Ngày đó nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí Thủy Lục hơi có chút cẩn thận, chỉ sợ tiểu nương nhà nàng không chịu nổi mà ngất xỉu đi.
Nhưng không nghĩ tới, Đào Lệnh Nghi nghe xong chỉ bảo nàng tới đỡ người đứng dậy, rồi sau đó chống thân thể yếu đuối quỳ đến trước giường, hướng về Tương Châu cùng Túc Châu từng phía dập đầu ba cái.
Lúc sau, nàng liền thu lại đau thương, không còn chủ động hỏi đến chuyện cũ.
Nhưng Thủy Lục là nha hoàn hầu hạ bên người, biết rõ nương tử nhà mình một tháng qua, cơ hồ bóng đè hàng đêm quấy nhiễu, có khi thét chói tai rồi bừng tỉnh, có khi nước mắt đầy mặt, mang theo giọng nói mê man mà khóc nức nở.
Kia đáng thương sợ hãi bộ dáng, mỗi lần nữ tử như Thủy Lục nhìn, đều cảm giác ngực mềm nhũn.
Nhưng mỗi khi hỏi, Đào Lệnh Nghi đều sẽ phủ nhận, chỉ dặn dò một câu, “Vạn nhất không được nói cho biểu ca biết”.
Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, Đào Lệnh Nghi nói: “Không được nói với biểu ca việc này đó, chờ ngày mai Lưu đại phu tới khám lại, kêu ông ấy cho ta thêm hai liều thuốc an thần.”
Bây giờ tới kỳ thi mùa xuân sang năm còn không đầy nửa năm, biểu ca bởi vì nàng bị bệnh, đã nửa tháng không đi Thái Học đọc sách, nếu không phải cuối tháng phải thi cuối kỳ, sợ là hắn vẫn canh giữ ở trước giường. Mà hiện giờ thân thể nàng đã ngày càng tốt lên, vạn không thể bởi vì việc nhỏ này đi quấy rầy biểu ca đọc sách.
Nghe được lời này, Thủy Lục không tiếng động mà thở dài, đáp lại: “Nô tỳ đã biết, nương tử mau ngủ đi.”
Đào Lệnh Nghi ngoan ngoãn đồng ý, nhắm mắt lại. Thủy Lục an tĩnh bồi nàng một lúc nữa, nghe nàng hô hấp đều đều, lúc này tay chân mới nhẹ nhàng thay nương tử nàng buông màn che, rồi bưng đuốc đèn ra phòng ngoài ngủ.
Nhưng mới đi được hai bước, lại nghe thấy âm thanh Đào Lệnh Nghi mềm nhẹ sau màn che truyền đến, “Thủy Lục.”
Thủy lục lập tức dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Nương tử có việc gì?”
Do dự một lúc, Đào Lệnh Nghi trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Qua hai ngày nữa là tuần thi Thái Học, kêu phòng bếp chuẩn bị nhiều hạt dẻ chút, biểu ca thích ăn bánh lạt.”
Thủy lục ngẩn ra, suýt nữa không che giấu được cảm xúc dưới đáy mắt, cũng may lúc này Đào Lệnh Nghi nhìn không thấy, nàng vội lên tiếng, “Vâng, nô tỳ nhớ rõ.”
Tiếng bước chân xa dần, Thủy Lục trở về phòng, Đào Lệnh Nghi chậm rãi đẩy một góc màn che ra, ánh sáng ít ỏi, nhưng nàng có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ mưa cuồn cuộn rơi xuống, nàng tự giác không được đem chăn gấm nắm trong lòng ngực càng gấp. Từ sau khi bị thương, nàng liền như vậy đối với thời tiết mưa lớn phá lệ sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến quá hai ngày nữa lại có thể nhìn thấy biểu ca, nàng lại cảm thấy mọi thứ đều không đáng sợ ——
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, ngày ấy ở chùa Ngọa Long, chính là hắn đem nàng giữa trời mưa to mà ôm trở về nhà.
-
Mưa to như chút, canh ba, thời tiết nóng của mùa hạ đều bị cuốn theo trận mưa.
Điện Minh Đức, Đông Cung
Yến Trăn phê xong một cuốn sổ con cuối cùng, hướng góc bàn ném một cái.
Nội thị Tiết Trình vẫn luôn trông coi ở bên ngoài vội vàng vào điện, đem hai chồng tấu chương đã phê duyệt xong dọn đi, rồi sau đó hồi bẩm nói: “Điện hạ, người của Tình Phương Viên tới.”
Yến Trăn đang trầm tư, nghe vậy đôi mắt hơi hơi nheo lại, Tình Phương Viên là một biệt viện ở kinh thành của hắn, vốn hoang phế nhiều năm, hiện giờ giữ lại vì…… Vị biểu muội mới tới kia.
Tiết Trình bổ sung nói: “Là Thủy Lục cô nương sai người nói lại, tiểu nương tử vẫn luôn chờ ngài trở về.”
“Chờ ta?” Yến Trăn bưng tách trà lạnh trên bàn nhấp một ngụm, ngay cả mi mắt cũng chưa từng nhấc lên, đáy mắt đều là đạm mạc.
Ngày đó ở chùa Ngọa Long gặp được Đào Lệnh Nghi, bất quá là trùng hợp. Mà hắn lựa chọn cứu nàng, chỉ vì thân phận của nàng: Định Quốc công đích nữ duy nhất của Đào Úc Lâm.
Yến Trăn từ nhỏ đã biết, Đào gia không diệt, ngôi vị hoàng đế không xong.
Nhưng mấy năm gần đây, Đào Úc Lâm ở trong triều có thể nói một tay che trời, kết đảng phe cánh vô số kể, mà hắn chịu đựng nhẫn nhục hơn mười năm, từng bước thoái nhượng. Trong mắt đa số triều thần, hắn là Thái Tử trên danh nghĩa, như con chó được nuôi dưỡng của Đào Úc Lâm, không hề có tôn nghiêm.
Ngày đó hắn đến chùa Ngọa Long, vốn là vì công việc, lại vừa vặn thấy Đào Lệnh Nghi cùng đám người trong đình.
Một tiểu thư khuê các kiều diễm lại xuất hiện ở ngôi chùa hoang vu thôn dã khiến Yến Trăn lập tức sinh tâm hoài nghi, sai người đi điều tra, mới biết được nàng cùng cháu Vinh thị Nhị Lang Vinh Cửu Xuyên hẹn gặp.
( Nam chính không phải người tốt, có yếu tố cưỡng ép)