Chương 7: Đi lạc

Sau ngày dài chờ đợi thì cũng tới ngày được đi công viên giải trí. Du An háo hức đến tận nửa đêm, vì sợ mai không có tinh thần nên cố gắng vào giấc ngủ.

Ngụy gia không bạc đãi Du An, có quần áo của cậu đều là hàng thiết kế riêng hơn nữa chất liệu vải mềm mại. Lâm Sương Hoan khá thích Du An nên chọn những bồ đồ dễ thương cho cậu.

Tuy có nhiều đồ đẹp nhưng Du An chỉ là một đứa bé ở cô nhi viện nên chẳng biết phối đồ như thế nào chỉ có thể nhờ dì Lý chuẩn bị cho cậu.

Sau khi mặc quần áo vào liền mang balo hình con mèo vàng trông rấ đáng yêu.

Du An lạch bạch chạy xuống lầu nhìn Nguỵ Thương Khanh ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại.

Nghe tiếng bước chân từ trên lầu xuống, Nguỵ Thương Khanh đừng dậy chuẩn bị xuất phát.

“Du An lại đây.”

Nguỵ Thương Khanh chợt dừng lại nhìn về phía Du An.

Du An nghe lời bước lại, trên khuôn mặt tràn đầy mong chờ.

“Quay lưng lại đây.”

Nguỵ Thương Khanh ngồi xuống bỏ một thứ vào balo Du An.

“Được rồi, đi thôi.”

Du An lon ton chạy theo Nguỵ Thương Khanh ra xe.

Sau vài phút thì tới công viên giải trí, dù sao ở trung tâm thành phố đắt đỏbật nhất hơn nữa còn là nơi mà các gia tộc giàu có sinh sống cho nên công viên giải trí này được đầu tư vô cùng kĩ lưỡng. Điều này đã giúp công viên này trở thành top đầu thế giới.

Khi vừa bước vào cổng Du An vô cùng cảm thán có thể lớn như thế này. Đi vào bên trong mọi thứ đều vô cùng lộng lẫy. Vô vàng trò chơi hấp dẫn Du An khiến cậu không thể rời mắt.

Nguỵ Thương Khanh thấy Du An vui vẻ như vậy liền bật cười. Dẫn Du An đi thử mọi trò mà trẻ con có chơi, điều này khiến Du An một đứa trẻ hướng nội lại vui sướиɠ cười rạng rỡ.

Nguỵ Thương Khanh nhìn nụ cười của Du An đấy mắt lại nhuốm một chút tắm tối.

Khi vào trung tâm công viên mọi thứ càng lộng lẫy xinh đẹp nên rất nhiều người tập trung lại vô cùng đông đúc.

Nguỵ Thương Khanh đứng một bên thấy Du An đang chăm chú người diễn xiếc thì lặng lẽ rời đi.

Đến lúc Du An hồi thần lại liền không thấy Nguỵ Thương Khanh đâu. Du An luống cuống nhìn xung quanh, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Du An cố giữ bình tĩnh để tìm Nguỵ Thương Khanh nhưng tìm kiếm xung quanh lại chẳng thấy ai. Một đứa trẻ 6 tuổi thì làm sao có thể suy nghĩ chính chắn trong khi bản thân chưa từng ra ngoài bao giờ càng không ai nói rằng nếu bị lạc phải làm sao.

Du An chỉ biết đi xung quanh nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Vì công viên quá đông nên chẳng ai để ý dưới chân có một đứa bé đang khóc đi tìm người.

Du An vô cùng sợ hãi mà đi xung quanh vì quá hoảng sợ mà chẳng thốt lên chữ nào.

Nguỵ Thương Khanh ngồi đứng phía xa nhìn chấm đỏ trong điện thoại di chuyển lung tung trong công viên liền suy nghĩ xem nếu như lát nữa mình xuất hiện thì Du An sẽ có biếu hiện như thế nào.

Nghĩ tới việc Du An chỉ lo nhìn mọi thứ xung quanh mà gạt hắn sang một bên thì dừng lại suy nghĩ đi đến bên Du An. Để cậu hoảng sợ một chút biết đâu sẽ ngoan ngoãn hơn.