Chương 33

☆, Chương 33:

Trình Mộ Diên trách móc Sở Phi Ca đã quên đến thăm mình, điều này cũng thật là oan uổng nàng. Trời mới biết, lúc này Sở Phi Ca là có bao nhiêu suy nghĩ muốn quay lại nơi của Trình Mộ Diên. Nhưng mà thiên bất toại nhân nguyện, thân thể tiểu hài tử vốn là không chịu nổi sóng to gió lớn cái gì, Sở Phi Ca này từ nhỏ liền quen sống trong nhung lụa, được Sở Tường nâng ở trong lòng bàn tay, khi nào đã chịu qua cái lạnh? Chịu qua cái cóng?

Liền, sau khi một đêm bị gió lạnh thổi qua , cho dù có nội lực của Trình Mộ Diên giúp nàng sưởi ấm cơ thể, Sở Phi Ca cũng ở sau khi hồi cung liền mắc bệnh. Khuôn mặt nhỏ bé kia bởi vì sốt cao trở nên đỏ chót, sờ lên liền cảm thấy phỏng tay. Việc này làm cho một đám thái y cung nữ cuống lên cái quá sức, chỉ lo tiểu tổ tông này xảy ra chuyện gì Sở Tường sẽ bắt bọn họ khai đao (chặt đầu).

"Diên nhi tỷ tỷ. . . Diên nhi tỷ tỷ. . ." Rã rời trên giường, một tiểu nhân nhi chỉ mặc trung y nằm ở phía trên. Khuôn mặt nhỏ đỏ chót cùng lông mày nhíu chặt chứng minh nàng cũng không dễ vượt qua, môi đã khô khốc đến phát nứt nhưng vẫn không ngừng mà kêu tên Trình Mộ Diên."Vương thái y! Vương thái y! Công chúa dường như tỉnh rồi, vẫn đang mê sảng, ngươi mau đến xem a!"

Cung nữ trông coi bên giường nghe được Sở Phi Ca nói mớ, vội vàng đi gọi thái y lại đây kiểm tra, một điểm không dám buông lỏng. Vương thái y trong miệng nàng, chính là ngự y tư chất lão luyện nhất, y thuật cao minh nhất trong cung. Chỉ cần là thân thể Sở Tường hoặc là phi tần trong cung ôm bệnh, đều sẽ tìm hắn lại đây trị liệu.

Vương thái y đầu tiên là dùng tay sờ sờ đầu Sở Phi Ca, sau đó lại mở mí mắt nàng ra nhìn một chút, lúc này mới đứng dậy."Ha ha, công chúa sốt cao đã giảm, có thể từ hôn mê chuyển tỉnh, chính là một hiện tượng rất tốt. Ta trước tiên kê mấy thang thuốc để cho công chúa uống, điều dưỡng mấy ngày, liền có thể khỏi hẳn."

"Đa tạ vương thái y, vậy thì nô tỳ đi thông báo hoàng thượng." Cung nữ bên người Sở Phi Ca khẽ khom người đối với Vương thái y, liền chạy đi tìm Sở Tường. Mà thời điểm đi, là một người, tới thời điểm quay lại, chính là một đoàn người mênh mông cuồn cuộn. Dẫn đầu đương nhiên là Sở Tường một mặt lo lắng, theo sau chính là Thục Nhàn hoàng hậu của Đại Sở quốc hiện nay — Vương Thục Nhàn, cùng với Nhu phi, Ninh phi.

"Tiểu Ca, cảm thấy thế nào? Phụ hoàng đến thăm con, có nơi nào không thoải mái hay không? Muốn ăn chút gì? Phụ hoàng lập tức gọi người Ngự Thiện phòng làm cho con." Sở Tường vừa vào cửa liền đi thẳng đến bên giường Sở Phi Ca, thấy cái tiểu nhân nhi kia đang suy yếu nhìn mình, tâm tình thấp thỏm chừng mấy ngày nay cũng rốt cục để xuống, nhưng vẫn lộ ra đau ê ẩm.

"Hoàng thượng, tiểu Ca mới tỉnh lại, vẫn chưa thể ăn những thứ đó, không bằng thần thϊếp để người Ngự Thiện phòng nấu ít cháo đến cho nàng ăn thế nào?" Vương Thục Nhàn đứng cạnh Sở Tường nói ra, rõ ràng người phải thăm là Sở Phi Ca nằm ở trên giường, nhưng mà hoàng hậu lại không thèm nhìn tiểu hài tử một cái.

"Hừ! Nếu ngươi đều biết roc, còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi thông báo Ngự Thiện phòng để bọn họ đem cháo lại đây!"

"Dạ! Dạ! Bây giờ thần thϊếp đi ngay." Đối mặt Sở Tường quát lớn, Vương Thục Nhàn cũng chỉ có thể phẫn nộ đi ra khỏi phòng, lúc gần đi, còn không quên trừng Sở Phi Ca trên giường một cái. Cho dù cái nhìn này cực kỳ kín đáo, nhưng vẫn bị tiểu nhân nhi cơ linh* còn có Nhu phi đi cùng nhận ra được. Người trước bất mãn bĩu môi, mà người sau, càng là lộ ra một nụ cười nhẹ không rõ tư nghị.

*cơ linh: thông minh lanh lợi cơ trí.

Vương Thục Nhàn ra cửa thay đám thái giám đi Ngự Thiện phòng lấy cháo, trong phòng liền chỉ còn dư lại Sở Tường cùng với Nhu phi và Ninh phi. Nhìn thấy Sở Tường một mặt lo lắng, Sở Phi Ca đem khuôn mặt nhỏ xoay qua một bên không nhìn tới hắn. Đừng tưởng rằng sinh bệnh, nàng sẽ quên sự tình mấy ngày trước Sở Tường đã đánh nàng, Sở Phi Ca nàng lại cực kỳ thù dai.

"Tiểu Ca, con hẳn là còn đang trách phụ hoàng? Phụ hoàng lúc đó cũng không phải cố ý làm vậy mà. Hiện tại mặt có còn đau không?" Sở Tường nói liền muốn đưa tay mò khuôn mặt nhỏ của Sở Phi Ca, lại bị nàng ta vô tình vỗ bỏ."Hừ! Phụ hoàng là người xấu! Bắt nạt ta! Còn đánh ta! Trừ phi phụ hoàng kể sự tình có liên quan tới mẫu hậy cho ta! Bằng không tiểu Ca liền mãi mãi cũng không để ý tới phụ hoàng!"

Cho dù Sở Tường cưng chiều Sở Phi Ca như thế nào đi nữa, hắn cũng là vua của một nước, mặt mũi bị hạ thâp như vậy, không muốn phát hỏa cũng khó."Ngươi chính là nói chuyện cùng phụ hoàng như vậy sao? Đến tột cùng là ai dạy ngươi! ? Một ngày nào đó trẫm phải tìm ra hắn, chém đầu của hắn!" "Không ai dạy ta! Chính là tự ta biến thành như vậy! Ai bảo ta là hài tử không nương (mẹ)! Ta như vậy cũng là do ngài tạo thành!"

Sở Phi Ca vội vàng nối tiếp Sở Tường, không chút quan tâm mặt hắn tràn đầy tức giận."Lớn mật! Ngươi lại dám nói chuyện cùng trẫm như thế! Sở Phi Ca! Đừng tưởng rằng trẫm sủng ngươi, ngươi là có thể muốn làm gì thì làm! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhi của trẫm, trẫm liền không dám làm gì ngươi! Trẫm liền không tin ở trong cái cung này, vẫn không có ai trị được ngươi!"

"Tốt! Vậy ngài liền chặt đầu của ta a! Sau đó còn có thể tuyên bố ra ngoài ta là ốm chết! Như vậy ta cũng có thể đi tìm mẫu hậu!"

"Ngươi. . . !"

"Ai nha, hoàng thượng, ngài làm sao phát tính khí lớn như vậy đây, nhanh lên một chút thỉnh bớt giận. Tiểu Ca tuổi tác còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, có chống đối cái gì hoàng thượng ngài cũng đừng để ý. Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi hoàng thượng ngài yêu thích tiểu Ca như vậy, như thế nào nhẫn tâm trách phạt nàng đây? Tỷ tỷ, nghe nói mấy ngày trước muội vừa học được khúc nhạc mới, không bằng bây giờ mang hoàng thượng ngài đi nghe khúc nhạc kia đi."

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Nhu phi theo Sở Tường cùng tới thăm Sở Phi Ca. Nàng nói xong bên Ninh phi nháy mắt một cái, người sau cũng sáng tỏ ý của nàng, vội vàng cười gượng kéo Sở Tường rời đi. Gian phòng vừa nãy còn đầy ắp người nhất thời chỉ còn dư lại ba người, một là Sở Phi Ca, một người khác là Nhu phi, còn có một người chính là tiểu thái giám theo bên cạnh Nhu phi.

"Ngươi tại sao giúp ta?" Sở Phi Ca mang theo bất mãn hỏi, hiển nhiên là cảm thấy Nhu phi nhiều chuyện."Ha ha, Tiểu công chúa dám hò hét như thế cùng hoàng thượng dũng khí xác thực đáng khen, thế nhưng ta cũng không muốn nhìn tiểu oa oa ngươi khả ái như thế phải chịu đến một điểm thương tổn đây. Vạn nhất trong cơn nóng giận hoàng thượng đánh ngươi, vậy cũng là thương ở tâm của ngươi, đau ở tâm của ta đây?"

"Ngươi làm gì? Cách xa ta một chút!" Vốn là, nghe được ngôn luận này của Nhu phi, cũng đã để Sở Phi Ca cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vào giờ phút này, nhìn nữ nhân bên cạnh chen tới đây, Nàng càng là trượng nhị hòa thượng mạc bất đáo đầu não*.

*trượng nhị hòa thượng mạc bất đáo đầu não ( 丈二和尚摸不到头脑): nghĩa là tượng kim cang cao 1 trượng 2 thước, khoảng 4 mét, sờ không được tới đầu, ý chính là chỉ việc không nắm rõ sự việc gì đó.

Nhu phi này bản danh gọi là Điền Uyển Nhu, nghe tên, liền khiến người ta cảm thấy nữ tử này nhất định là danh môn khuê tú nhà ai, nữ tử ôn nhu như ngọc. Nhưng sau khi tự mình nhìn thất, hết thảy suy đoán từng có trước đó làm mọi người đều sẽ hận không thể tự đánh mình ba chưởng. Tên của nữ nhân này cùng tính cách, thật là không quá xứng đôi.

Trong danh tự (tên) rõ ràng mang theo uyển a, nhu a, thế nhưng cái vóc người kia lại là một bộ mặt yêu tinh, một điểm dịu dàng nhu hòa đều không có gì có thể làm thay đổi. Lông mày mảnh hẹp dài mang theo mười phần khoa trương, một đôi mắt hoa đào câu người phảng phất bất cứ lúc nào đều có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Sống mũi thẳng thon gọn dưới là hai bờ môi quá mỏng, lúc nói chuyện cùng người khác, bất luận đối phương là nam là nữ, đều nhất định phải dựa vào cực kỳ gần.

Nữ nhân này, quá mức yêu nghiệt, ở trước lúc tiến cung nhất định là phong trần chi lưu (ý nhiễm bụi trần). Đời trước, cũng nhất định là một con hồ ly tinh. Đây là ấn tượng lần đầu tiên Sở Phi Ca nhìn thấy Điền Uyển Nhu, mà sự tình phát sinh sau này, cũng làm cho ý nghĩ này của nàng càng ngày càng thâm căn cố đế."Ha ha, công chúa hà tất lạnh nhạt như thế đây? Uyển Nhu chẳng qua là cảm thấy người rất đáng yêu, không nhịn được suy nghĩ muốn tới gần mà thôi. Mà vốn là, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, công chúa người lại cần gì cướp đoạt sự yêu thích của ta đây?"

Điền Uyển Nhu lúc nói chuyện hơi cúi người, thậm chí đem cằm kề sát ở trên bả vai Sở Phi Ca. Cảm giác được nhiệt khí lúc nàng nói chuyện thở ra đánh vào trên lỗ tai, Sở Phi Ca khó chịu gãi gãi, đồng thời hơi di chuyển hướng về bên trong giường. Nhưng mà nàng hơi động, Điền Uyển Nhu kia dĩ nhiên cũng theo sáp đến.

Tuy rằng khí trời hiện nay cũng không tính là lạnh, nhưng cũng không nóng đến mức chỉ mặc một lớp lụa mỏng chứ? Vả lại nói, nữ nhân trong cung luôn luôn ăn mặc kín đáo, bất luận là mùa hè hay là mùa đông đều che đậy da thịt dày đày đặc đặc, hiếm thấy y phục lộ ra da thịt. Vậy mà lúc này xuất hiện ở trước mắt chính là cái gì? Sở Phi Ca sững sờ nhìn trước ngực Điền Uyển Nhu kia hai viên cầu trắng nõn cùng với ở giữa khe sâu không thấy đáy, mặt vốn là có chút trắng nõn bỗng nhiên biến đỏ chót.

Cho dù nàng mới năm tuổi, nhưng cũng hiểu rõ đó đặc trưng là thuộc về thân thể nữ tử, là một trong những nơi quan trọng nhất của nữ tử không thể cho người thấy. Nhưng mà Điền Uyển Nhu này, dĩ nhiên đem hai khỏa cầu xấu hổ kia lộ cho mình xem! Thực sự là. . . Thực sự là. . . Quá ngượng ngùng!"Ngươi ngươi. . . Ngươi. . . Đem y phục. . . Y phục mặc tốt!"

"Nga? Cái gì?" Điền Uyển Nhu nhìn khuôn mặt Sở Phi Ca màu đỏ thẫm giả vờ nghi ngờ hỏi, đồng thời càng ép thân thể xuống thấp hơn, để hai khỏa núi kia càng thêm rõ ràng hiện ra trước mặt Sở Phi Ca."A! Thật lớn!" Hầu như là xuất phát theo bản năng, Sở Phi Ca đem ý nghĩ trong lòng thông qua miệng nói ra. Sau đó. . . Có thể đúng là không còn mặt mũi gặp người.

"Ồ? Công chúa là nói ta rất lớn sao? Không sao, bây giờ ngươi còn nhỏ, đợi tới tuổi như ta vậy, nhất định cũng sẽ lớn hơn so với ta."

"Ngươi. . . Ngươi. . . Câm miệng! Ta mới không muốn lớn như ngươi vậy! Ngươi mau tránh ra! Bổn công chúa không muốn nhìn! Bổn công chúa muốn nghỉ ngơi!"

Sở Phi Ca nói liền đem thân thể nho nhỏ vùi vào trong chăn, thậm chí mặt hay đầu đều không lộ ra, cũng chỉ lưu ra một cái miệng nhỏ dùng để hô hấp. Điền Uyển Nhu nhìn thấy bộ dáng này của nàng như là thực hiện được trò đùa quái đãn nên khẽ mỉm cười, sau đó kêu một tiếng sánh kịp bánh bao nhỏ (ý chỉ cái đống quấn chăn ở trên giường), liền lắc lắc cái eo như thủy xà rời đi.

Trong phòng cuối cùng cũng coi như là khôi phục yên tĩnh, Sở Phi Ca ngơ ngác nhìn trần nhà, trước mắt hiện lên lại là dung nhan tuyệt mỹ của Trình Mộ Diên. Nghĩ đến đêm đó chung giường chung gối cùng Trình Mộ Diên, nghĩ đến chính mình đã từng được nàng ôm vào trong ngực, Sở Phi Ca nằm ở trên giường ngốc hề hề cười.

Nhưng mà cười cười, liền chợt nhớ tới hai viên cầu kia trước ngực Điền Uyển Nhu. Cái thứ đó nhất định là rất mềm mại chứ? Lại như là bánh màn thầu Ngự Thiện phòng làm vậy. Ở trong óc Sở Phi Ca mơ màng dáng dấp của hai viên cầu kia, cuối cùng ngay cả lỗ tai cũng nóng lên theo . Nhìn cửa đã đóng kín, nàng đưa tay sờ sờ trên người mình bằng phẳng, nặng nề thở dài.

"Ai, quả nhiên không có thứ gì, bằng phẳng giống như phụ hoàng vậy. Không biết Diên nhi tỷ tỷ có lớn như vậy hay không, lần sau đi nhất định phải sờ một cái xem!"

Tác giả có lời muốn nói: Phốc, các đồng chí, trải qua kiểm nghiệm, ta chứng thực tiểu Ca là triệt để dâʍ đãиɠ. Nhìn cái câu nói sau cùng kia, thần mã to nhỏ a, thần mã bánh màn thầu a, ta có linh cảm, hai người nếu như lần sau gặp mặt, Diên nhi đáng thương của chúng ta rất khả năng cũng bị tập kích ngực. Thân là mẹ ruột tiểu Ca, ta thực sự không hiểu ta một người chính trực như thế đến cùng là làm sao dạy dỗ cái tiểu da^ʍ oa như vậy, mới năm tuổi lại liền muốn tập kích ngực! ! ! ! ! Nhớ năm đó, lúc ta năm tuổi, chỉ biết là nhìn lén qυầи ɭóŧ của tiểu cô nương sát vách! ps: Mặt khác, Điền Uyển Nhu là phó cp nha, đại gia không muốn lơ là nàng.

Cuối cùng, để chúng ta chờ mong tập ngực thời đại đến ba (^o^) ~

Һh