Chương 9: Thoa thuốc

Nguỵ Thương Khanh ngồi trên ghế nhìn Du An đau đớn từ từ đứng dậy, hai chân run rẩy nhưng vẫn kiên trì.

Cũng kiên cường đó, như vậy mới vui.

Nguỵ Thương Khanh đứng dậy đến tủ lấy hộp sơ cứu sau đó đến bên giường của mình.

“Lại đây.”

Nguỵ Thương Khanh vỗ nhẹ kế bên, ra hiệu cho Du An lên giường.

Nhìn Du An cứ đứng một chỗ khiến hắn mất kiên nhẫn.

“Không nghe lời đánh gấp đôi.”

Du An nghe tới chữ ‘đánh’ liền hoảng sợ. Không hề chần chừ mà tiến lên, cởi dép đi trong nhà sau đó leo lên giường.

Nguỵ Thương Khanh kẽ lay người cho người cho Du An nập sấp xuống rồi từ trong hộp sơ cứu lấy ra một lọ kem bôi. Kem bôi vừa có thể xát khuẩn vừa giảm đau giảm sưng thích hợp với vết đánh do roi.

Những loại thuốc này đều là do viện nghiên cứu làm ra, chỉ có tiền mới mua được nên những loại này trên thị trường không hề xuất hiện.

Lúc Nguỵ Thương Khanh bôi kem Du An kẽ giật mình vì cậu sợ đau, cậu nghĩ thoa thuốc sẽ rất rát nhưng không ngờ chỉ có cảm giác mát lạnh khiến tâm tình cậu thả lỏng.

“Hôm nay nằm nghỉ ở đây đi, tiết học tối không cần học, tôi sẽ xin nghỉ cho em. Lát tới giờ cơm trưa dì Trương sẽ tới gọi em, nếu ngọ ngậy khiến kem bôi dị dính ra giường tôi sẽ đánh em. Rõ chưa?”

“Rõ ạ.”

“Ngủ đi.”

Nguỵ Thương Khanh không nán lại mà đi đến thư phòng để học bài cho trương trình của mình.

Phòng của Nguỵ Thương Khanh chắc chắn là phòng thoải mái nhất trong căn nhà này. Phong cảnh đẹp, không khí mát mẻ, chiếc giường êm ái. Mọi yếu tố hội tụ làm cho Du An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mọi thứ xung quanh rất thoải mái nhưng không có nghĩa là sẽ mơ đẹp.

Giấc mơ của Du An rất tối tăm, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Du An chạy, chạy khắp mọi nơi nhưng vẫn không thoát được bóng tối. Cứ chạy cho đến khi mệt mỏi vẫn như lúc đầu, không thoát được.

“Muốn chạy như thế sau.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong trẻo như tiếng đàn violon. Nhưng lời nói thốt ra rất đáng sợ.

“Chạy cũng không thoát chi rằng chặt bỏ nó đi.”

Du An nghe được lời nói này rất sợ hãi, cảm giác đau đớn trên chân đột nhiên xuất hiện, khi nhìn lại hai chân của Du An đã bị chặt mất, máu chảy khắp nơi.

Du An giật mình tỉnh giấc mới phát hiện rằng mình đang mơ. Cậu giật mình nhìn xuống hai chân mình, vẫn còn nguyên. Thì ra là do kem bôi đã khô hết tác dụng giảm đau nên mới khiến chân cậu có cảm giác đau đớn.

Nhìn đồng hồ ở tường đối diện, sắp đên giờ ăn trưa. Dù sao cũng không ngủ lại được cũng chẳng dám ngủ nữa nên Du An quyết định xuống tầng.

dì Trương thấy Du An đi xuống lầu lại nhìn tướng đi hơi chậm rãi của cậu lại thấy hơi kì lạ.

“Sao lại đi cà nhắc thế?”

Dì Trương tiến lại gần nhìn thì phát hiện dấu roi trên hai chân của cậu.

“C…cậu chủ đánh con sao?”

“Là do con không nghe lời đi lạc làm anh Thương Khanh lo lắng.”

Nhìn vết thương tìm đen trên chân tuy đã được thoa thuốc nhưng chỉ cần nhìn là biết đau đớn như thế nào.

Dì Trương muốn nói lại thôi dù sao cũng là chuyện của chủ nhà phận giúp việc như bà không thể xen vào.