Chương 39

☆, Chương 39:

Sắc trời chưa sáng, liền có những chú chim nhỏ dậy sớm bắt đầu xướng ca ở trong viện. Ngọn nến trước bàn cháy cả đêm, cuối cùng tan chảy mà tắt, sáp nến màu đỏ chảy ra như là lưu sa* bám vào trên chúc đài* màu vàng óng, nhưng cũng không khó xem.

*lưu sa: cát chảy ở sa mạc

*chúc đài: đế cắm nến

Trên giường, Sở Phi Ca ôm Trình Mộ Diên ngủ say. Nếu như nhìn kỹ, có lẽ liền có thể nhìn thấy đôi mắt tiểu nhân nhi nửa mở nửa mị cùng khóe môi hơi nhếch lên.

Sở Phi Ca cũng không biết gần đây tại sao nàng lại ở canh giờ này liền tỉnh lại, có thể là quá mức nhớ nhung người bên cạnh này, không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy mặt nàng chứ?

Tuy rằng sắc trời vẫn có chút tối tăm, nhưng cũng đủ để Sở Phi Ca thấy rõ gương mặt lúc ngủ của người bên cạnh. Trình Mộ Diên lúc ngủ đã bỏ đi cái phân lãnh ngạo cùng kiên cường ngày thường, khẽ nhíu mày, trên mặt có chút tái nhợt hoàn toàn tiều tụy làm cho người khác đau lòng. Nàng vào giờ phút này, liền giống với là một đại hài tử cần người bảo vệ vậy, khiến người ta không nhịn được muốn đem nàng ôm vào trong ngực.

Mà Sở Phi Ca là muốn như vậy, cũng là làm như vậy. Làm sao nàng còn quá nhỏ, tay ngắn chân ngắn, cũng chỉ có thể ôm Trình Mộ Diên, mà không thể ôm trọn toàn bộ nàng. Phát hiện sự thực này Sở Phi Ca âm thầm thở dài, tiếp tục si mê nhìn Trình Mộ Diên.

Tầm mắt đi xuống, là cái cổ thon trắng kia. Nhìn lại một chút, liền giống như men sứ trắng thượng hạng nhất trong cung vậy, óng ánh long lanh, đặt dưới ánh mặt trời còn có thể tỏa ra tia sáng. Trung y hơi mở rộng lộ ra hai bờ vai uể oải, cùng một mảnh lớn trước ngực trắng nõn, còn có hai xương quai xanh hình bát tự hiện ra.

Sở Phi Ca nhìn xương quai xanh kia, chỉ cảm thấy dị thường xinh đẹp, sờ sờ vị trí đồng dạng trên người mình. Nhưng tiếc nuối chính là, một tay bụ bẫm tìm thấy cũng chỉ có thịt."Hừ!" Bất mãn bĩu môi, Sở Phi Ca như là một bảo bảo (cục cưng) hiếu kỳ đánh giá chung quanh ở trên người Trình Mộ Diên. Lúc hướng tầm mắt ngưng tụ ở hai địa phương hơi nhô lên, một đôi mắt đen bóng nhất thời tràn đầy ánh sáng.

Vậy hẳn chính là "Bánh màn thầu" của Diên nhi chứ? Quả nhiên là cùng mình không giống chứ, có điều so với Điền Uyển Nhu tựa hồ nhỏ hơn một chút. Sờ lên có thể rất mềm mại hay không đây? Nếu như cắn một cái, có thể ngọt hơn so với bánh màn thầu sữa mà Ngự Thiện phòng làm hay không đây? Vô số vấn đề như mưa bụi rơi ở trong lòng Sở Phi Ca, nàng hơi di chuyển thân thể, chậm rãi tới gần Trình Mộ Diên, hai cái tay nho nhỏ cũng hơi có chút run rẩy hướng ngực Trình Mộ Diên tìm kiếm.

Mồ hôi mỏng tích tụ thành giọt, tự thái dương nhỏ xuống, mà cổ họng cũng càng ngày càng khô khốc lên. Sở Phi Ca từng ngụm từng ngụm nuốt nước miếng, càng tới gần hai nơi nhô lên kia, tay liền càng ngày càng run rẩy. Ở khoảng cách không tới một tấc thì ngừng lại, Sở Phi Ca chột dạ giương mắt nhìn Trình Mộ Diên một chút vẫn cứ đang say ngủ, cuối cùng. . .

Nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đi tới sờ soạng.

Chỉ chạm một cái, cảm giác như bị hỏa thiêu nhanh chóng đến lan tràn khắp toàn thân, hai tay nóng hổi thật giống như là rơi vào trong dung nham. Nhìn Trình Mộ Diên bởi vì bị mình chạm vào mà nhăn lông mày lại, Sở Phi Ca không dám cử động nữa, chỉ là dùng lòng bàn tay đi cảm thụ cái phân xúc cảm kia.

Đúng như dự đoán vậy, hai viên bánh màn thầu này mềm đến kì lạ, so với bánh màn thầu Ngự Thiện phòng làm chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa, bánh màn thầu Ngự Thiện phòng làm thì mình chỉ là muốn ăn mà thôi, cũng không có du͙© vọиɠ đi sờ mó. Mà đối với hai khỏa bánh màn thầu của Trình Mộ Diên này, Sở Phi Ca lại không nỡ buông tay, trái lại là có một loại khát vọng muốn cả đời mò mẫm nó.

Quá hồi lâu, phát hiện Trình Mộ Diên cũng chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Sở Phi Ca mới thử giật giật hai cái tay. Cảm giác được hai khỏa bánh màn thầu mà bàn tay không gói được hết đang theo động tác của chính mình mà đung đưa qua lại, Sở Phi Ca mặt đỏ như là rơi vào trong chảo nhuộm màu đỏ vậy, căn bản tìm không ra được một màu sắc nào khác.

"Ừm. . ." Có lẽ là cảm giác được khó chịu, Trình Mộ Diên nỉ non lên tiếng, đồng thời trở mình một cái, nằm thẳng ở trên giường. Vốn là, cái này không trở mình ngược lại vẫn tốt hơn, nhưng mà cái nghiêng người này, lại để cỗ khô nóng trong người Sở Phi Ca càng sâu.

Chỉ thấy trung y vốn là đổ xuống lỏng lẻo bám vào trên vai Trình Mộ Diên lại theo động tác trở mình của nàng mà triệt để sụp đổ hoàn toàn, làm lộ nửa bên vai kia ra. Nước da dương chi* như ngọc bại lộ ở trong không khí, lại như là thứ kẹo ngọt nhất trên thế gian vậy, khiến người ta không nhịn được muốn tới liếʍ lên trên một cái. Đây là một phần mê hoặc! Mà vạt áo mở cực rộng tứ phía thì càng đem phần mê hoặc này phát huy đến mức tận cùng!

*dương chi: thường gọi là dương chi bạch ngọc là một loại ngọc màu trắng bán trong suốt, rất quý giá, ngày xưa vua chúa thường khắc ngọc bội đeo bên người để tránh bệnh trừ tà.

Chỉ thấy hai nơi trước ngực Trình Mộ Diên theo hô hấp mà nổi lên xung động qua lại, thỉnh thoảng hiển hiện ra khe rãnh để núi non trùng điệp đều ảm đạm phai mờ. Sở Phi Ca liền sững sờ nhìn như thế, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có giòng nước ấm chậm rãi chảy ra, duỗi tay lần mò, lại là máu!"A!" Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như vậy Sở Phi Ca sợ sệt hô to một tiếng, đồng thời cũng là đánh thức Trình Mộ Diên đang trong giấc ngủ say.

Nhìn thấy dùng tay bưng mũi, còn có từ khe hở liên tục tràn ra máu tươi, Trình Mộ Diên lập tức liền biết là tiểu nhân nhi này chảy máu mũi."Trước tiên ngẩng đầu lên, ta đi lấy khăn mặt." Tùy ý sửa sang y phục tán loạn, Trình Mộ Diên vươn mình xuống giường. Khi nàng cầm khăn mặt trở lại, cằm của Sở Phi Ca cũng đã bị máu mũi nhuộm đỏ, nhìn qua làm người ta sợ hãi không nói ra được.

"Sao lại chảy nhiều máu như vậy?" Trình Mộ Diên đầu tiên là giúp Sở Phi Ca lau sạch máu trên mặt, sau đó dùng khăn mặt chặn ở mũi của nàng hỏi."Ta. . . Xin lỗi. . . Diên nhi. . . Ta. . . Ta đánh thức tỷ?" Sở Phi Ca có chút chột dạ nói, nàng cũng không thể nói cho Trình Mộ Diên biết, chính mình là bởi vì nhìn bánh màn thầu của nàng mà kích động chảy máu mũi chứ?

Nghĩ đến đây, đầu Sở Phi Ca lại không tự chủ được lại nhớ tới cảnh tượng xinh đẹp vừa nãy, còn có xúc cảm mềm mại trên tay kia. Sở Phi Ca cảm giác mình thực sự là vụng về vô cùng, dĩ nhiên bởi vì chảy máu mũi mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng rõ ràng còn chưa nhìn thấy bánh màn thầu của Diên nhi là hình dáng gì đây mà!

"Ai. . ." Nặng nề thở dài, Sở Phi Ca dùng sức lau máu vẫn cứ tràn ra từ trong mũi. Nghĩ thầm máu mũi này lúc nào đến mà không được, nhất định phải đến vào lúc này, thật thật là tự mình làm hỏng chuyện! Nhưng là, chính mình lúc bình thường nhìn thấy những cung nữ kia, thậm chí là luôn miệng nói 'cái kia' chính là mẫu hậu Vương Thục Nhàn của mình lõa thể thì, cũng không có phản ứng như thế này. Tại sao chỉ có thời điểm đang nhìn đến Trình Mộ Diên thì tim mới sẽ đập nhanh hơn, thậm chí chảy máu mũi đây?

Kỳ quái, kỳ quái nối tiếp!

Biết cái đầu của mình làm sao cũng sẽ không nghĩ ra được những chuyện người lớn kia, Sở Phi Ca ngẩng đầu lên nhìn Trình Mộ Diên đứng bên cạnh mình. Chỉ thấy nàng đang một mặt lo lắng nhìn mình, giữa hai hàng lông mày vẫn toát ra mấy phần đau lòng. Thần thái như vậy, ánh mắt như thế để Sở Phi Ca rất là được lợi. Nhất thời trong lòng mừng rỡ như là trăm hoa đua nở vậy, bởi vì không nhìn thấy bánh màn thầu của Trình Mộ Diên mà sản sinh mất mác cũng bởi vì ánh mắt này mà biến mất không còn tăm hơi.

Diên nhi quả nhiên là tiên nữ tỷ tỷ trên trời phái tới giúp, chỉ cần ở cùng với nàng, liền ngay cả chảy máu mũi cũng là hạnh phúc!

Tác giả có lời muốn nói: Phốc, chương này lại là một chương làm rất ác, không biết mọi người gần đây có phát hiện ác thú cuat hiểu bạo hay không? Không sai, bọn ta chính là chán ghét La Lỵ thuần khiết, vì lẽ đó chính là làm biện pháp nếu muốn đem La Lỵ bồi dưỡng thành đại thúc hèn mọn!

gW