【 Nếu tôi là ký chủ, phải nhanh chóng ngồi hỏa tiễn trốn đến thế giới khác. 】771 lộ ra vui sướиɠ: 【 Xấu hổ nha ~】
Không biết, còn tưởng rằng nó gặp được chuyện vụ.
Khương Nam không hé răng, yên lặng lấy bút ghi tạc trong lòng, chờ sau này tính sổ.
Phó Kinh Châu rũ mắt.
Không biết vì cái gì, thấy bộ dáng Khương Nam quẫn bách, hắn không hề thấy không kiên nhẫn.
Ngược lại cảm thấy người này còn rất……
Phó Kinh Châu tạm thời còn chưa tìm ra từ hình dung.
Sườn mặt Khương Nam đỏ hồng còn hơn cái đầu tóc nhuộm hồng, cậu nhấp môi, không biết suy nghĩ cái gì.
Phó Kinh Châu đem túi văn kiện thứ hai, nói: “Cái này mới của cậu.”
Khương Nam đứng dậy, giọng điệu mang theo chờ mong.
“Thật ư?”
Ngữ khí Phó Kinh Châu nhàn nhạt: “Thật sự.”
Vì thế 771 cùng Khương Nam đồng loạt nhìn qua.
Trên túi giấy không có từ đơn tiếng Anh nào, mà là tiếng Trung.
—— Học viện kỹ thuật.
“……”
Trường học này Khương Nam chưa từng nghe qua nhưng nhìn thoáng qua tên trường liền biết đây là trường cao đẳng.
Sắc mặt Khương Nam lạnh nhạt mở ra túi văn kiện, liếc mắt nhìn mục ngành học.
Tạo hình tóc……
771 an ủi nói: 【Mở tiệm uốn tóc cũng khá tốt. 】
【 Câm miệng. 】
Phó Kinh Châu nhìn bộ dáng đối phương vô cùng ủ rũ, quay sang một bên nhấn số điện thoại.
Bíp bíp hai tiếng, rất nhanh đã bắt máy.
“Long time no see, my old friend.”
Âm thanh nhiệt tình dào dạt từ điện thoại bên kia truyền đến, là kiểu giọng nam Luân Đôn tiêu chuẩn.
Khương Nam dời lực chú ý, xoay đầu.
Phó Kinh Châu liếc cậu, sau đó nói: “Tới chỗ tôi một chuyến.”
Không đợi đối phương đáp lời, hắn lập tức cắt đứt điện thoại.
Đổi thành trước kia, Khương Nam sớm mở miệng hỏi một câu là ai.
Cậu bi thương yên lặng xoay người.
Một đầu tóc hồng gục xuống, mí mắt cũng rũ xuống, áo thun trắng dán trên vai thon gầy của thiếu niên.
Ánh mắt Phó Kinh Châu lướt qua, nhịn không được dừng lại một lát chỗ tuyến thể.
Ý thức được hành động này có chút mạo muội, hắn không nói một lời cầm lấy tạp chí tài chính, tiếp tục xem.
Hai mươi phút sau, cánh cửa bị người nào đó gõ vang.
Người hầu đều không ở, Hà thúc ra ngoài cùng lão gia câu cá.
Khương Nam đành phải mang dép lê đi mở cửa.
Vừa mở ra, mắt cậu muốn mù.
Trước cửa là một người đàn ông, so ngôi sao còn chói mắt hơn.
Một thân áo sơ mi trắng, tóc đen vuốt sáp mượt mà dán sát da đầu lộ ra cái trán no đủ, đeo kính râm khảm kim cương, môi dày.
Đặc biệt là trên tay còn xách theo vali nhỏ màu đỏ rực lóa mắt.
Cả hai liếc nhau, ngay sau đó cong môi lên: “Hello.”
Khương Nam một tay còn nắm then cửa: “Triều ca, có người tìm?”
“Triều ca?” Người nọ có chút nghi hoặc, tự giới thiệu: “Chào, tôi là Gabriela.”
Cái gì bố???
Tốc độ nói quá nhanh, Khương Nam không nghe rõ, do dự một lát, nói: “Chào, Tom bố bách.”
Sắc mặt người nọ cứng đờ.
771 tỏ vẻ hoài nghi: 【 Phát âm đúng không? 】
Khương Nam tự tin: 【 Đương nhiên. 】
Cậu vội vàng nhường đường: “Tom bố bách mau tiến vào đi.”
Tom bố bách vừa vào cửa chuyện thứ nhất chính là cáo trạng.
“Phó Kinh Châu, lão bà nhà cậu khi dễ tôi.”
Phó Kinh Châu không dao động, mí mắt không thèm nâng lên, hắn lật tạp chí, nói, “Mau để hắn nhìn xem.”
Khương Nam nghi hoặc: “Nhìn cái gì?”
“Phanh ——” Tom bố bách tiên sinh đặt vali trên bàn, mở khóa mật mã.
Bên trong là hộp y tế, băng bó miệng vết thương, thuốc uống, cầm máu, dụng cụ y tế đều có.
“Là bác sĩ?” Khương Nam không chút nào che giấu khϊếp sợ.
Nói thật, người này giống chuyên viên trang điểm hơn.
“Yes.” Tom bố bách tiên sinh quỳ một gối xuống đất, nghiêng mặt 45 độ, nâng cằm lên.
Khương Nam điên cuồng gọi 771: 【 Người trong tiểu thuyết này đều điên như vậy sao? 】
771: 【 Người này là ngoại lệ. 】
Phó Kinh Châu tựa hồ cũng nhìn không được, hắn buông tạp chí, nói: “Thượng Quan Phong, mau một chút?”
Thượng Quan Phong: “Đừng có kêu cái tên cũ kia?”
Khương Nam nhịn không được hỏi: “Tên này làm sao thế?”
Thượng Quan Phong hất cằm lên, sắc mặt u buồn, gằn từng chữ một: “Quê.”
Khương Nam: “……”
Cậu quay đầu nhìn về phía Phó Kinh Châu: “Tôi về phòng trước.”
Phó Kinh Châu: “Không được.”
“Tại sao?” Khương Nam ngồi bên cạnh hắn, vứt mị nhãn: “Đừng nói lúc bác sĩ khám bệnh, luyến tiếc không muốn tôi rời đi?”
Vẻ mặt Phó Kinh Châu hiện lên mấy chữ “Lại phát bệnh tâm thần”, ngữ khí lãnh đạm: “Người này tới xem bệnh cậu.”
Khương Nam: “…… Bệnh gì?”
Phó Kinh Châu thong thả mở miệng nói: “Bệnh điên.”
Khương Nam: “……”
“Bệnh điên?” Thượng Quan Phong nhíu mày: “Loại bệnh này phải đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra, nhưng tôi thấy người này bình thường mà.”
Phó Kinh Châu nói: “Cậu ta không nhớ rõ chính mình tốt nghiệp trường học nào.”
Nghe xong lý do này, Khương Nam lâm vào trầm tư.
Thượng Quan Phong ngồi trên ghế, tỉ mỉ liếc Khương Nam một cái.
Cuối cùng hỏi: “Năm nay bao lớn rồi?”
Khương Nam ở thế giới hiện thực mới vừa qua 21 tuổi, trong thế giới này lại mới hai mươi tuổi.
“Hai mươi.”
Thượng Quan Phong tháo kính râm, nhìn Khương Nam nửa phút.
Khương Nam ngoan ngoãn, trông giống học sinh tiểu học.
Chờ ánh mắt đối phương kết thúc, cậu tò mò: “Thi triển thuật thôi miên sao?”
“Không phải.” Thượng Quan Phong quay đầu nói với Phó Kinh Châu: “Ba cậu ép cưới người này, lớn lên cũng khá đẹp.”
Ngắn ngủn một câu, Khương Nam muốn phun tào cũng không biết từ nơi nào bắt đầu phun tào.
Phó Kinh Châu không thể nhịn được nữa: “Mau kiểm tra đầu óc.”
Vì thế, Thượng Quan Phong tỉ mỉ kiểm tra thân thể Khương Nam.
Từ bắt mạch, đeo ống tai nghe chẩn đoán, lông mày Thượng Quan Phong nhăn càng sâu.
Lúc kết thúc, Thượng Quan Phong ngồi tại chỗ trầm mặc.
Trái tim Khương Nam như chìm vào đáy cốc: “Bác sĩ, tôi mắc bệnh hiểm nghèo gì sao?”
“Không.” Thượng Quan Phong một tay xoa eo, một tay cầm thước đo lường đồng tử Khương Nam, ngữ khí thâm trầm: “Không nghĩ tới đôi mắt còn rất lớn.”
Khương Nam: “……”
Cậu xoay đầu, hỏi Phó Kinh Châu: “Người này thật là bác sĩ sao?”
Phó Kinh Châu không trả lời, Thượng Quan Phong ôm cánh tay, a một tiếng: “Tôi là bạn cùng trường đại học của ông xã cậu.”
Khương Nam vội vàng nhận sai, bên người có bác sĩ khám bệnh rất quan trọng, đặc biệt là Cambridge.
“Đắc tội rồi, thêm cái WeChat không? WeChat của bác sĩ là gì? Để tôi tìm.”
Thượng Quan Phong mở miệng, ưu nhã nói: “obsession.”