Chương 31

☆, Chương 31:

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Mộ Diên liền để Tiểu Thúy đưa tiểu oa nhi đã quấy rầy nàng một buổi tối mau mau lĩnh đi. Nhìn tiểu nhân nhi một mặt không thèm nhìn mình, dáng vẻ dường như cũng sắp muốn khóc lên, Trình Mộ Diên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy rằng hài tử này bỗng nhiên xông vào trong lòng nàng đang yên bình như nước nhấc lên một chút sóng lớn, nhưng chung quy cũng chỉ là một chút mà thôi.

Đóng băng ba thước, há không phải một ngày chi hàn?

"Tiểu Thúy, nhớ tìm được người nhà nàng sau đó hãy tiễn nàng đi, cần phải xác nhận đối phương là người nhà của hài tử này. Còn có, nếu như có thể, tận lực giúp nàng tìm được mẫu. . ." Trình Mộ Diên tới đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng sang Sở Phi Ca đứng bên người Tiểu Thúy.

Đứa bé này tối hôm qua nói cái gì? Có phải là nói, muốn chính mình giúp nàng tìm mẫu hậu? Không sai! Chính là mẫu hậu! Lẽ nào là. . . Nghĩ đến đây, Trình Mộ Diên ngồi xổm nghiêm túc quan sát Sở Phi Ca, ý muốn ở trên người nàng tìm ra một tia manh mối, nhưng mà hài tử này ngoại trừ biểu cảm thất vọng đối với mình, liền không còn gì khác.

Năm năm, ròng rã năm năm đều chưa từng thấy hài tử kia, nghĩ đến hài nhi cũng nên lớn tương đương cỡ hài tử này chứ? Tâm tư Trình Mộ Diên chậm rãi bay xa, nhớ tới ngày ấy lâm bồn. Đau nhức, mồ hôi, máu tươi, ẩn nhẫn cùng với khuất nhục, đó là vết sẹo của Trình Mộ Diên, là hồi ức không muốn nhớ lại, nhưng vào lúc này bị bản thân nàng hết sức phóng thích ra.

Nếu như không có Sở Tường, nàng cùng Tương tỷ tỷ sẽ không tới mức độ người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất này. Nếu như không có Sở Tường, nàng vẫn là một Trình Mộ Diên kia ở Trình gia bảo như cũ, vẫn là một nữ tử kia luôn vui cười như cũ. Nếu như, nếu như, quá nhiều nếu như, nhưng thời gian lại không cách nào đảo ngược. Trình Mộ Diên nặng nề thở dài một hơi, càng làm sự chú ý phóng lại trên người Sở Phi Ca.

Muốn biết đứa bé này có phải là mình hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ cần hỏi một chút tên của nàng liền biết. Nhưng mà lời nói đến bên mép, yết hầu lại đau giống như bị xe rách vết thương. Coi như nàng đúng là con của mình, thì phải làm thế nào đây? Nàng chỉ là chứng cứ Sở Tường '□'* chính mình, chỉ có thể là vết nhơ lớn nhất của Trình Mộ Diên nàng.

* □: tác giả để trống nên người đọc tự hiểu

"Tiểu Thúy, đưa nàng trở về đi thôi." Trình Mộ Diên nói xong, liền xoay người trở về phòng, thậm chí ngay cả nhìn không có nhìn Sở Phi Ca một cái. Chỉ thấy tiểu nhân nhi nhìn bóng lưng Trình Mộ Diên, giọt nước mắt như hạt châu liền theo khuôn mặt bụ bẫm rơi xuống. Lần này lại dọa Tiểu Thúy quá sức, trời mới biết đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc tiểu hài tuổi tác như vậy, bây giờ dỗ dành hài tử, nàng còn thật sự không am hiểu a.

"Ai! Ngươi. . . Ngươi đừng khóc a! Ta hiện tại sẽ đưa ngươi về nhà a, ngươi đừng khóc!" Tiểu Thúy chỉ cho rằng Sở Phi Ca là nhớ nhà, cho nên mới phải khóc thành như vậy. Liền một bên lôi kéo tay nàng đi ra ngoài, một bên dụ dỗ nàng. Nhưng mà tiểu nhân nhi lại khóc càng thêm lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ức đến đỏ chót.

"Ta muốn Diên nhi tỷ tỷ! Ta muốn Diên nhi tỷ tỷ! Ta không muốn về nhà! Ta không muốn đi về!" Sở Phi Ca này một giọng la to, Tiểu Thúy mới rõ ràng đây là chuyện ra sao. Hóa ra là tiểu oa nhi này luyến tiếc tiểu thư nhà mình, cho nên mới phải khóc đáng thương như vậy. Tìm được biện pháp, dĩ nhiên là dễ dàng dỗ dành.

"Ngươi ngoan nha, đừng khóc. Dáng vẻ như vậy thật không tốt? Lần sau ta nhất định sẽ đón ngươi tới gặp Diên nhi tỷ tỷ, chỉ có điều hiện tại trước tiên phải đem ngươi đưa về nhà đi. Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi đi ra ngoài cả buổi tối, người nhà của ngươi cũng sẽ lo lắng, lẽ nào ngươi liền không sợ phụ mẫu ngươi không tìm được ngươi, sau đó cũng khóc giống như ngươi sao?"

Đúng bệnh hốt thuốc là chân lý tuyên cổ* bất biến, quả nhiên ở thời điểm tiểu nhân nghe được Tiểu Thúy còn có thể đón nàng tới đó liền đình chỉ tiếng khóc, mở to một đôi mắt to long lanh nước nhìn nàng."Có thật không? Ngươi thật sự sẽ đón ta sang đây gặp Diên nhi tỷ tỷ sao? Người lớn là không được lừa gạt tiểu hài tử, gạt ta sẽ bị thần tiên trên trời trừng phạt nha."

*tuyên cổ: mãi mãi vĩnh viễn; từ xưa đến nay; từ cổ (chí kim); từ trước (đến giờ):

Nếu như hiện tại đưa cho Tiểu Thúy một cái khăn tay lau mặt một chút, nói không chừng sẽ vắt ra một cân mồ hôi. Cái gì gọi là người lớn không được lừa gạt tiểu hài tử, còn ngay cả thần tiên trên trời cũng đυ.ng tới? Tiểu oa nhi này làm sao biết chính mình là đang qua loa lấy lệ với nàng? Là biểu cảm của mình không đúng? Hay là nói sai nơi nào?

Tiểu Thúy a Tiểu Thúy, kỳ thực ngươi diễn rất tốt, chỉ có điều là hài tử hiện nay quá phúc hắc mà thôi.

"Thế nào? Ngươi làm gì mà lộ ra dáng vẻ chột dạ như vậy? Ngươi có phải là đang gạt ta? Chờ đưa ta đi rồi thì sẽ không mang ta lại đây nữa! ?" Có thể là bởi vì tối hôm qua khóc quá nhiều, đến nỗi hai con mắt của Sở Phi Ca cũng sưng lên. Vào giờ phút này, tiểu nhân nhi kia đang chống nạnh trừng mắt Tiểu Thúy, ngữ điệu bi bô nói ra một câu nói như vậy, lại phối hợp động tác của nàng, lúc này liền để Tiểu Thúy phù một tiếng bật cười.

Đúng là quá khôi hài, tiểu oa nhi này làm sao đáng yêu như thế a?"Được được được, ta bảo đảm nhất định sẽ đón ngươi tới, bằng không liền để trời sinh thần tiên trừng phạt ta có được hay không?" Tiểu Thúy che giấu lương tâm nói ra, đồng thời ở trong lòng cầu khẩn thần tiên trên trời nhất định phải buông tha nàng. Nàng đây là mệnh lệnh chủ nhân không thể trái, Trình Mộ Diên đã nói qua, từ nay về sau không cho phép bất luận người nào ở bước vào cái sân này. Rất hiển nhiên, bất luận người nào này cũng bao gồm tiểu hài khí thế mười phần này.

"Được, đây là ngươi nói, không cho đổi ý, không cho gạt ta!" Sở Phi Ca nói xong cười lộ ra thoả mãn, sau đó cho phép tùy theo Tiểu Thúy dắt nàng đi ra ngoài, đồng thời ở trong lòng ghi nhớ địa hình nơi này, để với Tiểu Thúy nuốt lời, nàng có thể tự mình đi tìm đến. Diên nhi tỷ tỷ, tỷ phải đợi tiểu Ca nha, tiểu Ca sẽ mỗi ngày đến tiếp tỷ!

Tuy rằng sau khi Trình Mộ Diên vào lãnh cung cũng chưa từng đi ra, nhưng Tiểu Thúy lại là thường khách trong cung này. Bởi vì Sở Tường muốn nhận được sự tha thứ của Trình Mộ Diên, cho nên đối tốt với Trình Mộ Diên tuyệt đối không phải một chút nhỏ. Không chỉ ban cho Trình Mộ Diên một cái sân riêng trong lãnh cung, còn mỗi tháng đều đem những kỳ trân dị thảo được những quốc gia khác cống vào trong cung, dược liệu quý giá như là không cần tiền vẫn được đóng gói đưa tới.

Mỗi lần nhận được những thứ đồ này, Tiểu Thúy đều sẽ kích động cùng mọi thứ như thế, mà Trình Mộ Diên chỉ là nhàn nhạt liếc một chút, sau đó giao cho Tiểu Thúy xử trí. Chuyện như vậy đến sau này, Trình Mộ Diên thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, dứt khoát làm như không thấy. Tiểu Thúy không phải đứa ngốc, hầu ở cajhnh Trình Mộ Diên nhiều năm như vậy, cũng nhìn ra một chút manh mối.

Nàng biết người yêu chân chính trong lòng tiểu thư nhà mình là ai, cũng biết Trình Mộ Diên vào cung quả là có quá nhiều quá nhiều nỗi khổ tâm trong lòng. Mỗi khi thấy Trình Mộ Diên ở thời điểm ban đêm nhìn về bầu trời ngẩn ra, trong lòng Tiểu Thúy trong lòng cũng đau theo. Nếu như tiểu thư không có vào cung, Lý Vân Tương cũng không có chết, thật là tốt bao nhiêu a?

"Đến! Đến!" Nghe được tiểu nhân nhi bên người hô hoán, Tiểu Thúy lúc này mới phát giác các nàng đã đi vào trong cung. Kỳ thực khoảng cách giữa lãnh cung và Hoàng Cung cũng không xa, chỉ là trong lòng có việc, không lưu ý lộ trình mà thôi."Ngươi chờ chút, ta đi hỏi chút việc." Tiểu Thúy buông tay Sở Phi Ca ra hướng tới hai cung nữ đối diện, nàng cũng muốn hỏi thử xem Sở Phi Ca đến cùng là hài tử nhà nào, cũng tiện đưa nàng về nhà.

"Hai vị tỷ tỷ xin dừng bước, ta là người ở phòng tác phường* hậu viện, có một vấn đề muốn lĩnh giáo." Bởi vì Sở Tường chiêu cáo ra ngoài là Trình Mộ Diên đã bệnh chết, vì lẽ đó Tiểu Thúy mỗi lần ra vào lãnh cung đều không thể dùng tên thật gặp người khác, làm như vậy là vì biết điều cũng vì an toàn. "Ồ? Là phòng tác phường? Không biết ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"

*tác phường: nhà xưởng làm thủ công

Hai cung nữ hơi thiếu kiên nhẫn hỏi, Đại công chúa Sở quốc Sở Phi Ca ở Hoàng Cung mất tích, Sở Tường dưới cơn nóng giận phái mấy ngàn tên Ngự Lâm quân lục soát mọi ngóc ngách trong cung, liền ngay cả phòng ngủ của các nàng cùng các nô tài cũng đều không có buông tha. Sở Phi Ca nếu như tìm được, tự nhiên là tốt, nếu như không tìm được, còn thật không biết Sở Tường cưng chiều Sở Phi Ca này như vậy sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì nữa.

"Là như vậy, tối hôm qua ta ở phòng tác phường nhìn thấy một hài tử, bởi vì không biết là hài tử nhà ai, cho nên nghĩ muốn hỏi hai vị tỷ tỷ một chút, ấy mà có thể đưa nàng về, đỡ phải phụ mẫu nàng lo lắng." Hai cung nữ theo hướng Tiểu Thúy nhìn tới hài tử kia, khi thấy mặt Sở Phi Ca thì, cũng không ngăn được kích động trong lòng nữa, rầm hai tiếng liền quỳ rạp xuống trước mặt Sở Phi Ca.

"Nô tỳ tham kiến công chúa! Cuối cùng cũng coi như là tìm được ngài!"