Chương 7: Phượng hoàng nam



Khương Nam nghe đến đó, có điểm tò mò hỏi 771: “Cái account marketing này thật trâu bò, không sợ người nọ mời luật sư sao?”

771 hừ một tiếng, không đáp lời.

Khương Nam lại nhịn không được cười: “Bất quá phượng hoàng nam này cũng rất ghê gớm, toàn dựa đồng đội thượng vị……”

Account marketing tiếp tục nói: “Là ai?”

Account marketing: “Cậu ta xuất đạo không buộc chặt không kéo dẫm liền không phải tiểu Hồ Đậu —— Khương Nam!”

Tươi cười trên mặt Khương Nam cứng lại rồi.

Account marketing tung ra hình ảnh.

Trong phòng huấn luyện vũ đạo, thiếu niên đầu hồng ôm cánh tay đồng đội, cong môi cười có chút ái muội.

“Ca ca……”

Màn hình phóng to lên, thiếu niên nhuộm đầu hồng trang điểm đậm, hai sườn mặt đánh má hồng dày đặc, e lệ cắn môi.

771 chậm rãi quay đầu, hỏi: “Sao không cười?”

Khương Nam: “.”

771 miệng độc nói: “Là trời sinh không thích cười sao?”

Khương Nam: “Ông đây phải gửi thông báo luật sư cho account marketing này.”

Cậu mở bình luận, bình luận hot đứng đầu —— cứu mạng, hù chết ca ca chúng tôi rồi.

Bình luận hot thứ 2: Lạc Hàng bất lực ing.

Bình luận hot thứ 3: May mắn Khương Nam bị phong sát.

Nhìn đến dòng này, Khương Nam quay đầu nhìn về phía 771: “Ông đây phải về nhà hoặc là mày đưa ông đây lên sao hỏa.”

771 lạnh nhạt vô tình cự tuyệt: “Đều không thể.”

Khương Nam: “Con người của ông đây, có hai việc không thể tiếp thu.”

771 dựng lỗ tai nghe.

Khương Nam tiếp tục nói: “Một, không thể ăn phân; hai, không thể tiếp thu chuyện đã chết.”

771: “À.”

Khương Nam thở dài.

Cậu xem nửa giờ, tìm tòi một chút về sự tích nguyên chủ.

Cuối cùng hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên chủ mười chín tuổi tham gia gameshow tuyển tú, muốn làm đại minh tinh, đáng tiếc ca hát nhảy múa điều chạm đến sao Diêm vương. Rõ ràng có diện mạo sạch sẽ soái khí siêu cấp hút fan nữ, lại cố tình trang điểm động, má hồng cùng phấn mắt đánh tới mức làm nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Cho nên, mấy tiết mục phát sóng đều không tìm được người này.

Thẳng đến khi đào thải một nhóm người, nguyên chủ dựa vận khí giữ lại. Nhưng vị trí từ cuối đếm ngược lên, suy nghĩ nửa ngày, chọn liếʍ nhân khí thí sinh đứng đầu Lạc Hàng, người xem mới chú ý tới.

Lạc Hàng là Alpha, hát nhảy lại tốt, diện mạo soái khí lại gợi cảm, sức chiến đấu của fan nữ siêu cường.

Tính cách đơn thuần, hoạt bát đáng yêu.

Các fan đều nói Lạc Hàng xem Khương Nam là huynh đệ, Khương Nam lại xem Lạc Hàng như chỗ đổ rác hốt tiền.

Đêm thành đoàn xuất đạo, chỉ có tám suất, tổ tiết mục an bài số phiếu Khương Nam hàng số 9, kết quả cuộc thi đột nhiên tuôn ra dẫn tới nhiều người gièm pha.

Khương Nam nhặt mơ hồ, may mắn vào nam đoàn.

Tên đầy đủ của nhóm là: Lóe sáng đi 808 thiếu niên.

Vừa xuất đạo đã gia nhập nhóm nhạc.

Nguyên chủ mơ hồ nửa năm, năm nay hai mươi tuổi, tin tức trong giới giải trí cũng không nhiều.

Khương Nam ôm đầu, yên lặng nghĩ: Còn tốt, còn tốt.

-

Khương Nam thoát Douyin, thoát cái nơi thương tâm này, mở ra vương giả chơi nguyên một buổi trưa.

Từ hạng đồng một đường xuôi gió xuôi nước đánh tới hạng bạch kim mới ngừng.

771 ngồi bên cạnh: “Sao không đánh tiếp?”

Khương Nam cất điện thoại vào trong túi: “Bởi vì tiểu bảo bối của ông đây đã trở lại.”

“Tiểu bảo bối?” 771 mờ mịt nhìn ký chủ.

Khương Nam bay nhanh xuốn lầu.

Phó Kinh Châu mới vào cửa đã thấy vẻ mặt Khương Nam thẹn thùng nhìn hắn.

Khương Nam hít sâu một hơi, cất cao giọng: “Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta một buổi trưa không gặp, lại như một năm xa cách.”

“Bạch bạch bạch ——”

Hà thúc lập tức khen ngợi: “Thiếu phu nhân nói hay lắm.”

Phó Kinh Châu: “…… Câm miệng.”

Khương Nam ủy khuất: “Tại sao?”

Phó Kinh Châu nói: “Quá xấu.”

Khương Nam nhấp môi, không tình nguyện nói: “À.”

Cơm chiều như trước phong phú.

Khương Nam lại một lần đem bụng no đến tròn xoe, đột nhiên nhận được tiếng chuông.

“Alo?”

“Xin chào, xin hỏi là Khương tiên sinh đúng không?”

Khương Nam lên tiếng: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Phó Kinh Châu giương mắt nhìn lại đây.

Khương Nam cùng hắn liếc nhau, đang muốn nói cái gì, đầu bên kia tiếp tục nói: “Ngài hiện tại có một đơn chuyển phát nhanh đã tới trạm trung chuyển, bởi vì địa chỉ điền sai rồi, bây giờ cần cung cấp một cái địa chỉ chính xác.”

“Được.”

Cậu che lại loa điện thoại, kêu Phó Kinh Châu: “Bảo bối, nói địa chỉ được không.”

Phó Kinh Châu thong thả ung cầm dao cắt một miếng bò bít tết: “Không thể.”

Người này thật sự có bệnh.

Khương Nam yên lặng chửi thầm, sau đó nói: “Cầu xin anh đó.”

Thiếu niên mới vừa gặm một miếng dưa hấu, lòng bàn tay có chút lạnh, trên người ẩn ẩn mang theo mùi hương hoa hồng.

Sắc mặt Phó Kinh Châu đổi đổi: “Buông tay.”

“Không.” Khương Nam quật cường nói.

Phó Kinh Châu: “…… Số 6 đường Hoa Kinh.”

Lúc này Khương Nam mới buông tay Phó Kinh Châu, đem địa chỉ nói cho nhân viên chuyển phát nhanh rồi cắt đứt điện thoại, cười tủm tỉm nói: “Bảo bối thật tốt.”

Phó Kinh Châu không lên tiếng, cầm dao nĩa chia năm xẻ bảy phần bò bít tết, hỏi Khương Nam: “Thấy không?”

Khương Nam không rõ nguyên do, theo bản năng khen hắn: “Thấy, thịt bò vốn dĩ bình thường nhưng anh cắt nhiều lần, một trăm triệu cũng mua không được.”

“A.” Phó Kinh Châu cười lạnh: “Nói hai chữ kia, kết cục liền giống miếng thịt này.”

Khương Nam: “Đã thông hiểu.”

Lúc này Phó Kinh Châu mới vừa lòng.

“Từ từ, hỏi một vấn đề cuối cùng.” Khương Nam dựa vào lưng ghế, rụt rè dò hỏi: “Lúc nhận điện thoại, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Có phải bị tôi mê hoặc rồi?”

Phó Kinh Châu dựa vào lưng ghế, khóe môi cong lên châm chọc cười: “Không nghĩ tới, cậu biết lễ phép.”

Khương Nam: “……”

Cơm nước xong, Phó Kinh Châu trở về thư phòng tiếp tục xem văn kiện.

Tập đoàn Phó thị từ thế kỷ trước bắt đầu lập nghiệp, từ lúc bắt đầu ngành địa ốc đến bây giờ trải rộng các ngành các nghề từ giới giải trí tới nguồn năng lượng mới.

Hắn thân là tổng tài, mỗi ngày phê duyệt văn kiện không ít.

Phê xong văn kiện, Phó Kinh Châu tháo xuống mắt kính, nhéo nhéo mũi.

Lúc này đã là 9 giờ tối, mọi thứ đều im lặng.

Phó Kinh Châu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh trái tim nhảy lên.

Từ lúc còn rất nhỏ đã quen loại tĩnh mịch này.

Phó Bách có rất nhiều con trai con gái, đối xử mỗi đứa con đều râất tốt.

Cho nên, Phó Kinh Châu chia sẻ cha, chia một lần đến mấy chục phần.

Hơn nữa trước kia tập đoàn bề bộn, thời gian Phó Bách đặt trên người con cái cũng không nhiều.

Phó Kinh Châu sớm luyện thành thói quen.

Hắn chuyển động xe lăn vào thang máy, vừa đến lầu một, cửa thang máy còn chưa có mở ra đã nghe thấy tiếng quỷ kêu giống giọng Khương Nam.

“Mau mau mau! Đánh chúng.”

“Đánh không được, quá động.”

Khương Nam: “Nhanh lên.”

Phó Kinh Châu ra thang máy, liền thấy một già một trẻ ngồi ở trên sô pha ôm di động chơi game đánh đến vô cùng si mê.

Hà thúc: “Lên lên.”

Khương Nam: “Đợi đánh xong trận này, chúng ta sẽ tuyển thành viên cho bang phái Tôn Thượng Hương.”

“Từ từ……” Hà thúc đẩy đẩy mắt kính.

Khương Nam vội la lên: “Chờ cái gì?”

Hà thúc: “Tôi đã chết.”

Khương Nam nhìn giao diện hiện thông báo đồng đội đã chết, lui lại không kịp, cho nên cậu cũng bị bốn người đối diện đánh chết.