Chương 8: Cambridge rất trâu bò



Khương Nam chậm rãi quay đầu.

Vẻ mặt Hà thúc vô tội: “Này không phải tại tôi.”

Khương Nam hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ do tôi?”

Ngày thường Khương Nam luôn lấy lòng người khác nhưng đánh Vương Giả sẽ cư xử vô cùng táo bạo.

Hà thúc nói: “Cái tên đó thế nào cũng phải đi đánh quái.”

Khương Nam nghĩ nghĩ: “Có đạo lý.”

Vì thế hai người bắt đầu phát rồ vây công đánh đối thủ.

Đánh Quái Ở Công Bình Phát: 【 Kẻ đã chết năm lần trở lên không có quyền chỉ trích ông đây. 】

Đã chết năm lần Hà thúc: “……”

Đã chết bảy lần Khương Nam: “……”

Phòng khách an tĩnh lại, vì thế âm thanh xe lăn chuyển động phi thường rõ ràng.

Hà thúc cùng Khương Nam nhất trí quay đầu nhìn Phó Kinh Châu.

Phó Kinh Châu mặt vô biểu tình đi phòng bếp mở ra tủ lạnh, cầm một chai nước tinh khiết.

Khương Nam tung ta tung tăng chạy tới: “Châu Châu, có chuyện gì cứ sai tôi, tôi có thể giúp anh.”

Phó Kinh Châu liếc nhìn cậu một cái: “Cách xa một chút.”

Khương Nam: “……”

Cậu dại ra đứng tại chỗ.

Lúc xe lăn Phó Kinh Châu lướt qua, bổ sung câu: “Tôi sợ cậu lây bệnh.”

Khương Nam không nói một lời đứng tại chỗ.

771 nhịn không được hỏi: 【 Làm sao vậy? 】

Khương Nam: 【 Hối hận. 】

Hối hận cái gì?

Hối hận xuyên sách?

771 đang muốn dò hỏi, Khương Nam lo nói: 【 Nhớ trước đây, còn vì hắn tặng tác giả tên lửa, sớm biết ngày hôm nay đã không tặng. 】

Cậu cầm lấy di động, không nói một lời lên lầu.

Khương Nam tắm rửa xong ra tới, lại nhận được một một cuộc gọi.

Số điện thoại lạ, không có ghi chú.

Cậu rầu rĩ nhấn nút nghe.

“Đang làm gì?”

Là một giọng nam, âm sắc rất êm tai.

Khương Nam tưởng điện thoại lừa đảo hoặc là đẩy mạnh tiêu thụ điện thoại.

“Đang thắt cổ.”

Đầu dây bên kia sợ ngây người, nửa ngày không nói gì.

Khương Nam vui vẻ: “Về sau đừng gọi nữa, còn gọi nữa ông đây sẽ ấn nút chặn!”

Người nọ thấy cậu muốn tắt điện thoại, một tiếng hét to truyền đến: “Khương Nam!”

Khương Nam nhíu mày: “Còn biết tên tôi……”

“Không chỉ biết tên, còn biết tháng sau không có một đồng phí sinh hoạt, không chỉ phí sinh hoạt tháng sau, sau này cũng đừng hòng đòi.”

Khương Nam dừng lại.

Không đợi cậu nói, điện thoại đã cắt đứt.

Khương Nam quay đầu nhìn 771: “Vừa mới là ai gọi?”

771 kiểm tra một chút, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Là anh trai của cậu, Khương Thanh Dã nha.”

Sau đó Khương Nam một quyền đánh bay 771.

Khương Nam hít sâu một hơi, lại lần nữa gọi điện thoại.

Kết quả mới một giây đã cắt đứt.

Vì thế cậu nhìn thoáng qua WeChat, tiền cũng hơi nhiều, cậu cẩn thận đếm đếm, số lẻ không đề cập tới, còn có mười lăm vạn.

Mười lăm vạn!!!!

Gọi cái rắm gì nữa!!!!

-

Trên tầng cao nhất tập đoàn Khương thị.

Người đàn ông bắt chéo chân, mặc sơ mi trắng, cúc áo trước ngực mở vài nút.

Người nọ híp đôi mắt đào hoa nhìn di động, đợi nửa giờ, không chờ được Khương Nam gọi lại lần 2.

“A.”

Khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, gọi điện thoại ra lệnh cho cấp dưới.

“Sau này tiểu thiếu gia đến tập đoàn, tuyệt đối không cho tiến vào.”

Nhân viên: “Vâng, Khương tổng.”

-

Ngày hôm sau, Khương Nam ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Bụng có hơi đói, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu.

Người hầu sớm quét tước qua, lúc này biệt thự vô cùng an tĩnh.

Cậu đi đến lầu một, đang muốn nhìn xem phòng bếp còn có cơm không, liếc mắt một cái thấy Phó Kinh Châu.

Phó Kinh Châu ngồi trên sô pha, mặc một cái áo sơ mi đen hơi mỏng, da dẻ trắng bạch, tóc mái lộn xộn rơi giữa trán.

Hắn đang xem tạp chí tài chính.

Nghe tiếng bước chân mới nhìn lên.

Khương Nam có điểm ngoài ý muốn: “Đã 10 giờ, còn không đi làm?”

Phó Kinh Châu: “Hôm nay là thứ bảy.”

Khương Nam cười cười: “… Ha ha, tôi ngủ đến hồ đồ.”

Ánh mắt Phó Kinh Châu nhàn nhạt: “Cậu hỏi như vậy, tôi mới cảm thấy bình thường.”

Khương Nam: “Miệng cũng thật……”

Đối diện ánh mắt lạnh nhạt, cậu yên lặng nuốt xuống chữ “Độc”, mỉm cười nói: “Miệng thật ngọt.”

Phó Kinh Châu: “……”

Trong phòng khách lâm vào một trận trầm mặc vi diệu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

Khương Nam như được ân xá, vội vàng đi mở cửa.

Anh trai chuyển phát nhanh tiểu ca đưa qua một túi văn kiện thật dày: “Chào ngài, bằng tốt nghiệp đã tới.”

Khương Nam nói cảm ơn, đóng cửa lại mới cúi đầu xem túi văn kiện.

Vừa thấy cậu thiếu chút nữa cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.

“Ông đây thao!”

Là Cambridge!!!!

Khương Nam ở trong lòng điên cuồng rít gào.

Cứu mạng cứu mạng!

Cậu xuyên sách mà thôi, không chỉ xuyên thành kẻ có tiền, còn tốt nghiệp Cambridge.

Cậu cầm túi văn kiện đặt ở trên sô pha.

Thời điểm đang muốn mở ra, thân thể Phó Kinh Châu đột nhiên nhích lên phía trước chạm một góc túi văn kiện.

Khương Nam lập tức đè mu bàn tay hắn lại: “Tôi muốn tự mở.”

Phó Kinh Châu dừng lại, ngón tay như cũ dừng trên túi giấy, cũng không có động, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Nam.

Khương Nam nhướng mày, kiên trì nói: “Đây là bằng tốt nghiệp, đương nhiên phải tự mình mở.”

“Tôi biết Cambridge rất trâu bò, anh khϊếp sợ cũng rất hâm mộ nhưng đây là đồ riêng của tôi.”

Khương Nam nỗ lực trừng lớn đôi mắt, ý đồ dùng ánh mắt chân thành quật cường bức lui hắn.

Phó Kinh Châu trầm mặc một lúc lâu.

Đột nhiên hé môi cười một tiếng.

Chắc chắn là cười lạnh.

Khương Nam: “Cười cái gì?”

Phó Kinh Châu rút tay về, nâng cằm nói: “Nhìn tên người nhận.”

Nhìn thì nhìn.

Khương Nam cầm lấy túi văn kiện, liếc mắt nhìn góc trái có viết tên người nhận.

Phó Kinh Châu.

Khương Nam lâm vào trầm tư.

Phó Kinh Châu dù bận vẫn ung dung sửa sang lại cổ tay áo, chuẩn bị chê cười.

Ai biết Khương Nam nửa ngày không nói gì.

Hắn nhíu mày, ngón trỏ chọc chọc bả va Khương Nam: “Làm sao vậy?”

Khương Nam quay đầu, mang theo ánh mắt mong đợi: “Có phải lúc trước tôi đổi tên?”

Phó Kinh Châu: “?”

Hắn cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười như không cười: “Cảm thấy có khả năng?”

Khương Nam tuyệt vọng che lại mặt.

771 điên cuồng giễu cợt cậu.