Chương 26

☆, Chương 26:

Ngân châm lạnh lẽo đâm vào trong lòng, nỗi đau xé rách tim gan để Trình Mộ Diên kêu lên thảm thiết. Máu tươi dần dần thấm ướt y phục trước ngực, đồng thời cũng nhuộm đỏ hai mắt đối phương. Lý Vân Tương cười dữ tợn, con ngươi nguyên bản ôn nhu như nước sớm đã biến mất không còn nữa, thay vào đó lại là nồng đậm sự thù hận.

Một đạo vết sẹo như rết mãi mãi uốn lượn ở trên gương mặt đã từng quen thuộc kia, Trình Mộ Diên đưa tay ra muốn chạm đến, lại bị một cái tay khác mạnh mẽ vỗ bỏ."Đừng đυ.ng ta! Ngươi nếu phải gả cho người đàn ông kia, liền cũng không còn tư cách chạm ta! Trình Mộ Diên, Lý Vân Tương ta không thèm cùng nam nhân khác dùng chung thân thể như món đồ dơ bẩn không thể tả của ngươi! Ngươi biết không? Liền ngay cả hiện ra ở đây mặt đối mặt nhìn ngươi, ta đều sẽ cảm thấy buồn nôn!"

Tuyệt tình như là lưỡi dao sắc chém vào tâm Trình Mộ Diên, đau đớn như vậy thì vết thương trên thân thể so ra không cách nào bằng. Trình Mộ Diên há mồm muốn giải thích gì đó, nhưng đang nhìn đến tàn nhẫn cùng khinh bỉ trong mắt Lý Vân Tương sau đó mất đi năng lực ngôn ngữ. Tương tỷ tỷ, tỷ như thế nào sẽ biết, nỗi khổ tâm trong lòng của muội! ?

Muội không thể để cho phụ thân cùng Trình gia bảo có chuyện, không thể để cho đứa nhỏ như Viện nhi cùng Mặc nhi mất đi sinh mệnh, càng không cho phép tỷ người muội yêu nhất bồi tiếp muội cùng chết! Hi sinh một Trình Mộ Diên có thể thế nào? Để tỷ hận muội tận xương có thể thế nào? Chỉ cần tỷ có thể có cuộc sống bình an, Diên nhi không có cái gì là làm không được.

"Làm sao? Trình Mộ Diên! Lẽ nào ngươi rất oan ức sao? Chuyện đến nước này! Ngươi lại có lời gì muốn nói! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Hận sự phản bội của ngươi đối với ta! Hận ngươi hư tình giả ý! Ta thật khờ! Ha ha ha ha! Ta lại còn sẽ vì ngươi muốn khiêu nhai* tự sát? Vết sẹo này! Ngươi nhìn thấy không? Đây chính là bằng chứng ta hận ngươi! Trình Mộ Diên! Ta sẽ không tha thứ ngươi! Ta đến chết đều sẽ không tha thứ ngươi!"

"Không muốn. . . Tương tỷ tỷ. . . Tương tỷ tỷ! Muội không có phản bội tỷ! Không có phản bội tỷ!"

"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Người làm sao? Người không nên doạ nô tỳ a! Hoàng hậu nương nương!"

*khiêu nhai: nhảy núi

Nghe được âm thanh người khác gào khóc, Trình Mộ Diên chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt Tiểu Thúy đang khóc nước mắt như mưa còn có cung nữ thái giám quỳ đầy dưới đất. Tẩm cung vàng son lộng lẫy giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở nàng hiện tại là đang ở nơi nào, từng tiếng Hoàng hậu nương nương kia, càng là đặc biệt chói tai.

"Tiểu Thúy, ta không có chuyện gì, hiện tại là lúc nào?"

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, hiện tại đã là Thần thì*, hoàng thượng vừa đang lâm triều, khả năng một hồi liền muốn đi qua xem nương nương."

"Ân, ta biết rồi."

*thần thì từ 7h đến 9h sáng thời xưa ở Trung Quốc

Ở trong lòng âm thầm thở dài, Trình Mộ Diên liền muốn đứng dậy xuống giường. Nhưng mà, còn chưa chờ nàng đứng dậy, cung nữ thái giám vừa còn quỳ trên mặt đất liền như ong vỡ tổ chen tới đỡ chính mình, thật giống như nàng là người không thể tự gánh vác sinh hoạt."Hoàng hậu nương nương, ngài có chuyện gì dặn dò nô tỳ là tốt rồi. Trong bụng ngài còn mang long tử, mấy ngày nay lại là thời điểm sắp lâm bồn, vạn nhất động thai khí vậy phải làm thế nào a?"

Mắt thấy Tiểu Thúy một mặt lo lắng, dáng vẻ sắp muốn khóc lên. Trình Mộ Diên cũng chỉ đành thả lỏng thân thể, tùy ý bọn họ thao túng. Thời điểm lúc trước vào cung, Trình Mộ Diên liền chỉ chọn một nha hoàn thϊếp thân là Tiểu Thúy ở Trình gia để theo vào cung, bây giờ đã một năm qua, tự mình ngược lại thật sự là có chút không thể rời bỏ sự chăm sóc của nàng.

Sàng đan (giường) dưới người được cố ý chế tạo mềm mại cùng với chăn bông tơ tằm để nằm, phía sau lưng lót chính là đệm có vỏ ngoài được làm hoàn toàn bằng lông, liền ngay cả bên giường, cũng xếp đầy bếp lò ấm nóng. Nhìn tất cả những thứ trước mắt này, để Trình Mộ Diên có chút hoảng thần. Nàng hiện tại nắm giữ những thứ đồ này, bao gồm thân phận, địa vị, là đại đa số nữ tử khắp thiên hạ muốn có được. Mà Trình Mộ Diên nàng, lại tình nguyện tất cả những thứ này đều không thuộc về bản thân nàng.

Dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của mình, tuy rằng cách lớp y phục còn có da bụng, nhưng Trình Mộ Diên lại vẫn có thể cảm giác được cái tiểu sinh mệnh trong này. Nhớ tới ban đầu biết được tin tức chính mình mang thai, trong lòng Trình Mộ Diên là không muốn đứa bé này. Nhưng mà theo cuộc sống ngày ngày trôi qua, cái bụng từng ngày từng ngày lớn lên, tâm tình ban đầu cũng có một chút biến hóa.

Cho dù phụ thân của hài tử là người chính mình căm ghét, nhưng nếu như bởi vì chính mình chán ghét Sở Tường mà thiên nộ với cái tiểu sinh mệnh trong bụng này, cái tiểu sinh mệnh kia lại là vô tội biết bao? Nếu mình đã không cách nào cho đứa nhỏ này một gia đình bình thường, cái kia như thế nào nhẫn tâm đi cướp đoạt quyền được tới trên thế gian này của nó?

"Hài tử, ta không biết con có thể không nghe được lời của ta nói. Chỉ là ta muốn nói với con, mẫu hậu con, tuy rằng sinh con ra, nhưng cũng không tính tận trách* chăm sóc con lớn lên. Do không có cuộc sống của ta bên trong, ta hi vọng con có thể kiên cường lên. Hoàng Cung này sâu không lường được, nguy cơ tứ phía. Nhưng nguy hiểm nhất không phải đao kiếm, mà là lòng người."

*tận trách: cố gắng hoàn thành trách nhiệm

"Hoàng hậu nương nương? Ngài đang nói cái gì?" Nghe được Trình Mộ Diên tự lẩm bẩm, Tiểu Thúy nghi ngờ hỏi. Kỳ thực nàng vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao tiểu thư từ khi Lý cô nương chết rồi lại như là biến thành người khác. Tiểu thư đã từng hoạt bát ham chơi trở nên trầm mặc ít lời, nguyên bản trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, vậy mà giờ luôn luôn tràn đầy ưu thương. Tiểu Thúy không chỉ một lần nhìn thấy Trình Mộ Diên ở ban đêm ngẩng lên trời phát ngốc, cho dù đến sau này gả vào trong cung, Trình Mộ Diên cũng không có bất kỳ thay đổi. Ngay cả xuất hiện một nụ cười miễn cưỡng, cũng biến mất không còn tăm hơi.

"Hoàng thượng giá lâm!" Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh thông báo. Tiểu Thúy vội vàng đỡ Trình Mộ Diên đứng dậy, muốn hành lễ với Sở Tường."Hoàng hậu đang có mang, không cần hành lễ!" Sở Tường lên tiếng ngăn cản, lại tự mình đi lên trước đỡ lấy thân thể Trình Mộ Diên. Bất kể là động tác hay là ánh mắt, đều ôn nhu như nước vậy, không chút nào có dáng vẻ kiêu ngạo của Hoàng Đế. Tiểu Thúy ở bên cạnh mặt đầy ước ao nhìn, ở trong lòng thầm nói, hoàng thượng cũng thật là thương tiếc tiểu thư của mình.

"Hoàng thượng quốc sự bận rộn như vậy, thì không cần mỗi ngày đều tới thăm thần thϊếp. Thần thϊếp ở đây rất tốt, có Tiểu Thúy chăm sóc, tất cả không có trở ngại." Đối mặt Sở Tường, tâm tình Trình Mộ Diên vốn là sầu não uất ức càng là rơi xuống đáy vực. Ở vào cung này một năm tới nay, tuy rằng Sở Tường đối với nàng yêu quý bằng mọi cách, càng không quản hết thảy đại thần trong triều phản đối mà đem chính mình lập thành hoàng hậu. Nhưng Trình Mộ Diên lại thủy chung không quên được, lúc trước Sở Tường là làm sao lấy tính mạng tất cả mọi người ở Trình gia bảo uy hϊếp chính mình, giúp hắn sinh một hoàng tử.

"Các ngươi lui ra đi." Nghe qua Trình Mộ Diên, Sở Tường sầm mặt lại, hiển nhiên là có mấy phần bất mãn. Hắn cho hết thảy cung nữ thái giám lui, ngồi ở bên giường Trình Mộ Diên."Diên nhi lại là chán ghét ta mỗi ngày lại đây? Lẽ nào đến hiện tại, nàng vẫn là không quên được người nữ nhân kia! ? Vẫn là ghi hận với trẫm! ?"

"Ha ha. . . Hoàng thượng cần gì phải nói như vậy, thần thϊếp chỉ là một giới bình dân, làm sao dám ghi hận hoàng thượng? Vạn nhất hoàng thượng lại muốn lấy tính mạng người nhà thần thϊếp bức bách thần thϊếp làm ra những chuyện kia, lại nên làm thế nào cho phải đây?" Nếu như nói vừa nãy Sở Tường là giận tái đi, như vậy hắn lúc này lại là chân chính hỏa khí nổi giận. Tại vị hai năm, hắn cũng sớm đã không phải Sở Tường lúc trước do dự thiếu quyết đoán kia, mà là một hoàng đế vì đạt đến mục đích, mà không chừa thủ đoạn nào.

"Trình Mộ Diên! Nàng đừng quá đáng quá mức! Trẫm đối với nàng như vậy! Nàng còn có cái gì không hài lòng! Nàng nói muốn hậu táng* người nữ nhân Lý Vân Tương kia, trẫm đồng ý. Nàng nói không hành lễ phu thê cùng trẫm, trẫm cũng đồng ý! Coi như trẫm bằng mọi cách y theo nàng! Nàng vẫn là không cách nào quên người nữ nhân kia sao! ? Vẫn là không cách nào yêu trẫm à! ?"

*hậu táng: an táng trọng thể

"Sở Tường! Ta đã sớm nói với ngươi! Trình Mộ Diên mãi mãi cũng sẽ chỉ là Trình Mộ Diên! Ngươi có thể có được thân xác ta, nhưng mãi mãi cũng đừng hy vọng xa vời có được trái tim ta! Huống hồ, chuyện ngươi đã từng hứa hẹn qua, lại có cái nào không có bị ngươi phá vỡ! ? Ngươi nói không bắt ép ta hành lễ phu thê cùng ngươi, nhưng dùng mấy nhân mạng ở Trình gia bảo bức bách ta vì ngươi sinh con! Lẽ nào như vậy thì không tính bội ước à! ?"

Sở Tường bị Trình Mộ Diên bức không lời nào để nói, nghe được nàng gọi thẳng tên của chính mình như vậy, càng là lửa giận công tâm."Lớn mật! Là ai cho phép ngươi trực tiếp gọi tên trẫm! Trình Mộ Diên! Trẫm chính là quá mức dung túng ngươi, mới sẽ để ngươi làm càn như vậy! Đừng tưởng rằng trẫm yêu ngươi! Là Ngươi có thể muốn làm gì thì làm! Ngươi hiện tại là người của trẫm! Sau này cũng là người của trẫm ! Trẫm muốn làm gì đối với ngươi! Là có thể làm cái đó!"

Sở Tường nói liền cất bước lên giường, đem thân thể Trình Mộ Diên cầm cố ở trong lòng hắn, ra vẻ muốn hôn xuống. Ai biết, ngực dĩ nhiên truyền đến một trận đau buốt. Cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Trình Mộ Diên đang vận nội lực lên hướng mình mà đánh."Ngươi nhất định muốn gϊếŧ trẫm! Trình Mộ Diên! Ngươi!" "A. . ." Còn chưa chờ Sở Tường nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt Trình Mộ Diên trắng bệch ngã ở trên giường, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng mà theo cái cằm tinh tế của nàng nhỏ xuống.

"Diên nhi! Nàng làm sao! Có phải là động thai khí! Để ta xem một chút!" Sở Tường vén chăn lên, nhìn thấy dưới thân Trình Mộ Diên nước ối chảy ra đã thấm ướt làn váy của nàng."Truyền thái y! Nhanh truyền thái y!" Theo Sở Tường kinh hãi thốt lên, cung nữ thái giám đứng ở bên ngoài vội vàng xông tới. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trình Mộ Diên, lại vội vàng chạy đi mời thái y, hoàn toàn như là con ruồi không đầu đâm bổ va loạn vào nhau.

Đứng ở ngoài tẩm cung, nghe bên trong mang theo tiếng kêu rên kiềm chế, Sở Tường hổ thẹn dùng đầu đâm vào cửa Trụ Tử (cây cột). Nữ nhân này, liền ngay cả ở loại đau nhức dưới tình huống lâm bồn này? Đều không muốn lộ ra một mặt yếu đuối của nàng sao? Hắn thật sự rất hối hận tại sao chính mình nhất thời kích động muốn đi tổn thương Trình Mộ Diên, tại sao phải uy hϊếp khiến nữ nhân này chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.

Nhìn mười mấy tên thái y cùng bà mụ bận rộn ở trong tẩm cung, nhìn cung nữ bưng ra một chậu máu loãng, Sở Tường sợ đến suýt chút nữa ngất đi.

"Tiểu Thúy! Hoàng hậu đến cùng như thế nào! Vì sao quá năm canh giờ còn trì trệ chưa xong! Nói cho trẫm! Đến cùng phát sinh cái gì!"

"Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương. . . Nương nương nàng. . . Nàng là khó sinh! Hiện tại thái y cùng bà mụ đang cố gắng! Thỉnh cầu hoàng thượng chờ thêm chút nữa, Hoàng hậu nương nương cát nhân tự hữu thiên tướng*! Nhất định sẽ mẹ con bình an!"

*cát nhân tự hữu thiên tướng: cát nhân là người thiện lương có phúc khí, thiên tướng là được trời giúp đỡ. nói chung là người tốt sẽ được trời giúp.

Tiểu Thúy nói xong, liền vội vội vàng vàng chạy về bên trong tẩm cung, lưu lại Sở Tường một mình ở cửa đờ ra. Khó sinh hắn không phải không hiểu, rất nhiều phi tần, đều bởi vì khó sinh mà chết. Nghĩ đến Trình Mộ Diên sẽ chết, một cỗ hàn khí nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Hắn trước đây chưa từng hối hận qua vì có được Trình Mộ Diên mà làm ra những chuyện kia, mà lúc này, hắn lại thật sự hối hận rồi.

Trình Mộ Diên! Chỉ cần nàng có thể không có chuyện gì! Trẫm chắc chắn sẽ không cưỡng bách nàng làm bất cứ chuyện gì nữa!

Ngày đông ngày ngắn đêm dài, đến giờ Thân*, sắc trời cũng đã trở tối. Sở Tường đứng lặng ở cửa, mặc cho thái giám cùng cung nữ khuyên bảo như thế nào cũng không chịu rời đi. Mãi đến khi một tiếng khóc của hài nhi nỉ non vang lên, hắn mới như là đột nhiên tỉnh táo lại đẩy cửa mà vào. Mùi máu tanh, mùi mồ hôi xông tới mặt, mà hắn cũng đã không ngửi thấy.

*giờ thân: từ 15h đến 17h

Chậm rãi đi đến bên giường Trình Mộ Diên, nhìn mặt người kia suy yếu tái nhợt, chỉ có từng trận đau xót trong lòng."Trình Mộ Diên, nàng thật sự rất lợi hại. Trẫm tự hỏi từ trước đến giờ đều không có khâm phục qua bất luận người nào, nhưng hôm nay, trẫm là tự trong lòng khâm phục nàng. Chờ sau khi thân thể nàng hồi phục, liền vào lãnh cung ở thôi, trẫm sau này, tạm thời coi nàng đây chết rồi."

Sở Tường lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây tất cả đều 'thịch' một tiếng quỳ trên mặt đất vì Trình Mộ Diên mà cầu xin. Mà Tiểu Thúy càng là khóc lóc kể lể, dáng vẻ rất khổ sở. Các nàng đều cho rằng Sở Tường là bởi vì Trình Mộ Diên sinh ra không phải hoàng tử mà là công chúa nên đang tức giận, cho nên mới phải đem Trình Mộ Diên đày vào lãnh cung. Nhưng nguyên do trong đó, cũng chỉ có hai người bọn họ biết.

"Tạ hoàng thượng ân điển! Thần thϊếp cảm kích. . . Vô tận." Cho dù đã kiệt sức, nhưng Trình Mộ Diên vẫn như cũ dụng hết toàn lực duy trì một tia lý trí cuối cùng."Hoàng hậu không cần phải nói cảm tạ, đứa nhỏ này , ta nghĩ sau này nàng cũng không muốn trông thấy nữa chứ? Đều là trẫm sai, để đứa nhỏ này vừa sinh ra liền không còn mẫu hậu, không bằng liền do nàng vì đứa nhỏ này chọn cái tên đi." Sở Tường đem hài nhi vẫn còn đang khóc náo động trên tay để vào trong lòng Trình Mộ Diên, nhẹ giọng nói ra.

Mà làm người ta chặt lưỡi một màn, lại phát sinh vào lúc này. Thời điểm hài nhi được Trình Mộ Diên ôm vào trong l*иg ngực, cái hài nhi này vừa nãy còn kéo căng cổ họng khóc nỉ non rốt cuộc ngừng tiếng khóc, cười hì hì nhìn Trình Mộ Diên. Nữ hài nhi nhìn Trình Mộ Diên, Trình Mộ Diên cũng nhìn nữ hài nhi, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này càng là ấm áp như vậy.

"Ta từ nhỏ, đều có một nguyện vọng, nguyện vọng kia chính là muốn trở thành một con chim nhỏ chỉ bay lượn ở trên bầu trời, có thể đi đến bất kỳ nơi nào. Bây giờ xem ra, nguyện vọng này của ta sợ là hiểu rõ không cách nào thực hiện. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của con và ta, khả năng cũng là lần gặp mặt cuối cùng. Con, sau này liền gọi là. . ."

"Sở Phi Ca thôi."

Hi vọng, con có thể thay ta hoàn thành chuyện ta không cách nào hoàn thành.