Chương 10

☆, Chương 10:

Quần áo ướt đẫm dính dính ở trên người, cho dù là gió nhẹ, mà thổi qua cũng thật sự lạnh thấu xương. Trình Mộ Diên đem ngoại bào cởi che ở trên người Lý Vân Tương, lại từ giữa trung y xé một miếng vải đi băng cái cổ liên tục rướm máu của Lý Vân Tương lại, không hề chú ý thân thể của mình đã sớm áo rách quần manh (áo quần rách rưới).

"Tương tỷ tỷ, tỷ không thể chết được! Tỷ không thể rời bỏ Diên nhi! Tỷ đã nói phải chải đầu cho Diên nhi cả đời! Tỷ đã nói! Tỷ rõ ràng đã nói!" Trình Mộ Diên ôm thân thể Lý Vân Tương, không ngừng mà đem nội lực truyền cho nàng, cho dù hai cánh tay của Trình Mộ Diên đã đau đến như là đứt rời như thế.

"Diên. . . Đừng. . ." Giọng nói suy yếu từ miệng của người trong l*иg ngực phát sinh, Trình Mộ Diên kích động nhìn Lý Vân Tương, nhưng kết quả càng làm nàng thất vọng. Lý Vân Tương cũng không có tỉnh, vẻn vẹn chỉ là nói mớ mà thôi. Lạnh lẽo trên thân thể để Trình Mộ Diên khôi phục lý trí hơn một nữa, nghĩ đến vừa nãy một màn kinh tâm động phách (chấn động lòng người), nàng liền không ngừng nghĩ mà sợ.

Lý Vân Tương không biết bơi, lại chịu một chưởng của người mặc áo đen kia. Tuy rằng người kia võ công thấp hơn mình, nhưng là trữ lực đã lâu, uy lực của một chưởng này không thể khinh thường. Thời điểm theo Lý Tương Vân nhảy xuống nước, đại não của Trình Mộ Diên trên căn bản là không hoạt động. Nàng không tin Tương tỷ tỷ của nàng sẽ chết như vậy, không tin Tương tỷ tỷ của nàng sẽ rời bỏ nàng nhanh như thế.

Cuối cùng cũng coi như trời không phụ người có lòng, tuy rằng thời điểm cứu được Lý Vân Tương hơi thở của nàng đã mong manh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng vẫn như cũ để Trình Mộ Diên nhìn thấy hi vọng. Dùng hết khí lực toàn thân ôm Lý Vân Tương tránh cách xa chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ, bởi vì Trình Mộ Diên biết nếu như những người kia lại tới một lần nữa, coi như là chính mình đi thì cũng vô lực phản kháng lại.

"Tương tỷ tỷ! Tỷ cố gắng chịu đựng một hồi nữa, bây giờ Diên nhi mang tỷ qua về gia bảo xem đại phu! Diên nhi sẽ cứu tỷ!" Tuy nói Lý Vân Tương vóc người nữ tử nhỏ nhắn, nhưng cũng có chút phân lượng. Nếu như là lúc bình thường, Trình Mộ Diên tuyệt đối có thể không tốn chút sức nào bồng lấy nàng. Thế nhưng vào giờ phút này, hai cánh tay của nàng bởi vì vừa nãy tích nội lực nên cũng đã sớm thương tổn đến gân cốt bên trong, có thể giữ được hay không cũng khó nói, huống chi là ôm lấy Lý Vân Tương.

Chỉ thấy cánh tay Trình Mộ Diên đã sưng cao lên, đã biến thành màu tím đen, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tơ máu bên trong."A. . ." Chỉ mới lảo đảo đi mấy bước, cánh tay của nàng liền cũng không chịu nổi nữa, lảo đảo một cái liền quỳ xuống trên đất."Tương tỷ tỷ! Diên nhi thật là vô dụng! Đến thời khắc then chốt như vậy, mà lại trở thành một kẻ tàn phế như thế! Diên nhi phải cứu tỷ! Diên nhi không muốn thấy tỷ chết!"

Không biết từ khi nào, nước mắt đã sớm vỡ đê, Trình Mộ Diên tự hiểu chuyện sau này đã không khóc nữa, nhưng lần này, là lần khóc thê lương nhất của nàng từ khi sinh ra đến bây giờ."Ta đến giúp ngươi đi." Giọng nam xa lạ ở phía sau vang lên, Trình Mộ Diên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn người nọ. Trên trường bào màu xám còn dính nhuộm máu tươi, trên mặt tái nhợt mang theo vài phần thương tiếc cùng tự trách, người kia là ai không phải là người vừa nãy mình cứu sao?

Mà giữa lúc Trình Mộ Diên đánh giá nam tử, thì nam tử cũng đang quan sát nàng. Ở trên thuyền, hắn vẫn cho rằng người cứu mình là một tên nam tử võ công cao cường. Mãi đến vừa nãy hắn đến tìm kiếm hai người đó, mới phát hiện nam tử tuấn tú kia căn bản là một cô nương cải trang giả dạng mà tới.

Cởi bỏ ngoại bào rộng lớn, liền cũng không còn cách nào che đi thân thể đặc hữu của nữ tử. Eo thon tay chân tinh tế, bộ ngực hơi nhô ra, mọi thứ đều chứng minh người cứu mình kỳ thực là một nữ tử. Trong lòng nam tử có chút mừng rỡ, nhưng lại không biết mừng rỡ này bắt nguồn từ đâu. Nhìn nữ tử kia một lần lại một lần ngã chổng vó, mặc dù biết lấy thân phận của hắn không nên tới quản chuyện này hay chuyện vớ vẩn khác, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng chạy lên trước.

Nữ tử kia nghe được tiếng nói chuyện của chính mình nghiêng đầu qua, nam tử làm sao cũng không nghĩ tới, đập vào mắt sẽ là một dung nhan tuyệt mỹ có một không hai như vậy. Mái tóc dài màu đen tán loạn ở trên mặt, nhưng lại không cảm thấy thô thiển. Mày liễu bay lượn khoa trương, hai mắt đen như trân châu, cùng với nước mắt trên gương mặt kia. Hết thảy mọi thứ của nữ tử, đều mỹ đến nối nam tử không dời mắt nổi.

"Đa tạ ngươi! Nhanh giúp ta đem nàng đưa về Trình gia bảo!" Biết người nam tử này là đến giúp mình, Trình Mộ Diên vội vàng đem Lý Vân Tương để vào trong l*иg ngực của hắn. Động tác kia cẩn thận tỉ mỉ của nàng, trông giống như là đang che chở một trân bảo cực kỳ dễ vỡ. Nam tử khẽ cau mày, chẳng biết vì sao, hắn nhìn Trình Mộ Diên che chở cho nữ tử đang hôn mê này như vậy, trong lòng càng có mấy phần ăn vị (đố kị).

Dọc theo đường đi, Trình Mộ Diên cước trình cực nhanh, ngoại trừ thúc chính mình đi nhanh chút, liền không có nói gì khác. Thời gian còn lại, chỉ là căng thẳng nhìn chằm chằm nữ tử đang hôn mê kia. Nam nhân biết nữ tử trong lòng mình cùng Trình Mộ Diên quan hệ tuyệt không bình thường, không giống như là tỷ muội, cũng không giống như là bằng hữu. Nhưng đến tột cùng là cái gì, nam nhân cũng nói không rõ ràng được.

Rốt cục đến Trình gia bảo, ba người chưa kịp vào cửa, cũng đã có hạ nhân tiến lên đón. Nghe bọn họ luôn mồm luôn miệng kêu nữ tử kia là Đại tiểu thư, nam nhân rốt cục cũng hiểu rõ thân phận của cô gái này. Hóa ra là Đại tiểu thư Trình gia bảo? Truyền nhân trong truyền thuyết tụ bạch chi kiếm* Trình Mộ Diên sao? Quả nhiên là cùng nghe đồn trong như thế, là cái thú vị nữ tử.

*tụ bạch chi kiếm dịch ra là kiếm giấu trong tay áo trắng

"Vị công tử này, tiểu thư nói ngươi là bằng hữu của các nàng, mời ngài đi vào nghỉ ngơi trước." Một hạ nhân nói, liền muốn thỉnh mời nam tử đi vào. "Ồ? Không được, ta với tiểu thư nhà các ngươi cũng vẻn vẹn chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta cũng không nên gây thêm nhiều quấy rầy, lúc này liền cáo từ. Phiền ngươi nói cho tiểu thư nhà các ngươi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Nam tử nói xong cũng chậm rãi bước rời khỏi Trình gia bảo, lưu lại tên hạ nhân đần độn đang lặp lại lời của hắn nói.

Trình Mộ Diên trong lòng hiện tại cũng chỉ có an nguy của Lý Vân Tương, sớm đã quên hỏi thân phận nam tử kia. Nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng liền như vậy đứng ở nơi đó ngây ngốc chờ đại phu đi ra, hoàn toàn quên trên người mình cũng bị thương, thậm chí cũng không nhẹ hone so với Lý Vân Tương là bao nhiêu.

Trong chốc lát, Trình Cương nghe báo tin cũng vội vàng mà đến, phía sau còn có đệ đệ Trình Mặc cùng muội muội Trình Viện của Trình Mộ Diên theo cùng. Hai người là song thai Long Phượng sinh ra, tuy rằng ngũ quan có chút tương tự, nhưng bởi vì giới tính không giống, nên tướng mạo cũng một trời một vực. Trình Mặc lông mày dài rậm mắt to, da dẻ ngăm đen, mới mười một tuổi, cũng đã cao gần bằng Trình Mộ Diên.

Mà Trình Viện, thì lại là cành vàng lá ngọc điển hình. Bất kể là vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, hay là giọng nói bi bô, đều dị thường làm người khác thương yêu. Bởi vì thời điểm Tiết Mặc Viện có mang hai người bọn họ thân thể đã là phi thường không tốt, vì lẽ đó sau khi hai tiểu oa nhi này sinh ra, thân thể cũng so với hài tử mới sinh khác yếu hơn rất nhiều.

Trình Mặc là nam hài, ăn được nhiều, cũng chịu khó luyện võ, không tới mấy năm, cũng điều dưỡng được thân thể tốt hơn. Mà Trình Viện tuy rằng cũng chuyên cần luyện võ, nhưng lượng cơm ăn lại cực ít, vì lẽ đó mãi cho đến bây giờ vẫn kéo theo một bộ thân thể yếu đuối mong manh, nhìn cũng làm người ta không nhịn được muốn phải bảo vệ nàng. Hai huynh muội nhìn thấy Trình Mộ Diên bộ dáng vẻ chật vật đều sững sờ, đặc biệt là Trình Viện, nhất thời liền đỏ cả vành mắt.

Ở trong ấn tượng, Trình Mộ Diên vẫn luôn là một tấm gương tốt cho hai huynh muội bọn họ, là đứa con mà cha coi trọng nhất. Bất kể là tướng mạo, hay là trên phương diện võ công, bọn họ đều biết rõ chính mình không bằng vị tỷ tỷ này. Trong lòng mặc dù có đố kị hơi nhỏ, nhưng càng nhiều lại là tự hào. Mỗi khi trong chốn võ lâm truyền ra một ít sự tích anh dũng có liên quan tới Trình Mộ Diên thì, bọn họ đều sẽ vô cùng phấn khởi đi nói với bạn bè chơi cùng.

Trình Mộ Diên là tỷ tỷ ta!

Thế nhưng hiện tại, nhìn cánh tay Trình Mộ Diên gần như phế bỏ. Bọn họ dù sao cũng còn con nít, tiếp xúc sự tình quá ít, lại được Trình Mộ Diên bảo vệ quá tốt. Ngoại trừ kinh ngạc cùng sợ sệt, thì thật sự cái gì cũng đều làm không được. Trình Mộ Diên ba chữ này ở trong lòng Trình Mặc cùng Trình Viện chính là tương đương giống như một tiên tử, bọn họ không tin sẽ có người có thể đánh bại Trình Mộ Diên, còn làm cho nàng thua thảm như vậy.

Ngoài cửa phòng nhất thời im lặng, chỉ còn dư lại tiếng hót của chim nhỏ thỉnh thoảng phát sinh. Mãi đến khi giọng nói của Trình Cương mang theo nội kình hùng hậu vang lên, mới đánh vỡ trầm tĩnh.

"Quỳ xuống!"