Chương 42

☆, Chương 42:

"Ngươi nói, nàng là cốt nhục thân sinh của ta?"

Mưa lớn đổ ào ào, công phu chỉ trong chốc lát làm ướt nhẹp y phục cùng tóc của Trình Mộ Diên. Lông mi nhỏ dài của nàng run rẩy, viền mắt cũng hơi ửng hồng, cuối cùng là thất thố chưa bao giờ có.

"Diên nhi, ta biết nàng trách ta năm đó vì muốn có được nàng đã làm những chuyện kia, ta cũng biết nàng rất không thích hài tử này, có thể hổ dữ không ăn thịt con, hài tử này chung quy là cốt nhục thân sinh của nàng. Năm năm qua, nàng không gặp ta liền thôi, nhưng hài tử này là vô tội. Trước đây nữ nhi còn nhỏ, ta còn có thể lừa nàng nói mẫu hậu nàng đi tới nơi rất xa."

"Nhưng là hiện tại, tiểu Ca nàng lớn rồi, tiểu Ca biết tìm mẫu hậu. Mỗi lần tiểu Ca hỏi ta mẫu hậu thân sinh của thần nhi đi nơi nào, ta cũng không biết nên trả lời thế nào. Gút mắc giữa nàng cùng ta, không nên liên lụy đến trên người hài tử này. Thế nhưng ta hiểu rõ nàng là quyết tâm không gặp lại ta cùng hài tử này, nếu như không phải hiện tại tính mạng của nữ nhi đang như ngàn cân treo sợi tóc, ta cũng sẽ không mang theo nữ nhi này tới quấy rầy thanh tịnh của nàng, ta. . ."

"Ngươi nói cái gì! ? Tính mạng nàng đang như ngàn cân treo sợi tóc! ? Nàng làm sao? Xảy ra chuyện gì!" Còn chưa chờ Sở Tường nói hết lời, Trình Mộ Diên liền đoạt lấy Sở Phi Ca đang nằm ở trong l*иg ngực của hắn. Chỉ thấy tiểu nhân nhi kia đã sớm mất vẻ hoạt bát đáng yêu ngày thường, một khuôn mặt chỉ còn tái nhợt không gặp một chút hồng hào nào, môi khô khốc tím tái liền dường như đất bị khô cạn vậy, mà khiến Trình Mộ Diên tức giận nhất chính là mảnh vải quấn quanh cổ Sở Phi Ca.

"Sở Tường, ngươi là làm sao bảo vệ cho nàng? Trước nàng còn rất tốt, vì sao mấy ngày trôi qua liền sẽ biến thành bộ dáng vẻ này!" Trình Mộ Diên nhất thời tức giận, tức giận hỏi. Nghe nàng trách cứ, Sở Tường một cách tự nhiên nghĩ tới ngày đó. Sở Phi Ca bởi vì mình mà bị thích khách kèm hai bên, cuối cùng lại muốn hi sinh bản thân nàng để bảo vệ hắn chu toàn.

Sự tình qua đi, nhìn Sở Phi Ca nằm ở trên giường bị độc dằn vặt, Sở Tường thường thường sẽ nghĩ chính mình có phải là quá mức ích kỷ? Nếu như lúc đó thích khách kia không có phát hiện ra ý đồ của Sở Phi Ca cho dù lấy thanh trường kiếm kia ra, Sở Phi Ca còn có thể tránh thoát tai nạn này hay không? Hài tử này là nữ nhi duy nhất Trình Mộ Diên lưu lại cho mình có thể bởi vì chính mình nhất thời rất sợ chết mà vĩnh viễn rời khỏi mình hay không?

"Diên nhi, là ta sai, đều là ta sai, những mục tiêu của những thích khách kia rõ ràng là ta, nhưng liên luỵ tiểu Ca! Ta. . . Chờ chút, nàng nói trước, lẽ nào nàng đã sớm gặp tiểu Ca?" Nói được nửa câu, Sở Tường mới phát hiện trong giọng nói Trình Mộ Diên vừa nãy có mâu thuẫn, nhìn thấy thái độ của nàng đối với Sở Phi Ca, không khỏi hoài nghi lên.

"Việc này không cần ngươi quản! Còn có, sau này không được gọi ta là Diên nhi nữa, danh tự này, ngươi cả đời cũng không xứng gọi." Trình Mộ Diên nói xong, liền ôm Sở Phi Ca trở về phòng. Nhìn bóng lưng Trình Mộ Diên càng ngày càng nhỏ hẹp, mãi đến khi cửa lớn ở sân phịch một tiếng đóng lại. Sở Tường bỗng nhiên cười to lên, nhưng biến mất ở trong tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Nếu sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế?

"Tiểu Thúy, mau lấy chậy nước nóng, cầm mấy cái khăn lông đến." Vừa về tới phòng, Trình Mộ Diên liền lột áo ướt trên người Sở Phi Ca ra đem nàng đặt trên giường. Chậm rãi lấy băng vải quấn trên cổ xuống, đập vào mi mắt chính là một đạo kiếm thương nhợt nhạt, vết thương tuy rằng không nặng, nhưng này da thịt xung quan hiện ra màu tím đen hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc!

Phải biết, Trình Mộ Diên từ lúc bốn tuổi liền thường thường theo Trình Cương ra vào giang hồ. Tuy rằng vào cung năm năm qua rất ít hỏi đến chuyện trong giang hồ, nhưng đối với việc trên binh khí có độc chuyện như vậy vẫn còn hiểu rõ một ít. Rất nhiều lúc, một ít sát thủ đều sẽ ở trên binh khí của mình bôi lên một ít kịch độc hiếm thấy khó giải. Cứ như vậy, coi như chỉ là thương tổn được đối phương một chút, cũng có thể ung dung đưa người vào chỗ chết.

"Tiểu thư, nàng thế nào?" Tiểu Thúy một mặt lo lắng nhìn sắc mặt đồng dạng trắng xám của Trình Mộ Diên, chỉ lo Sở Phi Ca này sẽ xảy ra một chút việc."Nàng ngoại thương cũng không phải rất nặng, nhưng then chốt vẫn là độc trong người nàng, tuy rằng ta trước đây thường cất bước ở trong chốn giang hồ, nhưng đối với loại độc này cũng không hiểu nhiều lắm. Bây giờ, trước tiên chỉ có thể chế trụ lại độc trong người nàng, sau đó. . ." Trình Mộ Diên nói tới chỗ này nhìn trời bên ngoài một chút sau khi hạ xuống mưa to thì trời quang mây tạnh.

"Xem ra, là cần phải xuất cung một chuyến."

"Tiểu Thúy, đem cái hộp màu tím ở trong tủ kia ra cho ta." Tiểu Thúy nghe được chỉ thị của Trình Mộ Diên thì đi đến trước cái tủ kia trong phòng Trình Mộ Diên, vừa mở ra liền có một trận mùi thơm nồng nặc phả vào mặt, nhưng là phát sinh từ trong hộp màu tím kia."Tiểu thư, đây là?" Theo hộp bị mở ra, một viên tiểu cầu màu vàng óng nằm yên ở trong đó. Hương vị trong lúc vô tình đã khuếch tán đến cả phòng, cho dù không cần đoán, cũng phải biết tiểu cầu này nhất định không phải phàm vật.

"Đây là hỗn hương viên châu mà phụ thân tặng cho ta trước lúc tiến cung, nó được làm từ chín chín tám mươi mốt trong hoa thơm dược liệu quý báu nhất trong cõi đời này, chính là đan dược quý giá nhất hiện nay do một trong tứ đại gia tộc võ lâm Các chủ Lạc Lam Linh của Thừa Thiên Bích Lạc các tự tay luyện chế . Năm đó phụ thân ta cùng Lạc Lam Linh từng có gặp mặt một lần, nàng cùng phụ thân ta trò chuyện với nhau thật vui vẻ, liền tặng một viên đan dược tuyệt thế này."

"Tương truyền, Bất luận là chịu vết thương nặng bao nhiêu, chỉ cần uống viên đan dược kia liền có hiệu quả cầm máu kịp thời. Coi như là kỳ độc thế gian, uống nó vào cũng có thể giảm bớt thời gian độc phát." Trình Mộ Diên hướng về Tiểu Thúy giải thích xong, liền đem này viên đan dược vô cùng quý giá đan cho vào miệng Sở Phi Ca . Nhìn tiểu nhân nhi như là ăn được kẹo ngon kẹo không thể chờ đợi được nữa nuốt xuống, Trình Mộ Diên trên mặt vốn là tràn đầy mù mịt cũng treo lên nhàn nhạt vui mừng.

Nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trong đầu hiện lên tất cả đều là cảnh tượng mấy ngày nay hai người ở chung. Không nghĩ tới tiểu nhân nhi này lại thật sự sẽ là cốt nhục thân sinh của mình, không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên bởi vì nhất thời nhát gan cùng nhu nhược làm lỡ cơ hội quen biết nhau lâu như vậy.

Nghĩ đến lần đầu gặp gỡ thì nàng một miệng một câu để nhờ mình giúp nàng tìm mẫu hậu, nghĩ đến nàng đều là yêu thích dính chặc ở bên cạnh mình, nghĩ đến nàng trong lúc nửa tỉnh nửa mộng luôn tự nhủ yêu thích mình. Chuyện từng để cho Trình Mộ Diên cực kỳ buồn phiền hiện tại đều trở thành gánh nặng ngọt ngào, cho dù hài tử này là chứng cứ Sở Tường sỉ nhục mình, nhưng không có thể phủ nhận chính là mình xác thực rất yêu thích hài tử này, yêu thích cốt nhục tự mình hoài thai mười tháng sinh ra.

"Tiểu Ca, xin lỗi, mẫu thân tới chậm. Sau này liền không sao, ta sẽ chữa khỏi độc trong người con, để con khỏe mạnh giống như trước đây." Sau cơn mưa ánh mặt trời đặc biệt xán lạn, xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ chiếu vào trên mặt Sở Phi Ca, không biết có phải ảo giác hay không, chỉ thấy khuôn mặt kia trên mặt tái nhợt lại có ý cười nhợt nhạt.

Nhìn tình cảnh trước mắt này cực kỳ ấm áp, Tiểu Thúy thả nhẹ bước chân lui ra khỏi gian phòng. Hai người đã tách ra năm năm, vẫn là để các nàng cùng nhau thêm chút thời gian mới tốt.

Một bên khác, Sở Tường phẫn nộ đi trở về trong cung, mới hồi tẩm cung, liền nhìn thấy Vương Thục Nhàn, còn có một đám phi tần khác đang quỳ trên mặt đất một mặt lo lắng nhìn mình."Hoàng thượng đây là đi nơi nào? Ngài thân là vua của một nước, Long thể lại liên quan đến toàn bộ quốc gia xã tắc, mưa lớn như thế lại cũng không mang theo cái ô, nếu như nhiễm phong hàn thì phải làm sao đây? Tiểu Minh tử, mau chóng đi tìm một bộ y phục mới để hoàng thượng thay đi, để tránh khỏi cảm lạnh."

Nói chuyện chính là Vương Thục Nhàn, chỉ thấy nàng nhanh nhẹn đi tới, một mặt đau lòng nhìn Sở Tường dung nhan có chút tiều tụy, một đôi mắt của nàng càng là hơi ửng hồng, óng ánh nước mắt lập tức lướt xuống."Hoàng hậu không cần phải lo lắng, trẫm chỉ là trong lòng buồn bực vô cùng, đi ra ngoài dạo một chút thôi."

Sở Tường dứt lời ngẩng đầu lên nhìn Vương Thục Nhàn, đây là lần đầu hắn cẩn thận quan sát nữ nhân này như vậy. Tóc đen được búi lên cẩn thận tỉ mỉ, mấy cây trâm tráng lệ được cài xuyên ở trong đó. Một thân cung phục hồng hắc giao nhau mặc ở trên người nàng đặc biệt thích hợp, so sánh với những nữ nhân khác, cũng có thể là người xuất sắc phong hoa tuyệt đại (phong nhã tài hoa).

Thân là nữ nhi của thừa tướng đương triều, cả người tập hợp vạn ngàn sủng ái. Ở năm năm trước vào cung, chính mình nhìn nàng một chút từ một quý phi ngồi vào vị trí hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hiện nay. Cho dù chính mình chưa bao giờ cho nàng một chút sắc mặt tốt, nhưng vẫn không oán không hối hận vẫn đi theo mình cho đến nay.

Có thể là con người ở thời điểm yếu đuối nói chung sẽ hi vọng có người khác có thể an ủi mình, may mắn là ngôi cửu ngũ Sở Tường cũng tuyệt không ngoại lệ. Nghĩ đến Vương Thục Nhàn một ít xong, hắn nói chuyện ngữ khí cũng ít cái phân ác liệt bình thường kia, có thêm một tia phu thê săn sóc."Để hoàng hậu lo lắng, trẫm tất nhiên là không tốt."

"Hoàng thượng sao khách khí như thế, thần thϊếp thân là thê tử ngài, nhất định là vạn sự phải lấy ngài làm trời. Cho dù là muốn thần thϊếp tiện mệnh (số mệnh ti tiện), cũng chắc chắn sẽ không có một chút chần chờ. Vương thục nhàn nói nước mắt liền như là không ngừng được cứ rơi xuống, Sở Tường đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, đồng thời xem kỹ những người khác trong điện. Trong đó, có mấy hài tử cũng xấp xỉ tuổi với Sở Phi Ca đúng là hấp dẫn sự chú ý của hắn.

"Các vị ái phi cũng hãy bình thân." Theo ý chỉ Sở Tường, các phi tần khác quỳ ở trong điện cũng dồn dập đứng dậy. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia rồi lại xa lạ, Sở Tường lại có một loại ảo giác thời gian lùi lại. Những nữ nhân này, đều là bởi vì mình không chiếm được Trình Mộ Diên mà tuyển vào làm vật thay thế. Mấy năm nay, trái tim của mình tất cả đều buộc ở trên người Trình Mộ Diên còn có Sở Phi Ca, lại ngay cả dáng dấp những hài tử khác cũng quên.

"Các ngươi, thật là Bằng Nhi, Triết nhi?" Nghe được Sở Tường, hai nam hài kia nhìn qua cũng không xê xích bao nhiêu với Sở Phi Ca hướng Sở Tường đi đến, trong mắt chúng không có chút thân mật nào giữa nhi tử đối với phụ thân, ngược lại là có thêm chút sợ hãi. Sở Tường tự nhiên là đem tâm tình của bọn họ thu vào đáy mắt, sau khi ở trong lòng thở dài, vẫn là đưa tay ra sờ sờ đầu bọn họ.

"Mấy ngày nữa, hai người các ngươi cũng nên đến tuổi đến trường rồi, trẫm sẽ mời tiên sinh tốt nhất trong triều đến dạy các ngươi, mặt khác công phu tốt nhất cũng không được bỏ quên. Rảnh rỗi, liền đi cùng bên người Hồ tướng quân học võ thuậ. Hài tử của Sở Tường ta, nhất định phải là nhân trung long phượng, các ngươi là hai nam hài duy nhất của trẫm, không nên làm trẫm thất vọng."

"Dạ! Phụ hoàng!" Hai hoàng tử trăm miệng một lời đáp, sau đó Sở Tường chậm rãi đi đến ôm các hài nhi trước mặt các phi tần ở đó."Đứa nhỏ này, gọi là gì? Thực sự là xấu hổ, trẫm càng là đã quên tên hài tử của mình." "Bẩm. . . Bẩm hoàng thượng, đây là nữ nhi mới sinh được một tháng trước của thần thϊếp, còn chưa được hoàng thượng đặt tên."

"Nga? Thật sao? Thực sự là xin lỗi, trẫm trước quá bận, càng là quên hài tử này. Nếu là nữ hài, cái kia liền cùng nàng. . . Tỷ tỷ như thế, gọi là Sở Phi Vũ thôi."

"Thần thϊếp tạ hoàng thượng ban tên cho!" Phi tần kia hiển nhiên là rất hiếm khi được diện kiến Sở Tường, nhất thời ngã quỳ trên mặt đất liên tục nói cám ơn, liền đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Được rồi, các ngươi cũng chờ trẫm một ngày, cũng nên mệt mỏi rồi, đều đi về nghỉ ngơi đi, trẫm muốn một mình yên lặng một chút."

"Vâng, hoàng thượng, thần thϊếp xin cáo lui."

Ngồi trên giường ở tẩm cung, nhìn những phi tần kia dồn dập thối lui, Sở Tường chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt tươi cười đặc biệt mê hoặc lòng người.

"Tiểu Minh tử, vừa nãy trong những phi tần đến đây, có thấy Nhu phi không?"

"Bẩm hoàng thượng, chưa từng thấy."

"Nga? Có đúng không. . ."

Nữ nhân này, đúng là thật thú vị.

d adn