… Tương tỷ tỷ – Trình Mộ Diên dùng sức ôm chặt lấy người Lý Vân Tương, hàm răng trắng noãn khẽ cắn môi dưới để ngừa phát ra những thanh âm xấu hổ.

– Diên nhi, muội đẹp quá… – Lý Vân Tương không kìm được lòng mà tán thưởng, chỉ vì thân thể bên dưới thực sự là quá mức mê người, mà đem so sánh với mình quả thực chỉ biết cúi đầu xấu hổ.

Da thịt mềm mại tựa như nước chảy, hai khỏa kia còn chưa phát dục đầy đủ còn giống như hai cái tiểu bánh bao, cơ hồ dùng một nắm tay là có thể bao trùm toàn bộ. Đầu ngực đã muốn thẳng đứng lên, cảm giác cứng rắn truyền đến lòng bàn tay Lý Vân Tương khiến nàng cảm giác toàn thân đều tê dại. Bởi vì nhiều năm luyện võ, thân thể Trình Mộ Diên so với nữ tử bình thường đều cao hơn rất nhiều. Vùng bụng săn chắc ( 6 múi lol :v ), đùi thon dài, còn có kia giữa hai chân còn chưa có phát dục đầy đủ, tiểu lâm hãy còn thưa thớt… Từng tấc trên cơ thể Trình Mộ Diên, nơi nào cũng làm cho thần hồn Lý Vân Tương trở nên điên đảo. ( editor: cái này không phải gọi là dụ dỗ trẻ vị thành niên sao :v ).

– Diên nhi, có thể chứ? – ngón tay mảnh khảnh của Lý Vân Tương lưỡng lự trước cửa động thần bí kia, cho dù nơi đó đã lầy lội không chịu nổi song vẫn khiến nàng cảm thấy do dự. Trinh tiết của một người con gái là thứ vô cùng quý giá. Nếu bây giờ mình đoạt đi điều đó của người kia không biết sau này nàng có thể hối hận mà trách chứ mình hay không?

Nàng sẽ hận mình? Không thể không nói, Lý Vân Tương là người chưa bao giờ có cảm giác an toàn, đến giờ khắc này nàng vẫn còn sợ sẽ có ngày Trình Mộ Diên bỏ nàng mà đi.

– Tương tỷ tỷ, có phải hay không Diên nhi đã làm chỗ nào không tốt mới làm cho tỷ không tín nhiệm muội? Diên nhi là nữ nhân của tỷ tỷ, cho nên Tương tỷ tỷ đối muội làm cái gì cũng có thể – Trình Mộ Diên nhìn Lý Vân Tương mang bộ dáng đầy mong chờ nhưng lại cực lực tỏ ra nhẫn nại, đau lòng ôm sát thân thể của nàng, không ngừng an ủi nói.

Đều có thể… Ba chữ này vốn chỉ là ba chữ bình thường nhưng vào lúc này nghe lên thật sự là vô cùng tốt đẹp. Lý Vân Tương cúi đầu hôn xuống đôi môi Trình Mộ Diên, ngón tay không chút do dự tiến vào thánh thể dưới thân mình.

– Tương tỷ tỷ… – tuy rằng đã sớm nghe Lý Vân Tương nói qua lần đầu của nữ tử thật sự rất đau nhưng so với việc bình thường luyện võ bị thương thì chuyện này vẫn còn nhẹ hơn một chút.

Trình Mộ Diên gọi tên Lý Vân Tương, trong lòng đã sớm bị hạnh phúc lấp đầy. Được người mà mình yêu thương ôm chặt lấy, cảm giác thân thể của đối phương đang hòa làm một với mình khiến cho cơ thể Trình Mộ Diên càng thêm mẫn cảm. Theo nhịp đẩy của Lý Vân Tương, nàng không còn kiềm chế được nữa mà bắt đầu rêи ɾỉ.

Ngọn nến trong phòng không biết khi nào thì đã cháy hết, nhưng thanh âm trên giường thì chẳng hề ngưng lại. Mãi cho đến khi bình minh lên trong phòng mới không còn truyền ra tiếng vang nữa. Trong màn, hai nữ tử toàn thân đều là mồ hôi đang ôm chặt lấy nhau, tuy biểu tình trên mặt là vô cùng mệt mỏi nhưng bên khóe miệng vẫn nhìn ra được ý cười.

***

"Choang!" một tiếng, chén trà làm bằng sứ men xanh cao cấp rơi vỡ trên mặt đất, dập nát ra thành nhiều mảnh nhỏ.

– Ngươi thật sự là quá vô dụng! Chỉ có một người cũng tìm không ra! Ta nuôi ngươi còn có ý nghĩa gì?!! Ta cảnh cáo ngươi, trước khi phụ hoàng băng hà nhất định phải trừ khử hắn, nếu không không chỉ có ngươi mà cả nhà ngươi cũng sẽ đi cùng ngươi về nơi cực lạc!

Trên ghế, một nam nhân anh tuấn lớn tiếng quát tháo. Tuy rằng trên người hắn tản mát ra cảm giác vô cùng bá đạo nhưng qua thanh âm nói chuyện thì hắn cũng không phải là quá lớn tuổi.

– Vâng, vâng! Mọi chuyện cửu hoàng tử nói vi thần đã sắp xếp đâu ra đấy. Thần đã tìm được tổ chức cao thủ đệ nhất võ lâm, cùng lắm là ba ngày nữa là hắn sẽ về chầu Diêm Vương ạ.

– Ha ha ha! Được được! Ta sẽ chờ ngươi mang đầu của hắn tới gặp ta. Bằng không thì sẽ là người khác mang đầu của ngươi tới! – năm ấy mới có 15 tuổi cửu hoàng tử cười nói, trên mặt hắn mang theo vẻ tàn nhẫn cùng quỷ quyệt vô cùng, không hề giống với tuổi của mình chút nào. Tên hạ thần kia nghe xong lệnh lắc lắc đầu khϊếp đảm cáo lui, sợ chậm một khắc sẽ lại gây thêm phiền toái.

Vô tình nhất có lẽ là những kẻ ở trong hoàng tộc, vì quyền lực cho dù cha mẹ cũng có thể xuống tay, huống chi chỉ là anh em cùng cha khác mẹ?

Mùa hạ, chính ngọ (12h trưa) ánh nắng mặt trời thực gay gắt. Một tiểu nha hoàn mang khuôn mặt lo lắng đứng trước cửa phòng Trình Mộ Diên, nhiều lần muốn gõ cửa nhưng tay vừa chạm đến lại ngừng lại. Tiểu nha hoàn này là nha hoàn bên người Trình Mộ Diên tên Tiểu Thúy, thường ngày đều là nàng phụ trách việc giúp Trình Mộ Diên rửa mặt chải đầu.

Nhìn mặt trời thấy đã tới giờ mão ( hơn 1h chiều), rõ ràng tiểu thư hôm nay còn không có luyện công mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.

Tỉnh lại, Tiểu Thúy trong lòng nhất thời có chút bất an. Muốn gõ cửa lại sợ sảo đến Trình Mộ Diên nghỉ ngơi, không gõ cửa lại sợ nàng xảy ra chuyện. Vì thế, Tiểu Thúy đáng thương cứ đứng ngoài cửa, tiến vào không được mà trở về cũng không xong.

Thân là người luyện võ, tính cảnh giác của Trình Mộ Diên đương nhiên không thấp. Tại lúc còn đang nửa tỉnh nửa mơ nàng cũng đã cảm nhận được sự có mặt của Tiểu Thúy. Vốn định lên tiếng bảo nàng không cần vào nhưng lại sợ đánh thức Lý Vân Tương nên đành phải nhắm mắt lại, chờ xem nha hoàn kia phản ứng thế nào.

– Tiểu… Tiểu thư? Người đã tỉnh chưa ạ? Thúy nhi…

– Tiểu Thúy, thân thể ta hôm nay có chút không thoải mái, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ tự rửa mặt chải đầu được.

Nghe được tiếng của Trình Mộ Diên, tiểu thúy nhất thời sợ hãi tới mức phải giật mình. Nghe nàng nói thân thể không thoải mái, kinh ngạc lại vội vàng biến thành lo lắng. Trình Mộ Diên thân thể từ nhỏ tới giờ luôn rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa sinh bệnh quá vào lần nhưng loại cơ thể này hoặc là cả đời không sinh bệnh, hoặc là sẽ mắc bệnh vô cùng nặng.

– Tiểu thư? Có phải hay không thực nghiêm trọng? Không bằng nô tỳ gọi lão gia đến xem sao? – nghe được Tiểu Thúy muốn gọi cha đến, người lúc nào cũng bình tĩnh như Trình Mộ Diên cũng phải hoảng sợ, vội vàng ngăn cản:

– Tiểu Thúy, không cần kêu cha đâu, ta chỉ là có chút… Ân… Có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, ngươi cứ trở về đi.

– Vâng, thưa tiểu thư.

Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng Tiểu Thúy thân là một nha hoàn, cũng không dám hỏi quá nhiều. Nhìn cửa phòng đóng chặt, cuối cùng cũng là tức giận mà rời đi. Nhận thấy người ngoài cửa đã đi xa, Trình Mộ Diên mới thở phào nhẹ nhõm. Xoay qua nhìn người bên cạnh phát hiện đối phương đã sớm tỉnh lại, trên mặt mang đầy ý cười nhìn mình.

– Thực xin lỗi, muội đánh thức tỷ rồi…

Trình Mộ Diên nhìn gương mặt Lý Vân Tương vẫn đang còn mệt mỏi, có chút tự trách nói. Đêm qua Lý Vân Tương một lần rồi lại một lần nữa đưa nàng lêи đỉиɦ núi, ngay cả bản thân nhiều năm luyện võ như vậy còn chịu không nổi, huống chi là người có thân thể suy nhược như Lý Vân Tương.

– Có phải là tỷ mệt lắm hay không? Về sau Diên nhi sẽ không để cho tỷ tỷ phải mệt mỏi như vậy nữa – lời Trình Mộ Diên vừa nói ra khiến Lý Vân Tương đỏ mặt. Nghĩ đế đêm qua mình không kiềm chế được mà đem Trình Mộ Diên ăn sạch sẽ, bản thân có chút áy náy hòa hối hận.

– Diên nhi, người sai không phải muội mà là ta… là ta không biết tự kiềm chế. Rõ ràng là lần đầu tiên của muội, ta lại còn… Diên nhi, muội còn đau không?

– Đã không còn đau nữa, bởi là Tương tỷ tỷ cho nên Diên nhi một chút cũng không đau.

– Cám ơn muội, Diên nhi. Cám ơn vì muội là một người tốt như vậy mà có thể thuộc về ta, cám ơn muội vì đã yêu ta

– Vậy là tốt rồi. Tương tỷ tỷ, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên rời giường thôi. Lát nữa chúng ta đi dạo được chứ? Lâu rồi tỷ muội mình không có đi ra ngoài chơi nữa.

– Được rồi, tất cả làm theo lời muội.

Hai người đều tự mặc quần áo, trong lúc lơ đãng nhìn đến thân thể đối phương sắc mặt đều đỏ bừng lên, vội vàng quay ra chỗ khác.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, các nàng cùng nhau thu thập giường. Nhìn đến khăn trải giường trắng tinh hãy còn lưu lại hai vết máu lại kìm lòng không được mà bốn cánh môi lại thϊếp hợp cùng nhau…

x.com/"Tkq