Chương 13

☆, Chương 13:

Cũng trong lúc Lý Vân Tương hôn mê, Trình Mộ Diên cùng Trình Viện cùng ôm nhau, cũng trong đoạn thời gian này Sở quốc phát sinh một sự tình mà các đời hoàng thất đều sẽ phát sinh — bức cung (bức vua thoái vị).

Cửu hoàng tử Sở Dực thông đồng Bình Khê quốc, lãnh đạo 50 vạn đại quân thừa dịp thái tử Sở quốc là Sở Tường không ở đó, bức thẳng tới Hoàng Cung, bức bách Thái Hòa đế thoái vị. Nhưng mà, ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Sở Tường chợt phát hiện, liền tự mình chỉ huy ba mươi vạn tinh binh cường tướng của Sở quốc, phản kháng vây nhốt Sở Dực ở trong hoàng cung. Lấy tội chứng soán vị cướp ngôi, cấu kết ngoại quốc, chém đầu tại chỗ thị chúng.

Thái Hòa đế bởi vì bị thương nặng, chữa lâu không khỏi bệnh nên đã băng hà, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi. Thái tử Sở Tường thụ ngày* đăng cơ, chính thức cải quốc hiệu trở thành Tường Diên. Ngụ ý Diên phi lệ thiên, Lăng Thiên* bay lượn hướng tới điềm lành, sau, thế nhân xưng Sở Tường thành Vĩnh Tường đế.

*Thụ ngày ý nói ngay ngày hôm sau

*Lăng thiên có nghĩa trời cao trong câu là bay lượn trời cao.

"Tương tỷ tỷ, tỷ khát sao? Có muốn uống chút nước hay không?"

"Tương tỷ tỷ, tỷ có đói bụng hay không? Muội đi lấy khối điểm tâm cho tỷ có được hay không? Trù phòng vừa làm xong bánh hoa quế nha."

"Tương tỷ tỷ, tỷ làm gì thế luôn nhìn muội cười? Trên mặt Diên nhi có thứ gì sao?"

Vết thương của Lý Vân Tương tuy nặng, thế nhưng nửa tháng này tới nay Trình Mộ Diên dốc lòng chăm sóc, cũng bắt đầu dần dần chuyển tốt. Vết thương trên cổ tuy đã kết vảy, thế nhưng đại phu nói: "Độ sâu của vết thương nhất định là sẽ để lại sẹo." Lời này vừa nói ra, mặc dù là Lý Vân Tương hay là Trình Mộ Diên đều có chút thương tâm khổ sở. Nữ tử coi trọng nhất chính là dung mạo của các nàng, một đường vết tích dài như thế tồn tại ở trên người ai, ai cũng sẽ không cao hứng.

Hiện tại, Lý Vân Tương thường làm nhất chính là dùng tay sờ xoạng vết sẹo ki trên cổ của mình. Một chuỗi dài dày đặc, lại như một con rết uốn lượn ở trên da như thế. Cho dù không cần xem gương, cũng có thể đoán được là cực xấu."Tương tỷ tỷ sinh ra mỹ lệ như vậy, cái vết tích này làm sao có thể che đậy được hào quang của tỷ. Diên nhi yêu chính là con người của Tương tỷ tỷ, mà không phải là cái túi da này, coi như Tương tỷ tỷ biến thành người xấu xí, Diên nhi vẫn sẽ yêu tỷ như cũ."

Mỗi lần nghe được Trình Mộ Diên nói như vậy, trong lòng Lý Vân Tương đều là vừa hài lòng vừa khổ sở. Hài lòng chính là Diên nhi của nàng dĩ nhiên yêu nàng yêu sâu nặng như thế, khổ sở chính là Diên nhi của nàng sau này liền phải tiếp với nàng một nữ nhân trên cổ có một vết sẹo mà sống hết đời. Hiện tại cảm thấy đẹp đẽ, sau này thì sao đây? Khi thời gian làm khuôn mặt xinh đẹp của mình không còn, Diên nhi còn có thể nói như vậy không?

Nếu như vậy, Lý Vân Tương không dám hỏi. Nàng mơ hồ phát hiện từ sau khi thương thế của mình càng ngày càng tốt, thời gian Trình Mộ Diên bồi tiếp mình cũng càng ngày càng ít. Lý Vân Tương hỏi nàng đi làm cái gì, đối phương cũng chỉ là ấp úng không chịu nói rõ ràng. Trình Mộ Diên xa cách, để Lý Vân Tương đau lòng, cũng làm cho nàng trở nên càng thêm bất an.

Vì lẽ đó, thời điểm mỗi khi Trình Mộ Diên đến tiếp cùng mình, Lý Vân Tương đều sẽ quấn quít lấy nàng, mặc kệ Trình gia bảo xảy ra sự tình bao lớn, cũng không muốn để cho nàng rời đi. Mà sự tình ở trên giường, cũng càng lúc càng to gan, đều là làm Trình Mộ Diên đến ngày thứ hai cũng không cách nào xuống giường mới cam tâm. Đối mặt với biến hóa của Lý Vân Tương, cùng với nàng cố tình gây sự, Trình Mộ Diên đều cười tiếp thu. Nàng cũng không có cảm thấy chán ghét Lý Vân Tương, trái lại là nàng vì có thể tranh thủ bạo dạn muốn mình, thay vì chịu đựng mà làm Trình Mộ Diên cảm thấy hài lòng.

Kỳ thực, Trình Mộ Diên sẽ xa lánh Lý Vân Tương, cũng không phải là nàng mong muốn. Chỉ là sau khi trải qua sự kiện lần trước, Trình Mộ Diên biết rõ sự từng trải của chính mình cùng võ công còn rất xa không đủ để bảo vệ Lý Vân Tương, cho nên mới muốn tăng thêm nỗ lực luyện công. Đồng thời, cũng là vì tránh tai mắt của người khác, không để Trình Cương phát giác quan hệ giữa mình và Lý Vân Tương. Dù sao bí mật của Trình gia bảo khó giữ nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi sẽ có lời đồn đãi gì truyền đến tai Trình Cương.

Những việc này, Trình Mộ Diên sẽ không nói với Lý Vân Tương, cho dù Trình Cương đã bắt đầu vì nàng tìm kiếm phu gia (chồng), cho dù thời gian mỗi lần luyện công quá dài, hai cánh tay của nàng đều sẽ dị thường đau buốt. Thế nhưng, nàng đều sẽ không nói với Lý Vân Tương.

Một ngày, Trình Mộ Diên từ rừng trúc luyện công trở về, toàn thân đều ra một tầng mồ hôi mỏng, liền ngay cả tóc trông cũng giống như hỗn loạn. Nàng không muốn phiền Lý Vân Tương nghỉ ngơi, cũng không có gọi nàng tới, chỉ là tìm Tiểu Thúy tới hầu hạ mình. Giữa lúc Tiểu Thúy cầm lược chải đầu cho nàng, Lý Vân Tương lại đột nhiên từ ngoài cửa xông tới, đoạt lấy chiếc lược trên tay Tiểu Thúy, hai mắt đỏ chót nhìn chằm chằm Trình Mộ Diên.

"Tiểu Thúy, ngươi đi xuống trước đi." Trình Mộ Diên lệnh cho Tiểu Thúy lui đi, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai người là nàng cùng Lý Vân Tương."Tương tỷ tỷ làm sao?" Trình Mộ Diên không biết nguyên nhân thực sự làm Lý Vân Tương phát hỏa, chỉ cho rằng là lúc nàng bực bội chính mình không có ở cùng nàng."Diên nhi, muội có phải là đã không cần ta? Muội có phải là đã phiền chán con người của ta! Khuôn mặt này!"

"Tương tỷ tỷ vì sao nói như vậy? Diên nhi làm sao sẽ phiền chán tỷ! Diên nhi yêu tỷ còn không kịp! Làm sao sẽ phiền chán tỷ!" Nghe được Lý Vân Tương nói như vậy, Trình Mộ Diên trong lòng cũng có chút nóng nảy, bất tri bất giác tiếng nói chuyện càng lớn hơn so với bình thường mấy phần!"Vậy muội nói đây là chuyện gì xảy ra! Muội vì sao gọi Tiểu Thúy chải đầu mà không gọi ta! Vậy không phải là hiện tại muội liền chải đầu cũng không muốn để cho ta tới làm!"

Nghe ngôn từ của Lý Vân Tương, Trình Mộ Diên không còn gì để nói, nàng không biết Lý Vân Tương vì sao lại nghĩ như thế, chính mình chỉ là sợ nàng sẽ bị mệt, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn một hồi, lẽ nào như vậy cũng có lỗi sao? Đối mặt Trình Mộ Diên trầm mặc, Lý Vân Tương coi như là nàng ngầm đồng ý, trong lòng đau buốt như kim đâm, nước mắt cũng không nhịn được nữa, liền tràn mi mà ra.

Nhưng mà, khóc lóc khóc lóc, rồi lại cười lên.

"Diên nhi, lần này là Tương tỷ tỷ vô lễ. Vốn là, có thể nhận được tình yêu của muội, đối với ta mà nói lại như là một mộng cảnh. Muội lại ưu tú như vậy, muội là đại tiểu thư Trình gia bảo, mà ta, chỉ là một cô nhi không cha không mẹ. Nếu như năm đó không phải muội cùng Trình bá bá cứu ta, ta cũng sớm đã chết ở ngoài đường."

"Diên nhi, ta rõ ràng là tự mình không nên đi hy vọng xa vời mà yêu muội, nhưng vẫn là không biết tự lượng sức mình muốn có được muội. Trải qua mấy ngày nay, ta thật sự rất vui vẻ. Mà những vui vẻ này, đều là muội mang cho ta. Hiện tại tỉnh mộng rồi, ta cũng nên đi rồi. Tương tỷ tỷ thật sự rất muốn vì Diên nhi chải đầu cả đời, nhưng hiện tại, chỉ sợ là ngay cả nguyện vọng này cũng không thể thực hiện đây."

Lý Vân Tương lúc nói chuyện, vẫn luôn nhìn Trình Mộ Diên, ánh mắt thâm thúy bên trong đổ đầy tình yêu nặng trĩu, giống như muốn đem Trình Mộ Diên hút vào trong đôi mắt ấy."Diên nhi, ta đi đây." Lý Vân Tương nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi phòng. Nếu vừa mất đi quyền yêu muội, ta cần gì phải ở lại chỗ này, chỉ làm thêm đau xót?

"Tương tỷ tỷ! Tương tỷ tỷ! Không nên rời bỏ Diên nhi! Diên nhi xưa nay cũng chưa có nghĩ qua như vậy! Muội yêu tỷ! Muội cũng như tỷ yêu tha thiết muội cũng như thế mà yêu tỷ! Tương tỷ tỷ! Tỷ tại sao liền không muốn tin tưởng Diên nhi đây!" Trình Mộ Diên nhìn cảnh Lý Vân Tương rời đi, dĩ nhiên có loại cảm giác dường như đã có mấy đời*.

*dường như đã có mấy đời: là xúc động trước sự thay đổi lớn lao

Nàng biết, nếu như liền thả Lý Vân Tương rời đi như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi nữ tử ôn nhu như nước này.

Trình gia bảo, võ lâm, trách nhiệm, gánh nặng, vào đúng lúc này đều biến mất, trên thế gian dường như cũng chỉ còn sót lại bóng lưng âm u kia của Lý Vân Tương.

"Muội không cho phép tỷ lại phủ định giá trị của chính mình như thế!"

"Không cho phép tỷ hoài nghi ái tình của muội đối với tỷ!"

"Không cho phép tỷ như vậy chê bai Tương tỷ tỷ của muội!"

"Lý Vân Tương, muội yêu tỷ!"